Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 14



Cửa vừa mở thì liền hiện ra một nữ nhân ăn mặc trang điểm xinh đẹp và đôi mắt quyến rũ, Cố Úc Diễm nghiêng người để nàng tiến vào, sau đó đóng cửa lại. Xoay người liền thấy nữ nhân kia vừa đổi giày vừa dùng ánh mắt kì quái đánh giá mình, theo bản năng lùi về sau vài bước.
Ở trong phòng thay đổi quần áo mặc ở nhà rộng thùng thình, Tần Thanh Miểu đi ra thì thấy bộ dáng hai người như vậy, mày giương lên, "Tại sao lại đến đây?"
"Mới tỉnh ngủ nên nhàm chán". Tầm mắt từ người Cố Úc Diễm rời đi, nghiêng đầu nhìn nữ nhân đang ôm ngực tựa cửa phòng ngủ, lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh, "Không chào đón mình sao Thanh Miểu?"
"À..." Quả nhiên hôm này tâm tình Tần Thanh Miểu không hề tệ, giờ phút này cũng chỉ nhún nhún vai, "Hoan nghênh".
"Thanh Miểu thật tốt". Bộ dáng nữ nhân cười nhã nhặn thành thục dày dạn vừa rồi bỗng nhiên biến thành tiểu nữ sinh, thanh âm còn mang theo ý nũng nịu, làm Cố Úc Diễm nhịn không được rùng mình một cái, trong bụng phát ra một tiếng bất mãn.
Chung quanh lập tức an tĩnh lại, Cố Úc Diễm có chút xấu hổ nhìn Tần Thanh Miểu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, thấy đôi mắt nàng lộ ý cười, có chút sợ hãi vội vàng cúi đầu, không biết phải làm sao.
"Muốn ăn cái gì?" Vuốt vuốt mái tóc dài, Tần Thanh Miểu vừa đi về hướng phòng khách vừa nói, "Tôi nói người ta đem lại đây".
"À..." Cố Úc Diễm há mồm, đang muốn nói cái gì, nữ nhân bên cạnh trực tiếp đi qua ôm lấy cánh tay Tần Thanh Miểu, tiếp tục thanh âm nhão nhoẹt kia, "Thanh Miểu, người ta cũng chưa có ăn cơm chiều a~"
Cười như không cười liếc nàng một cái, thanh âm Tần Thanh Miểu bình tĩnh, "Đường Vận, cậu muốn đi tiếp khách?"
Ném cái xem thường, vừa mới thân mật ôm cánh tay nàng liền lui ra sau vài bước, thanh âm lộ vẻ oán giận. "Thật là, một chút phong tình cũng không có..."
Nói xong, bay qua chỗ Cố Úc Diễm với vẻ mặt vô tội, đôi mắt vừa chuyển, trực tiếp ở ngay trước mặt ngàng, "Cô bé, nhớ rõ tôi không?"
" ....", Cố Úc Diễm lập tức hết chỗ nói, nhìn mặt Đường Vận và mình chỉ cách vài mét, giật giật miệng, nhưng không có nói chuyện.
"Chẳng lẽ em không nhớ rõ người ta sao?" Giống như tiểu cô nương mà bĩu môi, đôi mắt trong suốt xinh đẹp hơi ẩm ướt, Đường Vận làm bộ dáng như sắp khóc, làm Cố Úc Diễm không biết phải làm sao, "Ách...nhớ rõ..."
"Thật vậy sao?". Vẫn là thanh âm õng ẽo, còn mang theo vài phần chờ mong.
"Ừ....chị ngày đó ở bệnh viện... ách ....cùng Thanh... Thanh Miểu và chị..." Nói xong liền không dám nhìn Tần Thanh Miểu, đơn giản là lần đầu ở trước mặt Tần Thanh Miểu mà xưng hô như vậy với nàng.
Chính là Đường Vận vẫn không muốn buông tha nàng, bộ dáng tiểu nữ sinh kia cũng biến mất, ngược lại tay chống thắt lưng tựa hồ có chút sinh khí, "Em.... kêu là Thanh Miểu, sau đó lại gọi tôi là chị? Tôi già như vậy sao!!!"
Chớp mắt, sợ hãi nhìn Đường Vận, rồi lại nhìn Tần Thanh Miểu, ánh mắt cầu cứu cũng vô tội làm Tần Thanh Miểu có chút mỉm cười, nhưng vẫn giúp nàng: "Được rồi, Vận Vận, đừng khi dễ em ấy nữa."
Tay vỗ vỗ đầu Cố Úc Diễm, có chút không tin nhìn hành động thân thiết của hai người, Đường Vận thấy Tần Thanh Miểu nhìn mình mỉm cười, trong mắt lại có một tia cảm xúc sâu xa, không khỏi ngẩn người, lập tức mỉm cười: "Được rồi, không khi dễ đứa nhỏ nhà cậu"
....Đứa nhỏ...?
Cố Úc Diễm thân là đương sự trừng lớn mắt, tiếp theo mím mím môi, không thèm chấp nữ nhân kỳ quái, mà nhìn về phía Tần Thanh Miểu: "Hay là để em đi nấu cháo?"
"Ừ". Tần Thanh Miểu đáp, "Đi đi."
"Dạ!"
Nhìn Cố Úc Diễm bộ dáng như chạy trốn về phía phòng bếp, Đường Vận thả lỏng thân mình ngồi trên sô pha, dựa vào tay ghế: "Đùa giỡn tiểu hài từ thật tốt?"
Hơi nâng lên khóe miệng, Tần Thanh Miểu cũng ôm ngực ngồi ở sô pha, tay tùy ý cầm điều khiển mở ti vi, từ chối cho ý kiến.
Nhìn bộ dáng lạnh nhạt của bạn tốt, Đường Vận lắc đầu, ở trong lòng âm thầm hít hai tiếng, cảm thấy sự tỉnh xảy ra không giống lời nói trước đây của Tần Thanh Miểu.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, Cố Úc Diễm rốt cục chuẩn bị xong. Kéo tay áo múc hai chén cháo, muốn kêu Tần Thanh Miểu ăn cơm, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Vừa mới kêu một tiếng "Thanh Miểu", Nàng cũng không dám lặp lại lần nữa.
Hơi do dự, hướng tới phòng khách đi đến, khóe mắt Đường Vận liếc qua, lại đối với nàng lộ ra nụ cười tràn đầy ngọt ngào.
Lưng chợt lạnh, Cố Úc Diễm miễn cưỡng cười cười, trong lòng chỉ cảm thấy tò mò nữ nhân kì quái này, ngay sau đó cũng nhìn đến Tần Thanh Miểu cũng đang xoay đầu nhìn nàng, cặp mắt đẹp không hề gợn sóng, "Xong rồi?".
"Ừ, được rồi". Nhức đầu, cảm thấy đêm này hình như Tần Thanh Miểu hình như có ý gì đó không tốt, ấp úng, "Còn rất nóng.... ngô... bất quá cũng có thể ăn..."
"Ừ".
Nhìn Tần Thanh Miểu và Đường Vận đi vào nhà ăn, Cố Úc Diễm cũng chạy tới múc một chén cháo tới ngồi bên cạnh im lặng ăn, nhưng thật ra Đường Vận nhìn thấy bát cháo liền lộ dáng vẻ suy sụp: "Thanh Miểu, như thế nào lại là cháo trứng thịt muối?"
Liếc nàng một cái, Tần Thanh Miểu vẫn dùng loại thanh âm bình tĩnh: "So với mình làm thì ăn ngon hơn nhiều".
Cố Úc Diễm đang vùi đầu ăn nghe vậy liền sửng sốt. Ti0ếp theo đó là ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Miểu, không tưởng nữ nhân luôn rất lạnh nhạt kia cũng đang nhìn mình, mà ánh mắt kia.... không lạnh lùng như ngày thường, ôn nhuận làm cho lòng Cố Úc Diễm rung động một chút, ngốc hồ hồ nhìn Tần Thanh Miểu đến đui mù.
"Ôi yêu, hai người các người có cần phải làm như vậy hay không hả...." Đem cảnh tượng kia vào trong mắt, Đường Vận thốt lên: "Này ẩn ẩn đưa tình, gee..." Nói xong còn làm động tác phát run.
Giơ lên đôi mi đẹp, Tần Thanh Miểu chuyển tầm mắt, nhìn Đường Vận, ngữ điệu nhàn nhàn, "Đường phó tổng xem ra là thực tưởng nhớ đến những tháng ngày quan hệ xã hội trước kia"
"Khụ... cháo này thoạt nhìn không tệ!" Đường Vận tỏ vẻ ho khan một chút, cầm lấy một thìa đưa vào miệng, lập tức hai mắt tỏa sáng: "Thanh Miểu, thật sự so với cậu làm thì ngon hơn nhiều."
Lúc này Tần Thanh Miểu chưa nói cái gì, Cố Úc Diễm lại nhịn không được "Không... không có đâu"
Khuôn mặt nhỏ bé kia nổi lên một tầng phấn hồng, hai bên lỗ tai cũng hồng toàn bộ, tay nhỏ bé nắm thìa, cúi đầu phát ra thanh âm: "Ăn thực ngon..."
Tuy là lời nói không đầu không đuôi, nhưng Tần Thanh Miểu, hay là Đường Vận, tất nhiên là vừa nghe liền hiểu được đây là lời phản bác ý đối với kiến vừa rồi của Đường Vận.
Có chút kinh ngạc nhìn cái người đang cúi đầu kia, thấy nàng xấu hổ với bộ dáng hận không thể nhanh chạy trốn, trong mắt Tần Thanh Miểu xẹt qua một chút ý cười, khóe môi nâng cao, độ cong kia thể hiện ôn nhu khó thấy được.
Sau khi ăn xong Cố Úc Diễm thu bát đến phòng bếp rửa sạch, mà Tần Thanh Miểu với Đường Vận thì ngồi ở phòng khách uống trà nói chuyện phiếm.
"Thanh Miểu, em ấy biết không?"
Đường Vận từ đầu cho tới bây giờ không một khắc đúng đắn, bây giờ lại là một bộ dáng nghiêm túc, Tần Thanh Miểu cầm chén trà trong tay, đem nước trong chén nhỏ uống cạn, nhìn hoa văn tinh xảo trên chén, ngón trỏ vuốt ve bề mặt, "Cái gì?"
"Chuyện của anh em ấy"
"À...." Buông chén trà, động tác thuần thục tao nhã đổ bọt trà, Tần Thanh Miểu cũng không nhìn nàng, "Biết thì làm sao, không biết thì làm sao".
Ngữ khí dửng dưng như vậy, làm cho hàng mi đẹp của Đường Vận nổi lên, sau đó không nhiều lời nữa.
Sau khi rửa sạch bát thì Cố Úc Diễm nhìn hai người bên ngoài, không dám quấy rầy, vào thư phòng tùy ý cầm cuốn sách đọc dở một nửa lên, mà một câu cũng xem không vào, chỉ cảm thấy nới lồng ngực trái tim nảy lên với tần suất khác thường.
Hôm nay Tần Thanh Miểu không giống với thường ngày...
Xem sách không được, liền đem để qua một bên, ghé vào trên bàn, kinh ngạc nghĩ đến sự việc xảy ra sau khi mình tỉnh dậy, cũng với ánh mắt lạnh lùng của nữ nhân kia, trong lòng một mảnh ngọt ngào, làm cho nàng có chút bối rối đứng lên.
Vì cái gì bỗng nhiên như thế?
Ngọt ngào cái gì, ấm áp cái gì, cảm xúc như thế nên xuất hiện sao?
Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn hiện lên đầy nét bi ai, Cố Úc Diễm cứ như vậy mà ngẩn người, miên man suy nghĩ, sau đó nằn úp sấp xuống bàn, cư nhiên cứ như vậy mà ngủ mất.
Người này... là thần ngủ sao?
Tần Thanh Miểu từ bên ngoài tiến vào, mắt ghé vào người đang ngủ say trên bàn, hơi có chút buồn cười nghĩ, lập tức xoay trở về phòng cầm chiếc chăn buổi chiều Cố Úc Diễm đắp, nhẹ nhàng phủ lên để không kinh động người kia.
Đường Vận đứng ở cửa phòng, nhìn động tác Tần Thanh Miểu, đôi mi nhẹ nhàng nổi lên.
Tần Thanh Miểu ôn nhu như vậy, thật sự đã lâu không thấy... còn có.... Khóe môi cong lên đầy sủng nịch kia,
Cô có nên ngăn cản không?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.