Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 32



Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97


Hí mắt, mặt không chút thay đổi nhìn người có vẻ không yên, ánh mắt còn mang theo một chút cầu xin, trong lòng Tần Thanh Miểu run lên, vuốt mái tóc, "Tùy em".
Một đôi con người đen láy lập tức sáng lên, Cố Úc Diễm trừng mắt nhìn, kéo kéo tay nàng, "Thật không?"
Mím môi, rút tay từ trong tay nàng ra, đứng dậy đi đến của sổ, nhìn ra bên ngoài, Tần Thanh Miểu vẫn lạnh lùng như vậy, "Đừng để chị phải lặp lại lần cuối".
Trong lòng một trận nhảy nhót, Cố Úc Diễm nhìn thân ảnh gầy yếu kia, từng bước đi về phía trước, tay từ sao vươn ra ôm lấy eo nhỏ của Tần Thanh Miểu, cằm đặt lên vai mỹ nhân, thanh âm mang theo chút run run, nhưng ngữ khí lại kiên quyết, "Miểu... Miểu..."
Hai chữ ấy hồi lâu mới từ cổ họng phun ra, có chút mơ hồ không rõ, không khỏi làm cho thân mình Tần Thanh Miểu run lên, nhưng vẫn duy trì động tác đứng đó, cũng không quay đầu.
Sau một tiếng này, âm thanh cũng tự nhiên không ít, Cố Úc Diễm ôm sát thắt lưng cô, tiếng nói có chút khàn khàn, cũng không biết vì sao lại như thế, thậm chí còn mang theo một tia khóc nức nở, "Miểu Miểu, em thích chị..."
Lông mi run lên, Tần Thanh Miểu xoay người, yên lặng nhìn nàng vài giây, thở dài, đem mặt Cố Úc Diễm ôm vào trong lòng.
Là ủy khuất sao? Hay là cảm thấy vô lực?
Nữ nhân do mang giày cao gót nên cao hơn người kia một chút, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên nước mắt sắp rơi ở khóe mắt , "Em sợ hãi sao?"
Hít hít mũi, cánh tay thu lại để cho mình và Tần Thanh Miểu sát vào nhau, Cố Úc Diễm không trả lời cô, "Chị đồng ý nha, để em gọi chị như vậy".
Nàng là sợ hãi, sợ hãi có một ngày hiểu rõ là lưu luyến anh nên sẽ không như vậy với nàng nữa, sợ hãi Tần Thanh Miểu có một ngày hiểu được nàng và anh chung quy có nhiều điểm bất đồng thì sẽ không nguyện ý cùng nàng nữa, sợ hãi hai nữ nhân yêu nhau sẽ mang đến cảm giác xa lạ.... lại càng sợ hãi, đoạn tình yêu này của các nàng ngay cả tình yêu có lẽ cũng không tồn tại, bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói.
Tần Thanh Miểu cũng không miễn cưỡng Cố Úc Diễm nói thêm cái gì nữa, để nàng ôm, theo động tác của nàng tựa cằm lên vai, tay để ở mặt nàng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, "Tùy em".
Tại đây là ban đêm mùa đông, giữa nhà có một lò sưởi giữ nhiệt, Cố Úc Diễm ôm Tần Thanh Miểu, thân mình thiếp hợp, chung quanh không có tiếng động.
"Ông ngoại không phải bảo em viết câu đối xuân sao?". Nữ nhân không biết bị ôm bao lâu mở mắt ra, nhưng không có tránh khỏi ôm ấp của Cố Úc Diễm, đầu để ở bả vai nàng, "Nhanh đi viết".
"Ừ...". Không tình nguyện đáp ứng, Cố Úc Diễm vẫn duy trì tư thế ôm Tần Thanh Miểu, thanh âm miễn cưỡng, "Còn vài ngày nữa mới đến tết âm lịch, không cần nhanh như vậy....
"À...". Tiếng cười nhu nhu mềm mại vang lên, Tần Thanh Miểu mím môi, "Vậy em mau đi viết cho chị, chị cầm đi"
"Hả?". Cố Úc Diễm lập tức đứng thẳng, "Cầm đi?"
"Ừ, cầm về nhà bên kia". Nói đến đây ngữ điệu thực bình thường, biểu tình trên mặt cũng không lạnh lùng nữa, Tần Thanh Miểu nhìn nàng, "Làm sao vậy?".
"Chị.... chị còn muốn trở về a...". Cố Úc Diễm lập tức buồn bực, "Không phải là ở đây mừng năm mới sao?"
Tần Thanh Miểu đầu tiên là ngẩn người, lập tức nhướng mi, nâng tay gõ trán nàng một cái, "Nghĩ thật là hay".
"Ngô...". Cố Úc Diễm buồn bực, một lần nữa ôm lấy nàng, thanh âm buồn buồn, "Vậy... ở thêm vài ngày được không?"
Lãnh đạm như Tần Thanh Miểu, chưa từng cùng ai thân thiết như vậy, bị ôm như thế đã rất khó xảy ra, nay lại nghe người đang ôm nàng làm nũng, trong lòng mềm nhũn, ánh mắt cũng nhu hòa vài phần, "Công ty còn có việc..."
"Ờ....", rõ ràng là cảm nhận được giọng nói Tần Thanh Miểu có chút ôn nhu, Cố Úc Diễm lại muốn được một tấc thì muốn tiến thêm một thước, ở trên vai nàng cọ cọ, thanh âm mang theo si mê, "Miểu Miểu, Miểu Miểu, Miểu Miểu..."
Bên tai là thanh âm mềm mại vô cùng thân thiết kêu tên mình, tai Tần Thanh Miểu dần hồng lên, đáy lòng giống như bị cái gì kích thích, vội vàng tránh ra khỏi lòng nàng, "Nhanh đi viết câu đối xuân".
"Được rồi". Không chú ý tới vẻ mặt phiếm hồng của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm có chút ủ rũ.
"Viết ở đâu?", Đối với bộ dáng này của nàng mà một trận buồn cười, Tần Thanh Miểu nhìn nhìn bốn phía, tay giữ chặt tay nàng, "Mang chị đi".
Vừa mới cúi đầu ủ rũ lập tức phấn chấn lên, hai mắt tỏa sáng nhìn cô, dùng sức gật gật đầu, lôi kéo cô đi về hướng thư phòng.
Sau khi bước vào thư phòng, Tần Thanh Miểu nhìn thấy phòng mang theo hơi hướng cổ điển và sách trên giá mà ngạc nhiên, nhìn người kia buông tay nàng chạy tới sau bàn lấy ra giấy và bút mực, ngữ khí có chút kinh ngạc, "Nơi này... thật nhiều sách".
Sớm cảm thấy Cố Úc Sâm cũng tốt, Cố Úc Diễm cũng tốt, khí chất trên người giống như được dạy dỗ từ gia đình có gia thế từ nhỏ, cảm thấy có chút kỳ quái, nay xem ra, tựa hồ đều có nguyên nhân.
"Đây đều là ông ngoại cất". Cố Úc Diễm lấy từ bên trong ra một khối nghiên mực Đan Khê ( là cái khối mà người ta bỏ mực lên đó rồi mài mài, giống như mấy phim Trung Quốc hay có, sỡ dĩ có tên Đoan Khê là vù đá đó lấy ở Đoan Khê, muốn biết thêm chi tiết thì google nhá),lấy một thỏi mực lên, miệng còn không quên giải thích cho người đáng nhìn chằm chằm giá sách kia, "Thời điểm ông ngoại bị bắt đến đây là nghề nông, tất cả sách đều là ông ngoại cất đi..... sau này ba em mới mang đến đây".
"À?", lần đầu tiên nghe chuyện về Cố Gia, Tần Thanh Miểu đem sách bỏ lại, đến bàn nhìn động tác mài mực thuần thục của Cố Úc Diễm, "Ông ngoại bị bắt đến đây?"
"Ừ...", Cố Úc Diễm gật gật đầu, động tác trong tay không ngừng, "Bà ngoại cũng cùng nhau đến, mãi cho đến sau khi cách mạng kết thúc vài năm thì tình hình vẫn chưa tốt, ba em vì muốn cưới mẹ em, liền chạy đi đem tất cả sách của ba lại đây....ông ngoại nhìn ba thành tâm như vậy thì đồng ý".
"Thì ra là thế...", đối chuyện tình xa xưa như vậy kỳ thực rất xa lạ, Tần Thanh Miểu ôm tay nhìn Cố Úc Diễm sau khi bày giấy ra, cầm bút lông chấm mực thì lại đột nhiên dừng động tác, "Làm sao vậy?"
"Muốn viết cái gì?", Cố Úc Diễm ngẩng đầu nhìn nàng, hạ bút lông, "Câu đối xuân ấy".
"Tùy em viết a". Tần Thanh Miểu giơ giơ cằm, "Câu đối xuân năm vừa rồi đều là quản gia của chị làm".
"Hả?". Cố Úc Diễm tò mò, "Quản gia nhà chị?"
"Ừ hừ...". Tần Thanh Miểu lên tiếng, "Em sẽ không cho rằng nơi đang ở chính là nhà của chị đi?"
"Ách... không phải sao?", vò đầu, từ bàn học đi đến chỗ Tần Thanh Miểu đang ngồi, Cố Úc Diễm có chút buồn bực, "Em vẫn nghĩ như thế".
"Chị chỉ thích ở một mình". Tần Thanh Miểu đạm đạm đáp, "Hơn nữa chỗ đấy cách công ty gần, có chuyện gì thì có thể đến nhanh được".
"À..." Nghe nàng nói thích ở một mình, lại nghĩ đến nơi mình ở một học kỳ qua, Cố Úc Diễm đột nhiên vui vẻ lên, nhìn Tần Thanh Miểu cười ngây ngô, "Hiểu được".
Nói như vậy, cảm giác như Tần Thanh Miểu và nàng ở cùng nhau là lẽ đương nhiên, thật tốt.
Liếc mắt một cái liền nhìn ra Cố Úc Diễm đang nghĩ cái gì, Tần Thanh Miểu có chút tức giận nói, "Nhanh đi viết, câu đối trong nhà năm nay đều giao cho em".
Trong nhà.... Cố Úc Diễm ở trong lòng yên lặng lập lại hai chữ này, mắt nhìn Tần Thanh Miểu lại càng sáng ra, dùng sức chạy thục mạng về phía bàn học, bút lông lưu loát, rất nhanh đã hoàn thành câu đối.
"Thanh Thanh điệp vũ bách hoa phun diễm, Miểu Miểu yên ba tứ hải Trường Bình?" (tùy theo kiến thức mỗi người mà nghiệm ra, mình cũng không chắc nên không dám nhiều lời), đi đến cạnh bàn nhìn người nào đó vung tay viết câu đối, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai chữ mở đầu, Tần Thanh Miểu có chút dở khóc dở cười, "Em muốn chị đem câu đối này dán ở cửa nhà?"
"Ách... không được sao?". Câu đối kỳ thật có chút miễn cưỡng, nhưng chữ viết lại rồng bay phượng múa, nhìn rất đẹp, Cố Úc Diễm đối với đôi câu đối mở đầu này rất thỏa mãn, nhưng thấy Tần Thanh Miểu như thế, liền có chút mất mát, "Viết không tốt sao?"
"Cũng không phải...". Tần Thanh Miểu về phương diện này hiểu biết cũng chỉ bình thường, tự nhiên không cảm thấy câu đối không tốt, nhíu mi, "Chị cũng không muốn cho bạn của chị vừa đến nhà là thấy câu đối xuân có tên chị ngay ở cửa".
Cảm giác quả nhiên là kỳ quái cực.
"Vậy để em viết thêm lần nữa...". Nghĩ đến tần Thanh Miểu nói cũng có lý, Cố Úc Diễm vươn tay lấy hai tờ giấy kia vứt đi, nhưng vẫn chưa đụng tới thì bị lấy mất.
"Không cho chạm vào". Đem ra xa tầm tay nàng, cẩn thận đem đôi câu đối còn ướt mực gấp lại, Tần Thanh Miểu trắng mắt liếc nàng một cái, "Đây là của chị".
Cố Úc Diễm lẳng lặng nhìn động tác của cô, một lúc sau, nhếch miệng ngây ngô nở nụ cười, "Miểu Miểu""
"Ừ?". Nữ nhân đem giấy bỏ vào trong bao không chút để ý đáp lời.
"Em về sau, hàng năm đều sẽ viết câu đối xuân cho chị". Cố Úc Diễm thẳng tắp nhìn Tần Thanh Miểu, nói từng tiếng, "Viết cả đời".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.