Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 35



Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97


Sáng sớm hôm sau, Cố Úc Diễm tỉnh lại, phát hiện hai tay mình vẫn gắt gao vòng quanh thân mình Tần Thanh Miểu, nhưng... vốn dĩ là bao vây cái chăn trên người Tần Thanh Miểu thì nay trực tiếp khoác lên người nàng, phía trên hai người còn có cái chăn tối hôm qua đắp thêm.... mà tay nàng, trực tiếp ôm lên cơ thể kia.
Cánh tay cảm giác được rõ ràng hai luồng mềm mại của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm cũng không biết mình bị làm sao, dùng sức nuốt nước miếng, thẳng tắp nhìn người đang ngủ say, mắt cũng không nháy một cái.
"Nhìn đủ chưa". Cũng không biết là qua bao lâu, Tần Thanh Miểu vẫn không nhúc nhích đột nhiên mở miệng, "Nhìn đủ rồi thì đứng lên".
"A....". Sợ tới mức cả người rụt lui về sau, sau đó là một cỗ gió lạnh thổi vào ổ chăn, Tần Thanh Miểu mở mắt ra, giương mi, "Em như thế nào mà ngốc như vậy".
"Ách.... thực xin lỗi". Người kia cũng đồng dạng bị gió thổi rùng mình, sau đó vội vàng dịch qua ôm lấy Tần Thanh Miểu, vẻ mặt Cố Úc Diễm ngượng ngùng.
"Ân hừ, để chị ngồi dậy". Tần Thanh Miểu không thèm liếc nàng một cái, thân người tránh khỏi vòng tay nàng xuống giường, từ trong túi sách tìm được bàn chải đánh răng và khăn mặt, vuốt vuốt tóc tính đi vào phòng tắm, người còn đang ngẩn người ở trên giường vội vàng đi chân không lấy áo khoác bên cạnh khoác lên người cô, "Sẽ cảm lạnh".
Không để ý liếc nàng một cái, níu lấy áo ở trên vai, Tần Thanh Miểu bước đi, mãi cho đến ra ngoài cửa, mới nói, "Có người, nếu sợ lạnh, sẽ không ở kia cậy mạnh".
Rõ ràng điều hòa mở chế độ ấm, nửa đêm còn hướng vào trong chăn cô mà chui, sau đó gắt gao ôm người cô cọ, hại cô nửa đêm bị đánh thức.
"Hả?". Cố Úc Diễm ngẩn người, đang muốn nói cái gì, Tần Thang Miểu đã muốn bước ra ngoài, "Mặc quần áo và giày vào".
Cửa bị đóng lại, nhìn cửa, người còn đang ngẩn người nữa đầu, tiếp theo thân mình hắt xì một cái rồi run lên, bàn chân cũng cảm giác lạnh lẽo, vội vàng thay quần áo.
Thời điểm hai người rửa mặt xong, bà ngoại sớm cũng đã làm xong bữa sáng, thấy hai người đi ra, lộ ra nụ cười tươi, "Bà ngoại nấu cháo cho các con đây".
"Bà ngoại, con thèm cháo cháo bà làm lắm". Phản ứng đầu tiên là kéo ghế dựa đến bên người Tần Thanh Miểu, sau đó lập tức vào phòng bếp múc hai chén cháo lại đây, Cố Úc Diễm vừa ngồi vào chỗ của mình, ông ngoại sau khi cầm khăn lau miệng thì nói, "Tối hôm qua viết chữ ra sao?"
"Ngô, viết một ít, ở trong thư phòng". Cố Úc Diễm vội vàng đáp, bà ngoại ở bên cạnh có chút bất mãn, "Để cho nha đầu yên tâm ăn cháo không được sao?"
"Tôi đây là muốn tốt cho nó". Ở trước mặt bạn của cháu gái bị lão bà trách cứ, ông lão nghiêm mặt, "Học như đi thuyền ngược nước, không tiến ắt sẽ lùi".
"Được, được, được, đạo lý của ông hay hơn nhiều". Vừa nghe ông ngoại nói như vậy, bà ngoại Cố Úc Diễm có chút tức giận, "Bảo sao lão Cố chẳng để ý ông"

Lão Cố?
Tần Thanh Miểu đang im lặng ăn cháo có chút nghi hoặc liếc Cố Úc Diễm một cái, Cố Úc Diễm cười, đè thấp thanh âm, "Lão Cố là ông nội em".
"Ừ". Tần Thanh Miểu gật đầu tỏ vẻ hiểu được, tiếp theo nhìn đến ông ngoại như đứa trẻ thổi râu trừng mắt, "Ai muốn cùng ông già kia nói chuyện a!"
"Thiết..... Lão Cố tính tình thật là hảo, ông nhìn ông xem, thối tính tình...."
"Tính tình này của tôi thì làm sao!". Ông ngoại tiếp tục trừng mắt, bộ dáng rất không phục, "So với ông lão ngay cả tên đứa nhỏ cũng đặt không xong thì được rồi!"
"Phốc...". Theo thói quen nhìn ông bà ngoại đấu võ mồm trực tiếp phun ra một ngụm cháo, ho khan vội vàng lấy khăn lau miệng, "Khụ khụ....ông bà ngoại, hai người đừng có hại cá ở trong chậu nha...."
Tần Thanh Miểu ở bên cạnh nhìn khuôn mặt nàng đỏ lên, vừa ho khan vừa liếc mắt lén lút nhìn mình, có chút buồn cười, tâm trạng đi lên.
Tên đứa nhỏ? Hình như là có liền quan đến Cố Úc Diễm? Úc Diễm....Là lời tiên đoán sao? Hay là một câu châm ngôn?
Ăn sáng xong, bởi vì buổi chiều Tần Thanh Miểu rời khỏi, tâm tình Cố Úc Diễm có chút không cam lòng không muốn dắt tần Thanh Miểu lại phòng Cố Úc Sâm, thời điểm đẩy cửa ra thì tràn đầy phức tạp.
Vừa mở cửa ra liền nhịn không được mà nhớ đến anh.... từ trước đã biết Tần Thanh Miểu và nàng thường xuyên sẽ gặp những cảm giác xấu hổ thể này, nhưng cũng không muốn lặp lại tình huống này.
Thấy Cố Úc Diễm đứng ở cửa không đi vào, Tần Thanh Miểu cũng đồng dạng tâm tình phức tạp nhịn không được nắm nhẹ tay nàng, chỉ cảm thấy như vậy mới có thể an tâm một ít.
Nghiêng đầu miễn cưỡng cười cười, lôi kéo Tần Thanh Miểu đi vào, sau đó đóng cửa lại, Cố Úc Diễm nắm thật chặt bàn tay chủ động cầm tay mình, "Di vật của anh đều ở trong này".
"Ừ". Tần Thanh Miểu đánh giá phòng, phản ứng đầu tiên là phòng này không có cái sáng sủa như phòng Cố Úc Diễm, tuy nói bố trí ngắn gọn giống nhau, nhưng khi đặt chính mình ở trong đó, liền không tự tại bằng Cố Úc Diễm bên kia.
Rút tay ra khỏi tay Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu bắt đầu muốn tim gì đó ở trong căn phòng này.
Cố Úc Diễm đứng bên cạnh nhìn động tác của cô, chần chờ mở miệng, "Muốn tìm cái gì? Em có thể giúp chị tìm xem..."
"Chị cũng không chắc....". Tần Thanh Miểu nhíu mi, "Có thể là một cái chìa khóa, chìa khóa két sắt".
"Được, để em tìm phụ".
Hai người trong căn phòng không tính là lớn tìm kiếm, ước chừng ba giờ sau, phòng ở cơ hồ đã bị lật lên một lần, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Có lẽ... chị đoán sai rồi". Tần Thanh Miểu trói chặt mi, suy tư về cái gì, Cố Úc Diễm cũng gắt gao nhăn mi, nhìn mắt cô lộ ra lo lắng, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, trực tiếp xoay người đến đầu tủ quẩn áo, dùng hết khí lực kéo tủ ra ngoài, Tần Thanh Miểu kinh ngạc, ánh mắt chờ mong nhìn người kia sờ sờ phía sau tủ quần áo, quả nhiên từ sau đó lấy ra một chiếc chìa khóa nho nhỏ lóe lên ngân quang.

"A....". Dù là trong lòng mong chờ, nhưng một khắc nhìn thấy chiếc chìa khóa kia, Tần Thanh Miểu bước nhanh qua lấy chìa khóa, nhìn một lát, "Hẳn là cái chìa khóa này".
"Ừ...". Cố Úc Diễm bĩu môi, "Anh cư nhiên đặt ở đó... trước đây chúng em mỗi lần vụng trộm mẹ mua đồ chơi đều giấu ở đó".
Lấy được chìa khóa thì gánh nặng trong lòng cũng đi mất, nghe Cố Úc Diễm nói vậy, Tần Thanh Miểu gật gật đầu, đem chìa khóa cất vào, nhìn nàng, "Cảm ơn".
"A... chị nói cái gì vậy a, em..... em....". Cố Úc Diễm đỏ mặt lên, "Lại.... lại không có gì.... hơn nữa.... hơn nữa em nguyện ý...."
"Ừ....". Tần Thanh Miểu cười nhẹ, lại quét qua một lần căn phòng, ánh mắt ảm đạm.
Ba giờ qua, cô cùng Cố Úc Diễm ở trong này xem qua một lần.... đồ đạc của Cố Úc Sâm cô đều thấy, bên trong, liên quan đến Cố Úc Diễm, liên quan đến Mục Hề liên.... nhưng là tuyệt nhiên không dính líu đến cô.
Thấy Tần Thanh Miểu nhìn tấm ảnh anh, mình và Liên tỷ tỷ ở trên bàn đến xuất thân, Cố Úc Diễm nhịn không được trong lòng đau xót, trực tiếp đi qua kéo cô vào lòng mình.
Nữ nhân còn đang thất thần bị nàng lôi kéo liền phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Cố Úc Diễm mà lòng run lên, để mặc nàng ôm, không nói gì, cũng không có động tác gì.
"Không cần không vui...", Ở bên tai nàng đè thấp thanh âm nỉ non, Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy trong lòng mình có trăm vị, "Em sẽ đau lòng..."
Thân mình nhịn không được mà nắm lấy góc áo sơ mi của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu hạ mí mắt, môi hơi rung động, thối lui, thần sắc lạnh nhạt, "Không cần đoán lung tung suy nghĩ của chị".
Đối với thái độ không tự nhiên như vậy rất bất đắc dĩ, Cố Úc Diễm không nói, lôi kéo Tần Thanh Miểu ra khỏi phòng anh, trở về phòng mình thì một lần nữa ôm chặt cô, "Kia.... em muốn ôm chị, có thể chứ?"
Người bị ôm gắt gao xem thường một cái.
Có thể chứ? Nàng không phải đang ôm sao? Còn hỏi có thể chứ....
Tâm tình vì chuyện vừa rồi mà có chút ảm đạm, Tần Thanh Miểu cũng không nói chuyện, để mặc nàng ôm đến ngồi ở trên giường, nhắm mắt tựa vào lòng nàng, không để hai mắt mình tiết lộ nhiều cảm xúc.
"Miểu Miểu, em nói chị nghe nha, ông ngoại trước kia thích nhất cùng ông nội cãi nhau...." . Cố Úc Diễm tùy tiện tìm đề tài để dời lực chú ý của nàng, "Ông ngoại hay nói ông nội là đồ chân đất không có văn hóa, ông nội sẽ nói ông ngoại là xú (xấu) lão đầu nghèo kiết xác, cứng nhắc".
"Ừ". Từ từ nhắm hai mắt, Tần Thanh Miểu nhắm mắt nhẹ nhàng lên tiếng, "Vậy ông nội em đâu?"
"Qua đời...". Thở dài, Cố Úc Diễm hai mà dán hai má Tần Thanh Miểu, tay vẫn quanh thân thể nhu nhược không xương, "Ông ngoại tuy mạnh miệng ra vẻ khinh thường ông nội, kỳ thật hằng năm tiết thanh minh đều đến trước mộ ông nội uống rượu."
"Ừ"
" ....Miểu Miểu"
"Ừ?"
"Chị nhất định phải đi chiều này sao? Ngày mai được không?"
" ....Không được, sáng mai ở công ty có hội nghị".
"Ờ...."
Nghe được câu nói ngắn gọn nhưng ngữ khí rõ ràng không tình nguyện, Tần Thanh Miểu mở mắt ra, hơi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực, đáy lòng lập tức nhu hòa, rồi lại nhớ đến cái gì, "Đúng rồi, vừa lúc nãy ông bà ngoại có đề cập nói tên gì, em phản ứng đến như vậy là làm sao?"
Vừa nghe Tần Thanh Miểu nói đến đề tài này, mặt Cố Úc Diễm lập tức suy sụp, tội nghiệp, "Không nói được không?"
Nhíu mi, Tần Thanh Miểu nhìn chằm chằm nàng một lát, Nhắm mắt lại, "Tùy em".
Cố Úc Diễm bất đắc dĩ nhìn cô, một hồi lâu mới lí nhí, "Ông nội tin vào thần linh.... ông ngoại nói ông ấy mê tín, bất quá khi em cùng anh được sinh ra, ông nội liền đến hỏi thầy tướng số sinh thời điểm đó thì tên gì mới thích hợp, ông ngoại không chịu".
"Ừ".
"Ông nội không đọc nhiều sách, cho nên.... thầy tướng số nói, anh sinh trúng giờ mộc, ông nội liền tính cho anh cái tên Cố Mộc...."
"Phì...". Tần Thanh Miểu mở mắt ra, nhịn không được cười ra tiếng, (chả biết có gì mắc cười nữa)
"Mẹ cũng không đồng ý, cảm thấy Cố Mộc quá khó nghe, còn ba ba thì ở giữa tên anh bỏ thêm họ mẹ, cũng chính Úc". Cố Úc Diễm thần sắc khổ sở, "Sau đó ông ngoại trở về, vẫn là cảm thấy Cố Úc Mộc khó nghe, liền đem Mộc đổi thành Sâm".
"Ừ". Tần Thanh Miểu gật đầu, chờ nàng nói tiếp.
"Thời điểm em sinh ra thì thầy bói nói em trúng giờ hỏa... ông nội tiếp thụ lời chỉ dạy, không muốn bị cười nhạo vô văn hóa, liền trực tiếp sử dụng hai chữ Cố Úc của anh, sau đó...". Cố Úc Diễm rối rắm, nhìn Tần Thanh Miểu, cái miệng nhỏ nhắn không biết nói gì.
Chính là Tần Thanh Miểu cư nhiên ở trong lòng cười đến run rẩy cả người, lần đầu không khắc chế cảm xúc của mình, vẻ mặt vui vẻ.
Cho nên.... Cố Úc Diễm nguyên lai, thiếu chút nữa bị gọi là Cố Úc Hỏa. Cố Úc Hỏa.... phì....
Càng nghĩ càng buồn cười, Tần Thanh Miểu nằm ở bả vài Cố Úc Diễm, cơ hồ ngay cả nước mắt đều chảy ra. Cố Úc Diễm cúi đầu nhìn bộ dáng của nàng, sửng sốt trong chốc lát, ngây ngốc nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.