Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 47



Editor: nhattientri

"Ân...", Không biết ngủ bao lâu, cảm thấy thân mình vô lực, đảo mình, theo thói quen phát ra một tiếng giọng mũi, cánh tay động tới phần nệm lạnh lẽo bên cạnh, Cố Úc Diễm nhíu nhíu mày, rồi đột nhiên mở mắt ra ngồi phắt dậy, nhìn thấy bên cạnh giường trống không, lại nâng tay phải lên tìm kiếm, mờ mịt xoay đầu.
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Tần Thanh Miểu khoác khăn tắm trên người đi ra, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Cố Úc Diễm ở trên giường, sắc mặt biến đổi, có chút không tự nhiên kéo khăn tắm xuống, đi thẳng đến tủ quần áo, đem khăn tắm cởi ra rồi khoác áo ngủ vào, xong rồi mới đến chỗ người đang ngồi ngốc ở trên giường đang nhìn mình, nhướng mi, "Tỉnh?"
Xê dịch đến mép giường, giữ chặt hai tay Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm vẫn ngửa đầu ngơ ngác nhìn nàng, nhưng vẫn không nói gì.
Để mặc một tay cho nàng lôi kéo, một tay kia thì vươn ra ngón trỏ chọt nhẹ vào trán nàng, sau đó sờ sờ đầu tóc mềm mại, Tần Thanh Miểu ngồi vào bên giường, cùng nàng đối diện, "Nhìn mãi không chán a?"
Lắc đầu, thân mình xê dịch đến muốn ôm lấy nàng, nhưng bởi vì tư thế có vấn đề nên khó chịu nhăn mi, liền quỳ đứng dậy hướng Tần Thanh Miểu, nhưng lại bị nàng đè lại, Cố Úc Diễm chu chu miệng, "Miểu Miểu..."
"Em a....". Thở dài bỏ tay ra, ngay sau đó liền rơi vào một vòng ôm ấm áp, Tần Thanh Miểu để mặc nàng ôm, nhắm mắt lại gối đầu lên bả vai nàng.
"Miểu Miểu...", Vẫn duy trì tư thế ôm sát nàng, Cố Úc Diễm cọ cọ cằm lên trán Tần Thanh Miểu, cố gắng nói lời muốn nói, "Em...em....chị....tối hôm qua..."
"Hử". Nhẹ nhàng lên tiếng, Tần Thanh Miểu cũng không mở mắt ra, nhưng nghe thanh âm ấm áp ấp úng kia, đạm đạm mở miệng, "Nếu nói lắp nữa thì đừng nói chuyện".
"Ách". Cố Úc Diễm lập tức cứng họng, trầm mặc trong chốc lát, cúi đầu xuống ma sát hai má Tần Thnah Miểu, "Miểu Miểu....tối hôm qua chị uống rượu, em..."
Tuy rằng rốt cuộc cũng không còn lắp bắp nữa, nhưng Cố Úc Diễm vẫn thập phần lo lắng, vừa tỉnh ngủ thì không thấy Tần Thanh Miểu bên cạnh, không nghĩ tới nàng cư nhiên lại từ phòng tắm đi ra. Sợ hãi nàng sẽ tiếp tục sinh khí mà làm mặt lạnh với mình, nhưng cuối cùng là một khuôn mặt không tính ôn nhu nhưng cũng không tuyệt tình lạnh lùng.... nàng căn bản không thể đoán ra suy nghĩ của Tần Thanh Miểu, lại nghĩ đến đêm qua ngón tay của mình đã phá vỡ một tầng chướng ngại, còn có vết máu ở trên gra giường lam nhạt... Nàng không biết nên làm thế nào mới đúng, càng không biết tối hôm qua vì sao Tần Thanh Miểu lại như vậy, rồi lại càng sợ hãi Tần Thanh Miểu sẽ oán hận nàng.
"Chị không uống rượu". Mở mắt ra, cũng không để nàng nói hết câu, Tần Thanh Miểu quay đầu, nhìn thẳng nàng, con ngươi trong trẻo toát lên sự bình tĩnh, "Chị đã nói rồi, những gì đã làm, chị đều nhớ rõ".
Chăm chăm nhìn nàng, Cố Úc Diễm hơn nửa ngày vẫn chưa nói chuyện, thẳng đến khi Tần Thanh Miểu thở dài rồi đem mình kéo vào lòng nàng, "Nếu là sau khi say rượu rồi làm loạn, thì nghĩ thử xem, bây giờ em có thể nhìn thấy tôi không?'
"Miểu...Miểu Miểu...". Cảm giác bị ôm chặt, làm cho thân mình Cố Úc Diễm lập tức cứng lại, chân tay luống cuống không biết làm thế nào cho phải, lại nghe được Tần Thanh Miểu nói như vậy, loại cảm giác tim đập gia tốc tiếp tục xuất hiện, nhưng trong đầu vẫn tồn tại một chút nghi vấn cùng sợ hãi, miệng giật giật, không dám hỏi ra miệng, chỉ có thể đem những suy nghĩ kia giấu kín trong lòng.

"Được rồi, đi tắm rửa, thay quần áo rồi chúng ta ăn cơm". Tần Thanh Miểu buông nàng ra, thần sắc hơi mệt mỏi, nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, "Cơm nước xong chị đưa em trở về trường học, trở về cố gắng đọc sách".
"Miểu Miểu...". Cố Úc Diễm vẫn không biết mình nên làm gì mới tốt, tay kéo tay Tần Thanh Miểu, há miệng, kêu tên nàng, Tần Thanh Miểu nhìn nàng, ánh mắt lãnh đạm, nhìn không ra một tia cảm xúc nào, tựa hồ chỉ là đang chờ nàng nói hết lời.
"Em...". Khẽ cắn môi, rõ ràng trước kia đã bao nhiêu lần nói "Em thích chị", nhưng bây giờ muốn thổ lộ, nhưng làm thế nào cũng không nói ra miệng được, Cố Úc Diễm cau mày, siết lại tay đang nắm Tần Thanh Miểu, một lát sau, rốt cuộc ấp úng, "Em...em yêu..."
"Được rồi, đi tắm rửa đi". Tần Thanh Miểu không cho nàng nói hết lời, từ trên giường đứng dậy, rút tay đang ở trong tay Cố Úc Diễm ra, đi thẳng đến tủ quần áo lấy ra một bộ gồm áo polo xanh và một cái quần bò đưa nàng, "Thay bộ này".
"Ơ?". Cầm lấy quần áo, ngơ ngác cúi đầu nhìn trong chốc lát, Cố Úc Diễm lại ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Miểu, " Miểu Miểu, chị lại mua quần áo cho em sao?"
Tuy nhãn hiệu không còn, trên quần áo còn tỏa ra nhàn nhàn mùi hương của bột giặt, nhưng Cố Úc Diễm vẫn biết đây là quần áo mới, bởi vì trước kia Tần Thanh Miểu chưa đưa cho nàng bộ nào như thế này.
Còn nữa...ca ca không bao giờ mặc quần áo giống như vậy.
"Ân, hừ". Căn bản không thèm liếc nhìn nàng một cái Tần Thanh Miểu mở tủ tự chọn cho mình một bộ quần áo, tư thế có vẻ kỳ quái, vào trong mắt Cố Úc Diễm, liền bỗng dưng hiểu ra cái gì, vội vàng nhảy xuống giường ôm lấy nàng, "Miểu Miểu, không ra ngoài được không?"
"Em muốn làm gì?", phản ứng đầu tiên là cảnh giác lấy tay đặt lên bả vai nàng, Tần Thanh Miểu hơi có chút phòng bị nhìn nàng, Cố Úc Diễm nhất thời lúng túng, "Chị....chị không phải không thoải mái sao? Muốn ăn cái gì để em làm a, nhĩ hảo nghỉ ngơi đi..."
Đều do nàng không tốt, trước kia căn bản chưa bao giờ làm chuyện như thế, chỉ có lén lút xem mấy thứ, nhưng cũng chỉ xấu hổ xem lướt qua, không tỉ mỉ nghiên cứu làm như thế nào để nàng thoải mái chút, tối hôm qua Miểu Miểu khẳng định đau chết.
Nghĩ đến đây, Cố Úc Diễm lại thấy đau lòng, hôn lên trán Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu, mấy ngày nay em không đến trường được không?"
"Không được". Thấy nàng hiểu lầm, Tần Thanh Miểu thả tay, tùy ý nàng ôm mình, nhướng mi, "Trở về đọc sách".
"Miểu Miểu....em cũng có thể đọc sách ở đây". Cố Úc Diễm làm nũng nói, "Lúc trước em cũng từng ở đây học".
"Không giống với lúc đó". Nâng tay muốn che lại sườn mặt để nàng khỏi hôn vào, Tần Thanh Miểu hoạt động thân mình tránh khỏi lòng nàng, giơ mi lên.
Quệt miệng, gắt gao lôi kéo Tần Thanh Miểu không cho nàng giãy, Cố Úc Diễm hơi buồn bực, "Vậy chỉ hôm nay thôi được không, ngày mai cam đoan trở về trường đọc sách".
Ánh mắt không một chút gợn sóng cao thấp đánh giá Cố Úc Diễm hai vòng, sau đó mới rút tay từ trong tay nàng ra, Tần Thanh lạnh lùng nhìn nàng.
Thấy nàng như thế, Cố Úc Diễm xem như nàng cũng đồng ý cho mình hôm nay không đi, nhếch miệng ngây ngô cười muốn ôm lại, thấy nàng chạy trốn, chu chu miệng, "Em chỉ muốn giúp chị lên giường nằm thôi".
"Ai muốn em giúp đỡ". Trắng mắt liếc nàng một cái, xoay người tiếp tục tìm quần áo cho mình, thanh âm Tần Thanh Miểu thản nhiên, "Buổi chiều chị còn có việc ở công ty".
"Hử? Đi công ty?", nhìn thân ảnh tốt đẹp quay lưng về phía mình mà chọn quần áo, Cố Úc Diễm nhíu chặt mày, căn cắn môi, lại chạy đến phía sau ôm lấy nàng, "Miểu Miểu, không đi có được không?"
Thân mình cứng đờ, tiếp theo là nhuyễn ra, Tần Thanh Miểu lấy ra một chiếc áo sơ mi và một cái quần tây, thanh âm đạm mạc, "Em nghĩ là điạ vị của em đã thay đổi?"
"Nghạch".
"Em bây giờ vẫn đang được chị bao nuôi". Xoay người, nâng tay nhéo mũi nàng, Tần Thanh Miểu nâng cằm, "Đừng tưởng rằng em có thể quản được chị".
Nói xong, ánh mắt sắc bén liếc nàng một cái, "Buông ra".
"Miểu Miểu...chị đang không được khỏe nha...". Cho dù nàng lộ ra bộ dáng trước lạnh lùng kia làm cho mình sợ hãi khẩn trương , nhưng trong lòng Cố Úc Diễm vẫn muốn Tần Thanh Miểu nghỉ ngơi, vẫn ôm nàng làm nũng, "Chị....chị cứ như vậy đi ra ngoài....em lo lắng. Được không...Miểu Miểu...không cần đi ra ngoài..."
"Em...". Tần Thanh Miểu nhất thời cứng họng, biểu tình thay đổi, sau một lúc lâu, ném một cái xem thường, "Buông tay, đi ra ngoài".
"Miểu Miểu..."
"Chị muốn ăn cháo trứng muối thịt". Dùng khẩu khí mệnh lệnh nói, Tần Thanh Miểu lạnh lùng nhìn thẳng nàng, "Vào phòng bếp".
Cố Úc Diễm rõ ràng lại ngây dại, yên lặng nhìn Tần Thanh Miểu một lát, cuối cùng hiểu được, dùng sức gật đầu, buông thắt lưng nàng rồi chạy chậm ra khỏi phòng, "Em đi nấu cháo nga, chị r nghỉ ngơi cho khỏe nha".
Đôi mắt im lặng nhìn thân ảnh kia rất nhanh biến mất khỏi phòng, Tần Thanh Miểu phục hồi tinh thần, nhìn đồ ở trong tay, một lần nữa bỏ lại tủ quần áo, trở lại bên giường ngồi xuống, cầm di động trên bàn, thấy di động đang tắt máy thì nhíu mi, sau khi khởi động lại thì gọi cho Đường Vận.
"Hôm nay mình không đến công ty, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại ho mình".
Ở bên này, Đường Vận đang ở phòng mình bận rôn, trong lòng lại có chút lo lắng cho Tần Thanh Miểu
Khi gọi cho Tần Thanh Miểu, thấy di động nàng tắt máy, gọi cho Cố Úc Diễm thì lại không có người nghe, từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn thế.
Tối hôm qua nàng bị Tần Thanh Dật bắt khiêu vũ hai ba khúc, đới lúc có thể thoát khỏi, lại phát hiện Tần Thanh Miểu đã biến mất, quay lại nhìn cha Tần Thanh Miểu, hiển nhiên là có chút tức giận, liền lo lắng.
Nguyên bản là muốn nói cho Tần Thanh Miểu là Cổ Úc Diễm đang chờ nàng ở nhà, cư nhiên lại bỏ lỡ, như vậy...tối hôm qua, rốt cuộc hai người kia có gặp nhau hay không a?
Lo lắng đến khi Đường Vận nghe Tần Thanh Miểu gọi đến, vội vàng mở miệng hỏi, "Thanh Miểu, cậu đang ở đâu a?"
"Ở nhà".
"A....kia... tiểu bằng hữu kia tối qua có đến đó không?"
Lông mi run rẩy, đuôi mắt liếc tới vết máu nhỏ trên gra giường màu lam, Tần Thanh Miểu đỏ hồng mặt, quay lại nhìn cửa phòng, mở ngăn tủ đầu giường ra, miệng đạm đạm đáp lời, "Ừ, chuyện công ty giao cho cậu, mình cúp máy trước".
Lời vừa dứt, cũng không chờ Đường Vận nói tiếp, Tần Thanh Miểu trực tiếp cắt điện thoại, sau đó kéo gra giường có vết máu ra bỏ vào tủ, lại nhìn cửa phòng, xác định Cố Úc Diễm vẫn chưa vào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.