Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 49



Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97 ( Từ giờ có người beta rồi, cũng ít có lỗi sai hơn, mong mọi người thông cảm vì sự chậm trễ này)

"Miểu Miểu, chúng ta hẹn hò đi!". Ngay từ quần áo cơ hồ đều để ở chỗ Tần Thanh Miểu, chỉ cần mang theo sách vở và máy tính thì cơ hồ đã mang hết tất cả, lúc này Cố Úc Diễm đang ngồi ở trong xe, ôm máy tính, thường xuyên lén lút nhìn Tần Thanh Miểu một cái, ánh mắt quay tròn vòng vo vài cái, rốt cuộc nhỏ tiếng nói ra.
Vẫn như trước vẻ mặt không gợn sóng nhìn thẳng phía trước lái xe, Tần Thanh Miểu không thèm liếc mắt nhìn nàng, ngữ khí lạnh nhạt, "Hẹn hò?"
"Là oa... .chúng ta vẫn chưa hẹn hò bao giờ a". Cằm tựa vào máy tính đang ôm trong ngực, Cố Úc Diễm lắc đầu, "Hiện tại là đang nghỉ hè a".
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe của siêu thị. Tần Thanh Miểu cởi dây an toàn, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt chờ mong của Cố Úc Diễm, nhẹ nhàng nở nụ cười, nâng tay xoa bóp hai má của nàng, "Nhưng chị không có nghỉ hè"
"Ngô... nhưng là cuối tuần nha..."
Chuyện hẹn hò này, thực ra Cố Úc Diễm nghĩ đến đã lâu...dù sao mối quan hệ với Tần Thanh Miểu đã tiến thêm một bước mới ngay trước cuối tuần, nhưng cũng chưa thể yên ổn, nàng phải trở về trường, nhưng mỗi ngày đều nhớ đến làm thế nào để cho Tần Thanh Miểu được vui vẻ, làm thế nào để trở thành bạn gái tốt...
Là bạn gái đi? Cho dù.. .Tần Thanh Miểu chưa bao giờ thổ lộ.
"Xuống xe đi, cơm trưa hôm nay em làm". Tần Thanh Miểu không tiếp tục nói đề tài này nữa, thân mình nhích qua giúp nàng cởi dây an toàn, con người sáng ngời thật yên lặng nhìn không ra một tia cảm xúc, "Mua đồ ăn".
"Nga...", ngây ngốc gật đầu, đầu Cố Úc Diễm hơi nghiêng tới dò xét trên mặt của nàng, đến khi trêu chọc cho người kia oán trách liếc mắt một cái mới vừa lòng, ngây ngô cời hắc hắc mở cửa xuống xe.
Hai người một người đẩy xe, một người hai tay ôm ngực đi phía trước, một người lộ ra vẻ mặt cười ngây ngốc, còn người kia mặt không chút thay đổi, nhưng đi cùng nhau lại hòa hợp dị thường.
"Đây không phải là Tần tổng sao?", phía đối diện có hai nữ nhân đi tới, Cố Úc Diễm ẩn ẩn cảm thấy có chút quen mặt, nhưng lại không nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu, đang buồn bực tự hỏi, hai người kia đã đi đến trước mặt, nữ nhân mặc bộ váy âu phục mở miệng kêu Tần Thanh Miểu, xong ròi quay lại nhìn chính mình.
Bị cặp mắt ma mị kia đảo qua, Cố Úc Diễm nháy mắt đã nghĩ ra.
Người này.... Là lúc trước, chính là Lệnh Hồ luật sư nàng gặp được khi cùng Miểu Miểu tham dự bữa tiệc tối?
Tần Thanh Miểu dừng bước, biểu tình đạm đạm, đảo qua hai người kia, cuối cùng tầm mắt dừng ở người đang đẩy xe bên cạnh Lệnh Hồ luật sư, trong mắt chợt lóe qua một chút ý vị thâm trường, " Lệnh Hồ luật sư, thực khéo".
"Đúng thế, thực khéo..." tựa hồ đã nhìn thấu ý tứ trong mắt Tần Thanh Miểu, Lệnh Hồ luật sư quyến rũ cười, ánh mắt lại nhìn Cố Úc Diễm, "Cư nhiên lại gặp được... Tiểu học muội, phải không, tiểu học muội?"

"A?", Cố Úc Diễm ngây người ngẩn ngơ, theo bản năng quay đầu nhìn Tần Thanh Miểu, thấy nàng không nhìn mình, hơi chần chừ mở miệng, "Hai vị học tỷ, xin chào..."
Lệnh Hồ luật sư cười cười, gật gật đầu "Tiểu học muội thật tốt, thật sự là càng nhìn càng thấy đáng yêu nha... đúng không Tần tổng?"
"A...". Tần Thanh Miểu cười nhẹ, cũng không nói cái gì.
Tình hình cùng giống như lần trước gặp nhau, Cố Úc Diễm vẫn bị hai nữ nhân này làm cho bất lực không hiểu với đoạn đối thoại của hai nữ nhân này, chỉ có thể đứng chôn chân ở đó, tầm mắt lơ đãng đảo qua nữ nhân ở bên người Lệnh Hồ luật sư mà từ đầu đến bây giờ vẫn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng lại bị cái ánh mắt lạnh lùng kia trừng lại làm rùng mình một cái.
Ngô, so với Miểu Miểu còn lạnh hơn...Vẫn là Miểu Miểu tốt nhất, hảo ôn nhu.
Nghĩ đến Tần Thanh Miểu luôn một bộ dàng lạnh lùng nhưng kỳ thực nhiều lúc rất ôn nhu, Cố Úc Diễm có chút thất thân, đầu cúi thấp, khóe môi lộ ra nụ cười nhợt nhạt, ngay cả khi hai người kia kết thúc cuộc đối thoại từ lúc nào cũng không biết.
Xe đẩy ở trong tay bỗng dưng động, Cố Úc Diễm hoảng sợ đuổi theo, vừa nhấc đầu liền thấy Tần Thanh Miểu đã thôi đẩy xe nhưng cước bộ thì cực nhanh, "Miểu Miểu..."
"Ngẩn người là thói quen hư, bỏ". Tần Thanh Miểu không để ý tới nàng, ngữ khí tức giận cùng đạm mạc mà đã lâu Cố Úc Diễm không còn nghe thấy.
"Ngô, em...", Nhận thấy được nàng sinh khí, Cố Úc Diễm lo sợ chạy theo, há mồm tính nói cái gì, hơi do dự, chung quy vẫn là gật đầu, "Được, em sửa".
Quay đầu, nhìn nàng một lát, thấy được sự thành thật trong đôi mắt nàng, sắc mặt Tần Thanh Miểu lúc này mới tạm hòa hoãn, nhẹ nhàng gật đầu không thèm nhắc lại.
Thẳng đến khi mua đồ ăn về nhà, lúc Cố Úc Diễm đang bận rộn tại phòng bếp, nghĩ đến bộ dáng tức giận dặn dò của Tần Thanh Miểu ở siêu thị, vẫn có chút thắc mắc suy nghĩ, Nhưng nếu nàng đã nói như thế, chắc chắn là có lý do của nàng, vậy mình nghe theo cũng được.
Dù sao... tâm tư của Miểu Miểu quá khó khăn để đoán, nàng đoán như thế nào, đều đoán không ra.
"Sau này em, muốn trở thành luật sư? Hay là gì khác?". Cố Úc Diễm không nghĩ tới, lúc ăn cơm, nữ nhân không bao giờ nói chuyện bỗng nhiên mở miệng, những câu hỏi vẫn là chuyện thật đứng đắn.
"Ơ.... em chưa nghĩ ra...". Cố Úc Diễm có chút buồn rầu nói, " Lúc trước còn tưởng rằng có thể làm kiểm sát trưởng, bất quá sau khi vào đại học nghe được rất nhiều chuyện, cảm thấy quả thực không đơn giản giống như mình nghĩ..."
Nhăn mi, buông đũa nhìn Cố Úc Diễm một lúc lâu, Tần Thanh Miểu trầm ngâm nói, "Chỉ cần em thật sự đọc sách, như thế nào lại không đơn giản?"
"Em...". Cũng buông bát theo, Cố Úc Diễm nhức đầu, hơi chút rối rắm nhăn mặt, muốn nói lại thôi.
"Tóm lại, hảo hảo đọc sách". Tần Thanh Miểu thản nhiên nói, một lần nữa cầm đũa, gắp mộ miếng thịt bỏ vào bát Cố Úc Diễm, "Trước kia chị nghĩ em muốn làm luật sư.... bất quá, cho dù em không muốn làm luật sư...thì Lệnh Hồ luật sư vẫn là luật sư nổi danh trong ngành, về sau nếu gặp được, đừng ngẩn người".

Người kia mới cúi đầu lại ngẩng mạnh lên, lăng lăng nhìn Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy cái mũi có chút ê ẩm, nâng tay xoa xoa, dùng sức gật đầu.
"A...", thấy bộ dáng nàng như vậy, rốt cục Tần Thanh Miểu cũng nở nụ cười, tay sờ sờ cái mũi nàng, "Được rồi, ăn cơm".
"Ân!".
Ăn cơm xong, Tần Thanh Miểu vẫn như trước ngồi ở phòng khách xem tin tức, còn Cố Úc Diễm sau khi rửa bát mới đi qua ngồi, tay lau khô xong trực tiếp đi qua cầm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của nữ nhân đang thật sự chăm chú xem tin tức.
"Lại đây ngồi". Không chút để ý việc tay bị nắm lấy, Tần Thanh Miểu nhìn TV không dời mắt, nhìn tin tức tài chính và kinh tế mà nhíu hoặc nhăn mi, thanh âm thản nhiên, Cố Úc Diễm nghe lời đi qua ngồi xuống. Sau đó nhìn thấy Tần Thanh Miểu hướng vào trong lòng mình mà dựa vào, vội vàng điều chỉnh tư thế để cho nàng có thể dựa vào thoải mái chút.
Xem tin tức được nửa tiếng, Cố Úc Diễm ôm Tần Thanh Miểu, cũng theo nàng xem nhưng một chút kiến thức cũng đều không biết, thường thường cúi đầu hôn nhẹ trán của nữ nhân nằm trong lòng, hoặc là đẩy nhẹ mấy sợi tóc qua rồi hôn lên tai nàng.
Tần Thanh Miểu để mặc nàng làm mấy động tác nhỏ nhẹ này với mình, bị quấy rầy cũng không làm cho tầm mắt nàng dời khỏi TV, tay bị Cố Úc Diễm nắm không biết từ lúc nào đã chuyển thành mười ngón giao khấu, vẻ mặt chuyên chú, lại làm chó Cố Úc Diễm nhịn không được nghĩ về cái ban đêm xúc động kia.
Bất quá chỉ có thể chiếm tiểu tiện nghi, thân một chút, nhưng để nàng có động tác lớn mật hơn, nàng cũng không dám.
Kể từ đêm đó về sau, nàng và Tần Thanh Miểu cũng không còn dễ dàng gì gặp mặt nữa, chính là bởi vì kỳ thi cuối kỳ chết tiệt kia....ngẫu nhiên cùng nhau ăn một bữa cơm, một ít động tác thân mật, chính là ở trong xe ôm Tần Thanh Miểu cọ cọ hai cái, còn chuyện tình như buổi tối hôm đó, cũng không làm lại nữa.
Nghĩ đến chuyện tối hôm đó, Cố Úc Diễm tự nhiên lại rục rịch, nhưng buổi tối kia là do Tần Thanh Miểu dụ hoặc, cũng là do hai người uống rượu, cho dù không phải là say rượu loạn tính. Nhưng, cũng không phải là trạng thái hoàn toàn tỉnh táo...Nay lại thanh tỉnh như thế này, nếu nàng làm như thế, cũng không biết Tần Thanh Miểu có nguyện ý hay không, nhưng nàng tuyệt đối không dám xằng bậy.
Đang miên man suy nghĩ, nụ hôn vẫn còn đang dừng ở sườn mặt Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm nghe được thanh âm tắt TV, nhưng chưa kịp phản ứng, liền trực tiếp bị áp đảo trên ghế sô pha, mà nữ nhân vừa mới bị mình chiếm đủ loại tiện nghi đã ở phía trên mình, nâng tay vén tóc ra sau tai.
"Ngô...Miểu Miểu...", lồng ngực lại bắt đầu phát hoảng, Cố Úc Diễm lắp bắp, ngửa đầu nhìn nàng, "Sao....làm sao vậy?"
"Em nói xem?". Cười như không cười nhìn người dưới thân, Tần Thanh Miểu nâng tay nhẹ xoa khuôn mặt bóng loáng kia.
"Ngạch...Chị....Chị không xem TV a?", trong đầu lập tức trống rỗng, Cố Úc Diễm bị ánh mắt của nàng nhìn mà cả người run sợ.
"Em như vậy...bảo chị phải xem thế nào?", cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, nhẹ nhàng dán lên, rồi di chuyển xuống dưới, làm cho Cố Úc Diễm cảm thấy chỗ nào bị môi của nàng sờ tới cũng thấy ngứa, đáy lòng như có cái gì quét qua, nhịn không được ôm lấy Tần Thanh Miểu, đầu giật giật muốn hôn lên môi của nàng.
Quay đầu né tránh nụ hôn của Cố Úc Diễm, con người trong trẻo lạnh lùng rộ lên ý cười, "Lại muốn làm cái gì?"
"Miểu Miểu...", thanh âm làm nũng, đầu Cố Úc Diễm ở ngực nàng cọ cọ hai cái, thì thào, "Miểu Miểu Miểu Miểu...."
Nguyên bản còn muốn chọc nàng thêm một chút nữa, nhưng lại vì hành động này mà hai má Tần Thanh Miểu này trở nên hồng hào phi thường, cắn môi dưới, lập tức đứng thẳng dậy, "Trở về phòng ngủ".
"Ngô?'. Cố Úc Diễm giờ phút này hận không thể sống chết ôm chặt lấy Tần Thanh Miểu thì sao có thể nguyện ý dễ dàng buông ra được, lại dính lên ôm lấy, tìm đúng mục tiêu thì lập tức hôn lên hai phiến hoa mỏng manh kia, tay dùng chút lực làm cho thân mình yểu điệu kia tiến vào lòng mình, dính sát vào nhau, mãi cho đến khi không thở được nữa, mới buông lỏng đôi chút, như rất nhanh lại hôn lên.
"Ân...", một tiếng ngâm từ miệng thoát ra, Tần Thanh Miểu sớm đã bị đảo chủ thành khách , bị đặt nằm trên sô pha, mà tay Cố Úc Diễm từ lâu đã tiến quân vào quần áo rộng thùng thình của nữ nhân đang thở gấp, xoa nhẹ da thịt ôn nhuận bóng loáng.
"Bịch!" (chắc thế) vang lên một tiếng, đang muốn cởi ra quần áo vướng bận thì bị đẩy ngã lên sô pha, lập tức tỉnh táo lại, ngửa đầu nhìn nữ nhân đang thở gấp kia, chu chu miệng.
"Không thể...". Thở hổn hển một lát, Tần Thanh Miểu lập tức ngồi dậy, sửa lại quần áo, nhìn vẻ mặt ủy khuất của Cố Úc Diễm, hai bên tai đỏ lên, "Buổi chiều phải đến công ty".
"Ngô?". Người kia còn đang buồn bực lập tức trợn to mắt nhìn nàng, thấy nàng đi lại chỗ mình, vội vàng đưa tay để nàng kéo lên, miệng rất chờ mong, "Vậy còn đêm hôm đó thì sao?"
Giơ mi lên, Tần Thanh Miểu nhìn nàng hai giây, tay vừa mới giữ chặt lập tức buông lỏng, "Bịch" một tiếng, người đang muốn đứng dậy lại tiếp tục ngã xuống.
"Ô...." B


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.