Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 5




Beta: Wing
Ngáp một cái, sau đó ghé vào trên bàn, Cố Úc Diễm nghe lão sư giảng bài trên bảng có cảm giác chán muốn chết, trong đầu nghĩ đến chuyện phát sinh vào cuối tuần.

Tần Thanh Miểu...
Nắm bút viết lên giấy ba chữ này, nghiêng đầu nhìn, tầm mắt bỗng dưng có chút hoảng hốt.
Cho dù khuôn mặt của nàng và anh giống nhau đến đâu, chung quy nàng cũng vẫn là con gái, rất nhiều phương diện... vẫn không thể nào giống nhau được.
Vào buổi tối thứ năm hôm đó, Tần Thanh Miểu cho nàng ở lại cái phòng ước chừng hai trăm ngàn kia... Cách vách phòng ngủ của Tần Thanh Miểu, kế bên nữa là thư phòng của Tần Thanh Miểu.
Ngay tại lúc Tần Thanh Miểu chỉ về căn phòng nói là phòng của nàng, nàng liền có loại cảm giác thở ra rất nhẹ nhàng.
Tuy biết rõ hai người đều là nữ hẳn là cũng sẽ không phát sinh cái gì. Tuy hai lần Tần Thanh Miểu phẫn nộ đều hôn trụ môi của nàng nhưng đơn giản cũng chỉ là đem nàng trở thành anh trai. Thời điểm nàng suy nghĩ đến nụ hôn của Tần Thanh Miểu, trong lòng của nàng có chút không yên.
Buổi tối thứ sáu hôm đó, Tần Thanh Miểu không có ở nhà, chỉ gọi điện thoại kêu nàng ra ngoài ăn cơm, sau liền không liên hệ lại với nàng, một mình nàng chỉ ăn qua loa chút gì đó thì đến phòng đọc sách, mãi cho đến mười hai giờ đêm, Tần Thanh Miểu vẫn chưa trở về.
Ngay tại thời điểm nàng thay quần áo chuẩn bị đi ngủ, cửa lai bị mở ra, nghe được âm thanh, nàng từ trong phòng đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chị ta uống đến say khướt đang lắc lư tiến vào, không cởi giày, liền trực tiếp ngã lên sô pha trong phòng khách.
Mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được Tần Thanh Miểu vào phòng ngủ của cô, sau đó đem cô đặt lên giường, thoát đi giày cùng áo khoát, đắp chăn, vốn định đến tủ lạnh lấy một ít mật ông pha với nước ấm để lên đầu giường Tần Thanh Miểu, không nghĩ đến lúc nàng đang muốn đứng lên, cô gái đang say kia lập tức giữ nàng lại đem nàng đặt lên giường.
Một khắc kia khiến nàng có cảm giác rất bối rối, cảm giác mà cả đời này nàng chưa từng có.
Trái timthật giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tùy ý người đang say rượu kia đem chính mình đè nặng, hôn khắp mặt mình, Cố Úc Diễm sau một phen giãy giụa, cuối cùng trực tiếp nhắm mắt lại.
Mà cái người đang ở trên mặt nàng hôn loạn, đột nhiên đình chỉ động tác, tựa đầu chôn ở cổ nàng, sau đó... nàng liền cảm thấy nơi cổ có cái gì ẩm ướt ấm nóng.
"Úc Sâm... Úc Sâm..."
Thanh âm say rượu nỉ non một tiếng, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống... Trái tim giống như bị cái gì đó thắt lại, một chút lại một chút, trừ bỏ khiến cho nàng tưởng niệm đến anh, thì cũng đối với cô gái ban ngày luôn lạnh lùng với mình sinh ra một chút đau lòng.
Thì ra càng nhiều lạnh lùng cùng cường ngạnh... đều chỉ là vì muốn che dấu nội tâm khổ sở yếu đuối sao?
Mỗi lần nghĩ đến đêm đó Tần Thanh Miểu lộ ra một mặt yếu đuối, Cố Úc Diễm liền cảm thấy chính mình có chút là lạ, ngẫu nhiên bởi vì hành động làm cho người ta sợ hãi của Tần Thanh Miểu mà sinh ra cảm xúc chống cự, cũng trở thành hư không.
Thở dài ngồi thẳng thân mình, một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía lão sư cùng bảng chiếu phía trước, Cố Úc Diễm cố gắng làm cho chính mình có thể tập trung tinh thần nghe lão sư giảng bài, lúc này thì di động ở trong túi lại rung lên.
Lấy ra xem, tên Nguyễn Minh Kỳ hiện ra trước mắt, lập tức đọc tin nhắn, "Tiểu Diễm, cậu làm sao vậy?"
Xoay người nhìn Nguyễn Minh Kỳ ngồi ở cách nàng không xa còn thật sự ra vẻ như đang nghe giảng bài, ngón tay Cố Úc Diễm rất nhanh nhấn lên bàn phím, "Không có việc gì, yên tâm."
Hôm nay mới đầu tuần, toàn bộ buổi sáng nàng đều không có giờ học, mà sáng nay Tần Thanh Miểu đã rất nhanh đem nàng đuổi về trường học, sau đó trở về công ty.
Cũng chính là khi đó, nàng mới biết được, nguyên lai Tần Thanh Miểu là tổng giám đốc tập đoàn nổi tiếngTần thị.
Tập đoàn Tần thị... không phải là công ty trước kia anh công tác sao? Tổng giám đốc trong lời nói của người khác nhất định là người rất lợi hại.
"Có để ý việc tôi lái xe vào trường không?" Nhớ đến buổi sáng, lại nghĩ đến lúc Tần Thanh Miểu chạy xe đến cổng trường bỗng nhiên mở miệng hỏi nàng, làm cho nàng không biết nên trả lời thế nào.
"Cái gì?"
"Có để ý việc tôi lái xe vào trường không?" Tần Thanh Miểu nhíu mày lặp lại, xuyên thấu qua kính liếc nàng một cái, "Về sau đừng để cho tôi mỗi lần đều phải lặp lại".
"Ừ..." Cố Úc Diễm gật đầu tỏ vẻ thật sự đã hiểu, lại lắc lắc đầu, "Không ngại".
Vì cái gì lại muốn để ý? Nàng không hiểu.
Mà Tần Thanh Miểu cũng chỉ nhìn nàng một cái, vẫn đem xe chạy đến dưới lầu ký túc xá, sau khi nàng xuống xe liền không chút lưu luyến rời đi, chỉ chừa lại một mình nàng, nhìn chiếc xe rời đi mà ngẩn người.
Mà bạn bè cùng ký túc xá với nàng, nhìn đến chuyện vừa xảy ra trong nháy mắt kia, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Sau khi tan học, lúc Cố Úc Diễm đem sách vở bỏ vào trong balo thì Nguyễn Minh Kỳ đi tới, cau mày đánh giá nàng, "Tiểu Diễm, tóc của cậu, còn có quần áo."
Vì cái gì bỗng nhiên lại cắt tóc, còn có, cho dù trước kia Tiểu Diễm cũng thích mặc áo sơ mi, nhưng cũng là những cái áo sơ mi ca rô nữ tính cùng quần bò bó sát... Vì cái gì hiện tại mặc cái áo sơ mi thuần trắng làm cho người ta vừa nhìn qua đã cảm thấy thực trung tính, mà quần bò lại không phải loại bó sát như trước?
Khóe miệng cười cười, Cố Úc Diễm đeo balo trên lưng, cùng Nguyễn Minh Kỳ bước ra khỏi phòng học, "Không có gì, chỉ là yêu cầu của chị ta thôi."
"Chị ta?". Nguyễn Minh Kỳ sửng sốt, lập tức hiểu được, biểu tình có vẻ thập phần quái dị, "Chính là cái người... người đã thanh toán toàn bộ tiền viện phí sao?"
"Ừ". Bình thản đáp, Cố Úc Diễm nhìn thẳng phía trước, nghĩ đến khuôn mặt luôn không có biểu tình của Tần Thanh Miểu, thở dài.
Nguyễn Minh Kỳ đang sóng vai cùng nàng lập tức dừng bước, làm nàng cũng ngừng lại theo, có chút kỳ quái nhìn lại, sau đó nhìn đến biểu tình rối rắm của Nguyễn Minh Kỳ.
"Làm sao vậy?"
"Tiểu... Tiểu Diễm..." Nguyễn Minh Kỳ nhìn Cố Úc Diễm, mặt mày nhăn lại, làm Cố Úc Diễm cũng nhíu mày theo, thế này mới nói "Cậu... như vậy có được không?"
"A..." Nghe nàng hỏi lại vấn đề này, khóe miệng Cố Úc Diễm liền nhịn không được cong lên, trong lòng cũng là một mảnh gợn sóng không sợ hãi: "Vấn đề này lúc trước không phải chúng ta đã thảo luận qua rồi sao? Đã không muốn nghĩ đến, thì cũng không cần nghĩ đến".
Nghe nàng nói như vậy, Nguyễn Minh Kỳ nhất thời trầm mặc, đôi mắt đã dần ươn ướt, tiếp theo, ôm lấy thân mình Cố Úc Diễm, thân mình run run liền chảy ra nước mắt, "Tiểu Diễm..."
Nàng cảm thấy..... bộ dáng bạn của nàng, thật là rất ủy khuất, không phải sao?
Vốn nên là một cô gái vô tư vui vẻ chỉ lo học hành, nàng có một anh trai tốt, còn có một người chị cực kỳ đau lòng nàng như Mục Hề Liên... chờ đợi ngày tốt nghiệp, sau đó tìm được một nơi tốt để công tác, hết thảy đều sẽ tốt đẹp như vậy.
Liền bởi vì chuyện này, nàng mất đi anh trai, người chị yêu thương nàng thì vẫn còn ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, mà cái người đáng lẽ chỉ nên học hành thật tốt, tận hưởng cuộc sống thật vui vẻ, cũng không còn có thể tươi cười được nữa, còn vì phí trị liệu của chị Liên mà bị một cô gái bao nuôi.
"Minh Kỳ, mình không sao". Cố Úc Diễm tự nhiên hiểu được Nguyễn Minh Kỳ là vì cái gì mà khóc, trong lòng âm thầm hít hai tiếng, nghĩ đến người anh đã mất, trong mắt cũng hiện lên vài phần đau thương, nâng nhẹ tay vỗ vỗ lưng Nguyễn Minh Kỳ, "Kỳ thật... Tần Thanh Miểu chị ta... chị ta cũng không tệ lắm"
Tuy lời nói luôn lạnh lùng, có đôi khi lại bởi vì một chút nguyên nhân mà nàng vẫn chưa ý thức được phát hỏa.... nhưng là, quả thực là một người tốt.
Ít nhất... khi nghĩ đến phần tình cảm chị ta đối với anh, còn có khi say rượu nỉ non tên anh, đôi khi nhìn ánh mắt lơ đãng của chị ta toát ra tia tưởng niệm, đều khiến cho Cố Úc Diễm cảm thấy... Nếu như anh không chết, Tần Thanh Miểu chắc sẽ không như thế đâu?
Tuy rằng nàng vẫn luôn cảm thấy anh cùng chị Liên mới là một đôi, nhưng mà, nếu anh cũng thực thích Tần Thanh Miểu, thì nàng cũng không bài xích Tần Thanh Miểu trở thành chị dâu của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.