Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 92



"Ngô...". Chu chu miệng. tuy rằng biết rõ nữ nhân kia là mạh miệng ngạo kiều, Cố Úc Diễm vẫn thấy có chút chưa đủ, kéo dài thanh âm, "Miểu Miểu.....Nói lời thật đi...."
Mày liễu giương lên, thanh âm Tần Thanh Miểu hết sức lãnh đạm, "Tôi là nói lời thật".
"Hảo hảo hảo.....". Hiểu được phỏng chừng không thể nghe được lời này phát ra từ miệng Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm cũng không dây dưa nữa, nhìn cửa sổ hành lang sát đất, trầm mặc trong chốc lát, "Miểu Miểu, bây giờ chị đang làm gì?".
"Xem tin tức". Ngữ khí lạnh nhạt nói xong, Tần Thanh Miểu giương mắt nhìn TV, lại phát hiện trên TV là một bộ phim truyền hình thực không có dinh dưỡng, ngẩn ra, nhấn điều khiển đổi kênh.
"Nga....". Nhức đầu, vừa muốn tiếp tục nói thêm gì, lại nhìn thấy một đồng nghiệp phòng khác đang đi tới chỗ này, lại còn gọi tên mình, Cố Úc Diễm lên tiếng, Tần Thanh Miểu ở đầu dây bên này cũng nghe thấy, không có nửa phần chần chờ, "Không có chuyện gì nữa thì cúp máy đi".
"Ân....". Ngoan ngoãn đáp lại một câu, cảm giác được nàng đã buông điện thoại, Cố Úc Diễm liền vội vàng gọi một tiếng, "Chờ một chút!".
"Ân?".
"Chị....chị nhớ phải ăn cơm nga". Không để ý đến ánh mắt bát quái của động nghiệp cách đó không xa, Cố Úc Diễm ửng đỏ nghiêm mặt, "Còn nữa, uống ít rượu".
"...Đã biết". Nhẹ giọng đáp ứng một câu, ánh mắt Tần Thanh Miểu thẳng tắp nhìn TV, nghe tiếng hít thở ở đầu bên kia, lại nhẹ nhàng nói, "Em cũng vậy, ở bên ngoài ngoan ngoãn, đừng suy nghĩ lung tung!".
"Dạ!". Rốt cục lúc này mới nghe được ngữ khí ôn nhu, Cố Úc Diễm cười mị mắt, "Miểu Miểu cũng thế, ngoan ngoãn!".
"Ân hừ". Tần Thanh Miểu hừ một tiếng, "Trước cứ như vậy".
Cứ như thế, sau khi nói xong câu đó thì lập tức cúp điện thoại. Cũng không tính dây dưa gì nữa, thái độ của Tần Thanh Miểu vẫn luôn lãnh đạm như thế, nhưng Cố Úc Diễm biết rõ kỳ thực nàng cũng rất nhớ mình.
"Gọi điện thoại cho bạn trai để báo bình an sao?". Lúc này thì đồng nghiệp cũng đã chạy tới bên người ngàng, cười cười vỗ bả vai nàng, "Tôi chỉ đi ngang qua thôi, cô cứ tiếp tục đi".
"Khụ....". Mặt lại hồng lên, Cố Úc Diễm có chút ngượng ngùng, "Gọi xong rồi...."
"Ha ha...".
Đến lúc Cố Úc Diễm trở về phòng, phát hiện Thương Mặc không có ở đây, đi vào sắp xếp hành lý, ngồi ở bên giường, nhìn ảnh chụp Tần Thanh Miểu trên di động mà nhịn không được liền bắt đầu ngẩn người.
Ngày đó tâm trạng của Thương Mặc tựa hồ không tốt lắm, bộ dáng cợt nhã không đứng đắn cũng đã thu liễm đi rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau liền bắt đầu huấn luyện, nhóm kiểm sát từ các địa phương đoan chính ngồi nghe giảng bài, ước chừng khoảng hai canh giờ sau liền tan ra, đến lúc tự do đi lại.
Đứng ở ngã tư đường xa lạ, Cố Úc Diễm nhìn tới nhìn lui dòng xe cộ, nghĩ đến lúc này Tần Thanh Miểu đang bận rộn ở công ty, mà bên người mình còn có một Thương Mặc, nên không thể gọi điện thoại cho nữ nhân làm cho nàng thực tưởng niệm kia.
"Dạ? Con quay a!". Hai người địa tới đi lui mấy con đường, thấy có một vị lãn nhân đang cầm con quay xoay tròn trên dây thừng cách đó không xa, Thương Mặc vừa liếc thấy, thù lập tức bước hai ba bước dài chạy qua, "Đã lâu rồi không thấy lại thứ này".
"Ách". Quýnh lên, lần đầu tiên thấy được bộ dáng hưng phấn như vậy của Thương Mặc, Cố Úc Diễm theo sau, nhìn nàng không chút do dự mua hai cái, có chút buồn bực, nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi nhiều.
Sau khi mua con quay, thì tiếp tục đi dạo, Thương mặc lại càng hứng trí dào dạt mà mua thật nhiều thứ, trong đó có một ít trang sức mỹ nghệ, còn có một ít đồ chơi đặc sản, mà Cố Úc Diễm thì ở gian hàng cầm một cây trâm mang theo hương vị cổ trang lên xem.
Nghĩ đến Tần Thanh Miểu luôn một thân tây trang giày da gài trâm trên tóc, nhìn cây trâm trong tay mà nhìn không được bật cười.
"Vui vẻ đến như vậy?". Sau khi chủ quán gói gém đồ đạc cho Thương Mặc xong thì rất có thâm ý liếc nhìn Cố Úc Diễm một cái, "Nữ hài tử đương nhiên là thích đeo trang sức".
"A? Không phải cho tôi mang". Sửng sốt, tiếp theo đáp theo bản năng, ánh mắt chống lại hai trong mắt của Thương Mặc, trong lòng cả kinh, Cố Úc Diễm lập tức dưa cây trâm lại cho chủ quán, không nói thêm gì nữa.
Hai ngày này trôi qua rất nhanh, vượt qua thời gian huấn luyện rồi đi dạo phố nói chuyện phiếm với đồng nghiệp rồi ngẫu nhiên trốn ở một góc gọi điện cho Tần Thanh Miểu, mãi cho đến buổi tối ngày hôm sau sau khi huấn luyện xong, Cố Úc Diễ sau khi tắm xong thì ngồi ở trên giường sấy tóc, nghĩ đến một hai ngày nữa là có thể trở về, nhịn không được lộ ra nụ cười tươi.
"Ngày mai chính là ngày huấn luyện cuối cùng nga". Nhì thấy bộ dáng nhàn nhã của Cố Úc Diễm từ phòng tắm ra, Thương Mặc ở một bên lau tóc nói, "Sau ngày hôm đó thì tập trung lại đi ra ngoài chơi một ngày".
Lại nói tiếp, nàng và Cố Úc Diễm không thể lề cận người thích nên không muốn đi, nhưng nhưng người khác kỳ thật đại đa số thời điểm vẫn đem chuyến công tác này biến thành kỳ nghỉ đầy hưởng thụ.
"Ân....". Dù sao Thương Mặc cũng là thủ trưởng của mình, Cố Úc Diễm ngồi dậy đưa thân mình dựa vào đầu giường, gật gật đầu, nhịn không được mở miệng, "Tổ trưởng, ngày hôm đó, nhất định phải đi sao?"
Tự hồ sớm đã dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, Thương Mặc cười tủm tỉm nhìn nàng, "Ngày hôm đó là dùng phí chung để đi du ngoạn ngắm phong cảnh nha, em không muốn đi?".
"Tôi....". Giật giật miệng, nghĩ đến việc vừa rồi gọi cho Tần Thanh Miểu, rõ ràng nghe được một chút tưởng niệm từ giọng nói của nữ nhân ngạo kiều kia, Cố Úc Diễm cố lấy dũng khí, nhìn thẳng vào Thương Mặc, "Tổ trưởng, tôi muốn trở về vào chiều mai".
Kỳ thật ngày thứ ba huấn luyện mất nửa ngày, buổi chiều đó hảo hảo nghỉ một phen, rồi ngày hôm sau đi du ngoạn, sau đó nghỉ ngơi rồi nhận vé trở về.
"Hắc hắc....". Ôm lấy khóe môi xấu xa cười, Thương Mặc thực không đứng đắn nháy mắt mấy cái với nàng, "Tiểu Cố, vội vã trở về để gặp bạn trai sao?"
"Ách...". Rõ ràng nghe được hại chữ "bạn trai" được đặc biệt tăng thêm ngữ khí, Cố Úc Diễm cứng họng trong chốc lát, rồi đơn giản gật đầu.
"Nga...." Kéo dài âm điệu, Thương Mặc nhìn nàng, ngữ khí ý vị thâm trường, "Vậy nha vậy nha....".
Không hiểu sao hai má nóng lên một trận, Cố Úc Diễm không dám nhìn Thương Mặc, đang không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào, di động ở trên giường rung lên.
Cầm lấy di động nhìn, màn hình lóe ra ba chữ "Đường tỷ tỷ", Cố Úc Diễm nhíu mày, xuống giường đi ra ban công nghe điện thoại.
"Tiểu Diễm, tôi nghĩ đã lâu, vẫn là nên nói với em một chút mới được". Giờ phút này Đường Vận đang đứng ở ban công nhà mình, gió đêm thổi bay tóc và quần áo nàng, mà ngữ khí nghe ra có một chút lo lắng.
"Ân, Đường tỷ tỷ cứ nói đi". Không hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, Cố Úc Diễm cắn môi nhẹ giọng nói.
"Ba giờ chiều ngày mai, Thanh Miểu sẽ ký kết một hợp đồng cho công ty, mà nội dung bản hợp đồng này.....Ở bên ngoài nhìn rất công bằng, nhưng thực tế lại dấu giếm nhiều cạm bẫy, nhất định sẽ gây tổn thất cho Tần thị". Nói xong với tốc độ rất nhanh, Đường Vận nhíu mi gắt gao, "Đương nhiên, tổn thất sẽ không quá lớn, nhưng Tần Thanh Miểu là người trực tiếp đứng ra ký hợp đồng, đến lúc đó nhất định sẽ bị ban giám đốc tra hỏi về tổn thất của Tần thị, vị trí tổng giám đống nhất định không thể giữ được nữa".
Đầu tê rần lên, nghĩ đến bộ dáng say rượu của Tần Thanh Miểu vài ngày trước, ánh mắt Cố Úc Diễm ngưng lại, "Nếu cô ấy biết, vậy tại sao vẫn ký hợp đồng?"
Tuy Cố Úc Diễm đã thành thục hơn rất nhiều so với hai năm trước, nhưng nàng cũng không thể trực tiếp đoán ra liền, Đường Vận hít thở một chút, thở dài, "Đúng vậy, tôi khuyên thế nào thì cậu ấy cũng không nghe...Lúc trước tôi đã nghĩ phải tìm em, nhưng cậu ấy lại đoán ra, ngăn chặn tôi....Nhưng mà...."
"Có liên quan đến em sao?". Tay buông bên ngươi nắm chặt thành quyền, Cố Úc Diễm nhìn ánh đèn từ bên ngoài ban công, đầu tiên là nghĩ vấn hỏi, nhưng ngay sau đó lại khẳng định, "Có liên quan đến em".
"...."Đường Vận trầm mặc, nhìn bầu trời đêm một hồi lâu, "Đúng vậy".
"....Là cái gì?". Khi hỏi ra những lời, Cố Úc Diễm lại mắng bản thân, vì cái gì mà ngày đó không chịu truy hỏi rõ ràng, vì cái gì mỗi lần có chuyện thì cái gì nàng cũng không biết, mà Tần Thanh Miểu luôn lẳng lặng che chở ở phía trước nàng, lúc gặp nguy hiểm, đều là do người khác nói cho nàng.
"Vệ Minh Khiêm....". Hít sâu một hơi, nghe ra chút gì đó không đúng trong giọng Cố Úc Diễm, Đường Vận nói, "Hắn dùng em để uy hiếp Thanh Miểu".
"Em?". Đôi mi thanh tú nhăn lại, không nghĩ tới sẽ liên quan đến mình, Cố Úc Diễm hô nhỏ ra tiếng, "Uy hiếp như thế nào? An toàn của em sao?"
"Nếu là thế thì em vẫn an toàn". Đường Vận lắc đầu, lộ ra nụ cười khổ, "Với thực lực của Thanh Miểu, vẫn có thể phái người bảo hộ em".
"Kia...."
"Vệ Minh Khiêm tên hỗn đản này, không biết làm sao có được hai người hôn môi....". Nghĩ đến tấm ảnh hai người hôn môi trong xe xem được được chỗ Tần Thanh Miểu, Đường Vận bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhận thấy bạn tốt khi rơi vào lưới tình rồi thì cũng sẽ phạm sai lầm như vậy, "Hắn lấy nó để uy hiếp Thanh Miểu....Em là kiểm sát trưởng, dù sao cũng là tiền đồ, chuyện này, đối với em mà nói thì rất quan trọng, em hiểu chưa, Tiểu Diễm".
Thân mình nhẹ nhàng run lên, nghe lời Đường Vận, Cố Úc Diễm bỗng dưng cảm thấy cái mũi có chút lên men.
"Tôi nghĩ thật lâu, cảm thấy vẫn nên nói cho em". Không nghe Cố Úc Diễm trả lời, Đường Vận ngừng trong chốc lát, "Dù sao hia người cũng là người yêu....Tôi hiểu được tính cách luôn cậy mạnh muốn bảo vệ em của cậu ấy, nhưng mà....Tôi là bạn của Thanh Miểu, Tiểu Diễm, không phải là tôi làm khó dễ em, em...."
"Đường tỷ tỷ, không cần phải nói gì nữa". Cố Úc Diễm trực tiếp đánh gãy lời của Đường Vận, bạn tay trắng nõn xiết chặt điện thoại, mu bàn tay hiển lộ gân xanh, "Miểu Miểu.... trọng yếu hơn bất cứ thứ gì".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.