Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 93



Sau khi nói chuyện với Đường Vận xong, Cố Úc Diễm đứng ở ban công trong chốc lát, rồi nắm di động gọi cho Tần Thanh Miểu.
Lúc này, vừa vặn Tần Thanh Miểu mới tắm xong đi ra, dựa vào đầu giường lau tóc, tùy ý lật một quyển tiểu thuyết trinh thám ở trong tay, không có chút buồn ngủ.
Nhìn thấy tên Cố Úc Diễm hiện lên trên màn hình, mi đẹp nhẹ nhàng cau lại, bắt máy lên, thanh âm Tần Thanh Miểu thản nhiên, "Như thế nào?".
Trước khi tắm rõ ràng có nói chuyện với tên kia, dựa theo kinh nghiệm hai ngày nay mà nói, không có lý do nào để nàng gọi đến vào giờ này.
"Miểu Miểu...". Nhẹ nhàng kêu người yêu một tiếng, Cố Úc Diễm cẩn thận tìm lời, ngừng một lát, ánh mắt có vẻ có chút mơ hồ, "Đường tỷ tỷ....Vừa mới gọi điện cho em..."
Hai chân thon dài đặt trên giường, tiểu thuyết đặt trên đầu gối, thân mình nữ nhân nguyên bản đang cúi đầu xem tiểu thuyết bỗng nhiên run lên một chút, môi bạc mím lại, "Vậy sao?".
"Em....Chiều ngày mai, không cần phải ký bản hợp đồng kia". Nghe không ra cảm xúc của Tần Thanh Miểu, trong lòng Cố Úc Diễm có chút sốt ruột, "Không thể ký bản hợp đồng kia".
Tần Thanh Miểu trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm trang sách, nhưng một chữ cũng không xem vào, qua hồi lâu sau mới tiếp tục thanh âm lạnh lẽo, "Tôi làm việc này tự nhiên là có lý do của tôi, em không nên suy nghĩ lung tung".
"Em không có suy nghĩ lung tung". Cố Úc Diễm nhăn mi gắt gao, "Đối với em mà nói, chị quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho nên....".
"Được rồi". Đánh gãy lời nói của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu khép sách trên đầu gối lại để sang một bên, thanh âm lạnh lùng nhạt nhẽo, "Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ, em cũng đi nghỉ ngơi đi".
"Miểu Miểu....". Có chút bất đắc dĩ kêu tên nàng, Cố Úc Diễm phun ra một hơi, "Em hiểu được tâm ý của chị, nhưng mà....Em không thể cứ nhìn chị như vậy, chị hãy nghe em nói...".
"Được rồi". Vận như trước dùng ngữ điệu thản nhiên nặng nề phun ra hai chữ này, Tần Thanh Miểu nhắm mắt lại, nghe một nửa câu nói của Cố Úc Diễm, một hồi sau, mở to mắt, "Tiểu Diễm, tâm ý của chúng ta, là giống nhau".
Nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của Cố Úc Diễm, trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó tắt máy.
Yên lặng đứng ở ban công, bất quá do sắc trời khuya nên gió thổi vào có chút lạnh lẽo, Cố Úc Diễm lăng lăng nhìn điện thoại nghĩ đến câu nói của Tần Thanh Miểu trước khi cắt điện thoại, thật lâu sau, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, nhưng ánh mắt vẫn thực ấm áp như trước.
Tâm ý giống nhau sao? Cho nên đều vì đối phương mà nguyện ý buông tha một ít thứ rất quan trọng đối với bản thân?
Một lần nữa gọi cho nữ nhân kia, không ngoài dự đoán nghe được giọng nữ êm ái, Cố Úc Diễm lại đứng ở ban công trong chốc lát, nghĩ đến Đường Vận nói ba giờ ngày mai Tần Thanh Miểu sẽ chính thức ký hợp động, nghĩ nghĩ, trực tiếp gọi điện thoại đặt vé máy bay, vừa nghe đến giữa trưa mai có vé, lập tức đặt.
Trở về phòng, trùng hợp nghe được Thương Mặc đáng cười nói cái gì, thoạt nhìn không hề đứng đắn hơn so với ngày thường, cũng ít đi vẻ bình tĩnh thư thái.
"Ta cũng rất nhớ Tiểu Nhạc...". Mắt nhìn cặp mày nhăn gắt gao của cấp dưới vừa mới đi vào, Thương Mặc thu liễm nụ cười, nhưng thanh âm thì vẫn ôn hòa, thậm chí mang theo cưng chìu, "Nhạc Nhạc, ta mua cho con rất nhiều đồ chơi".
Cố Úc Diễm trở lại giường bắt đầu suy nghĩ đến sự tình ngày mai, có chút ngạc nhiên nhìn Thương Mặc, trong đầu nghĩ đến người cùng nói chuyện điện thoại với Thương Mặc nhất định là một đưa trẻ.
Không phải nói Thương Mặc theo chủ nghĩa độc thân sao?
Nâng tay gãi gãi hai má, Cố Úc Diễm lại nhìn nhìn Thương Mặc, không hiểu vì sao trước khi rời đi Triệu Mạt Thương luôn nghiêm túc đứng đắn kia lại ôn nhu sửa sang cổ áo cho Thương Mặc, còn việc cả viện kiểm sát nói Triệu Mạ Thương có một đứa con gái, bỗng dưng hiểu ra cái gì.
"Ha ha, Ngạc Nhạc phải ngoan nha, không được chọc giận mẹ....". Tựa hồ không hề để ý đến việc Cố Úc Diễm đang ở trong này, Thương Mặc lộ ra nụ cười xán lạn, "Chờ ta trở về thì sẽ dẫn con đến công viên....Ừ, hảo ngoan, nhanh đi ngủ đi....ngủ ngon".
Sau khi dỗ dành vài câu nữa thì buông điện thoại, Thương Mặc nhìn nhìn Cố Úc Diễm, nở nụ cười, cũng không nói thêm gì. Mà Cố Úc Diễm tất nhiên sẽ không hỏi nhiều, giờ phút này không có tâm tình để đi tò mò, mày hơi nhíu lại, "Tổ trưởng, tôi....chiều ngày mai tôi muốn trở về X thị, cho nên.....cho nên tôi đã mua vé giữa trưa ngày mai".
"Như vậy sao?'. Vẫn vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên như trước, khóe miệng Thương Mặc vẫn giữ ý cười, "Mua vé giũa trưa ngày mai sao?"
"Ách....là....". Cố Úc Diễm giật mình, lập tức gật gật đầu.
"Thực trùng hợp....". Cười tủm tỉm nhìn nàng, điều chỉnh thân mình tìm tư thế thoải mái nằm xuống, khóe môi Thương Mặc câu lên, "Tôi cũng đã mua vé máy bay ngày mai".
Trừng lớn mắt, Cố Úc Diễm nhìn Thương Mặc, rất lâu sau đó, phun ra một chữ, "Nga..."
"Hắc hắc, em vội vã muốn gặp người ta, thì đương nhiên tôi cũng có". Rất nghịch ngợm trừng mắt nhìn Cố Úc Diễm, Thương Mặc nói xong thì trực tiếp tắt điện đầu giường, "Tôi ngủ đây, ngày mai sau khi hoàn khóa học thì trở về".
"Ân..."
Cũng tắt đèn rồi theo nằm lên giường, đắp chăn, trong bóng đêm Cố Úc Diễm rất ngu si nhìn trần nhà, rất nhanh liền nghe thấy tiếng hít thở đều đặn từ bên cạnh, không nhịn được cắn chặt môi.
Nàng luôn biết nàng rất yếu kém, cho nên Miểu Miểu luôn luôn đứng trước người mà bảo hộ nàng, vì nàng gánh hết thảy sự tình của thiên hạ. Cho dù biết đại đa số thời điểm mình không thể làm gì được cho nàng, nhưng mà, vẫn hy vọng mình có thể làm được chút gì đó.
Nay nghĩ đến, cho dù không thể giúp nàng cái gì, nhưng ít nhất, cũng có thể giúp nàng việc này đi?
Trong bóng tối, miệng phát ra một tiếng thở dài sâu kín, Cố Úc Diễm nhắm mắt lại, thật lâu thật lâu sau, rốt cục chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, ánh mặt trời xán lạn, vạn dặm không có mây.
Sau khi yên vị trong máy bay ở sân bay Thiên Lam, Cố Úc Diễm nhịn không được nắm chặt quyển tạp chí trong tay, Thương Mặc ở bên cạnh cười khẽ ra tiếng, "Rốt cục đã trở về".
Buổi sáng sau hai tiếng thì kết thúc kháo huấn luyện, các nàng nói với trưởng đoàn vài câu rồi trở về khách sạn thu thập quần áo, sau đó ở sân bay ăn cơm trưa rồi lên máy bay trở về X thị.
Giờ phút này, máy bay đang vững vàng trên bầu trời, Cố Úc Diễm nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, nghĩ đến nữ nhân quật cường kia không chịu tiếp một cuộc điện thoại nào của mình từ sáng đến giờ, khóe miệng cong lên, có chút buồn cười, lại có chút cảm động.
"Tôi nói...Tiểu Cố a...". Thương Mặc sau khi cảm khái một câu rồi nhắm mắt dưỡng thần giờ phút này đột ngột mở mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Úc Diễm đang ngẩn người một lát, "Có vẻ quan hệ của em và bạn trai rất tốt?"
"A?". Bỗng nhiên bị hỏi như vậy, Cố Úc Diễm ngây người ngẩn ngơ, chần chờ hai giây rồi gật đầu.
Nàng nghĩ tới, nếu bây giờ tất cả mọi người đều mặc định nàng có bạn trại, vậy thì cứ để cho mọi người hiểu lầm đi, như vậy còn có thể ngăn chặn ý tốt giới thiệu nam nhân cho nàng của mấy tỷ muội ở khoa. Hơn nữa...Tần Thanh Miểu quả thật là người yêu của nàng nha, chỉ khác có một điều, là giới tình thôi.
"Ha ha, thật tốt a.....". Thương Mặc cười cười, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, "Rất tốt.....Ân".
"Ân....Cảm ơn tổ trưởng". Không rõ vì cái gì nàng lại nói như vậy, Cố Úc Diễm có chút rối rắm nhíu mi, bất quá vẫn lễ phép đáp lại.
Một đường này, hai người cũng không nói thêm gì nữa, đều dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến khi máy bay hạ cánh, mới cùng mở mắt ra, lúc nhìn nhau thì đều thấy nhảy nhót trong mắt nhau.
Là vì rất nhanh có thể nhìn thấy Triệu khoa trưởng sao?
Một ý niệm mạnh mẽ nổi lên trong óc, Cố Úc Diễm thầm mắng mình suy nghĩ miên man, sau khi hạ máy bay thì nói lời từ biệt với Thương Mặc, thấy thời gian đã hai giời hơn, cũng không đem hành lý về nhà nữa, mà trực tiếp bắt taxi đến Tần thị.
Ngồi trong xe taxi khởi động điện thoại, di động lập tức rung lên, Cố Úc Diễm bỏ qua mấy tin nhắn, lập tức gọi điện cho Đương Vận.
"Tiểu Diễm, tôi đã khuyên Thanh Miểu, nhưng cậu ấy vẫn không nghe tôi". Điện thoại rất nhanh đã được nối, thanh âm Đương Vận có chút dồn dập, trong đó phần lớn là bất đắc dĩ, "Một lát nữa sẽ ký, bọn họ đang tiến vào phòng họp".
Cắn cắn môi, Cố Úc Diễm âm thầm hít hai tiếng, mở miệng nói, "Hiện tại em đang trên đường đến Tần thị....Đường tỷ tỷ, lát nữa phiền chị giúp em một chút chuyện".
"Di?". Đường Vận hơi hơi sửng sốt, ngưng thần lắng nghe, rõ ràng có thể nghe thấy thanh âm ô tô, nhãn tình sáng lên. "Em đã trở lại?"
"Ân, vừa xuống máy bay". Cố Úc Diễm trả lời, nhìn nhìn thời gian, trong lòng có chút bối rối, mở miệng nói, "Tài xế, tôi có việc gấp, có thể lái nhanh hơn không?".
Nam tử lái xe giương mắt nhìn nàng qua kính chiếu hậu một cái, cũng không nói gì, tăng tốc, thân mình Cố Úc Diễm lập tức bị giật lên, không khỏi quýnh.
Sau khi nói qua loa vài câu với Đường Vận thì cúp máy, Cố Úc Diễm nghĩ nghĩ, lại gọi cho Tần Thanh Miểu, nhưng nữ nhân kia cư nhiên vẫn từ chối nghe.
Bất đắc dĩ nghe lại nghe giọng nói "Tạm thời không thể nghe điện thoại" từ bên kia truyền đến, Cố Úc Diễm thở dài, bỏ điện thoại vào túi quần, xe lại phanh mạnh lại, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, đầu óc liền "Ông" lên giống như muốn nổ tung.
Trong phòng hội nghị của Tần thị, Tần Thanh Miểu mộ thân tây trang ngồi ở đầu bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam nhân đối diện, cúi đầu quét qua hợp đồng lại lần nữa, nắm bút máy trong tay, đề bút lên chỗ ký.
Nhưng một khắc này cửa phòng họp đột ngột bị mở ra, không biết vì sao Đường Vận vẫn không muốn vào lại chạy vào, ngực liều mạng phập phồng, thanh âm còn lộ chút loạn, "Thanh Miểu, Tiểu Diễm....Tiểu Diễm em ấy trên đường về, gặp tai nạn!".
Chỉ nghe "lạch cạch" một tiếng, ánh mắt trời chiếu vào lóe ra trên bút máy dừng ở phía trên bản hợp đồng giấy trắng mực đen, mà nữ nhân vốn đang cầm bút kia, mặt không còn một chút máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.