'Tiểu thư, người dậy đi sáng rồi!' Tú Nhi từ ngoài bước vào.
' Hơ sáng rồi sao, Tú Nhi ta thấy còn sớm mà em cho ta ngủ chút đi ha!' ta nằm dài trên giường giương đôi mắt mơ màng vừa mới ngủ dậy tha thiết chờ mong.
'Tiểu thư, người đừng dùng ánh mắt ấy nhìn em. Lão gia, phu nhân đều đang đợi người đấy ạ'
'Được rồi ta dậy là được chứ gì' không thể hiểu được ta dậy rồi thì ngoài ăn sáng ra còn làm được gì nữa chứ, à đúng rồi phải hỏi Tú Nhi bình thường "Thúy Kiều" của trước kia hay làm gì.
'Tú Nhi em cũng biết đó sau khi hôn mê ta cũng không nhớ bình thường mình hay làm gì, em có thể nói cho ta biết được không?'
'Dạ bẩm tiểu thư bình thường người hay đánh đàn, vẽ tranh thêu thùa may vá và đọc sách nữa.'
What???? Những cái đó không cái nào ta biết làm cả, đánh đàn thì biết vì mẹ ta là thành viên trong hội nhạc cụ dân tộc nha. Còn mấy cái còn lại ta cũng chỉ biết sơ sơ. Không biết cố chủ của thân thể này ăn gì mà siêu dữ. Haiii người ta là được bàn tay vàng của nhá thơ nổi tiếng Nguyễn Du viết lên mà, mình cũng chỉ là một hồn ma không nơi nương tựa vô tình lọt vào đây thôi.
Bỏ qua suy nghĩ trong đầu ta bắt đầu chuẩn bị một ngày mới, hôm nay là một ngày đẹp chắc ông trời biết ta là người mới đến nên cố ý chào đón ta mà, ta cũng quan trọng lắm chứ hể. Hôm nay là ngày tốt phải không, ta sẽ lén phụ thân mẫu thân đi ra ngoài chơi chác chắn sẽ có nhiều món ngon, đặc biệt là món kẹo hồ lô huyền thoại trong lịch sử a. Nhưng làm sao để đi ra ngoài bây giờ, cửa chính không thể mà cửa phụ không thông hay là sử dụng tuyệt chiêu trèo tường, đang suy nghĩ làm thế nào để có thể lẻn ra ngoài mà không ai biết thì ta một bóng đen nhảy ra trước mặt ta.
'AAAAAAAAAAA, có trộm mau Tú Nhi bắt tên đó lại hắn muốn cướp con gái nhà lành mau người đâu có người muốn giết người cướp của cướp nhan sắc ở đây neeeeeeeeeeeè'
'Tỉ Tỉ, tỉ sao vậy là đệ đây này, Vương Quan đệ đệ đẹp trai tuấn mỹ của tỉ đây'
'Đệ...đệ...là...là....Vương....Quan.'
Thay cho câu trả lời Vương Quan gật đầu cái rụp.
'Tên chết tiệt mới sáng đệ làm gì đấy hã, có biết ta đang suy nghĩ chuyện đại sự không hã sao lại chắn trước mặt ta làm ta sợ chết khiếp'
'Hì hì, cũng chỉ muốn chọc tỉ một chút thôi mà!'
' Hức, ta Vương Thúy Kiều từ đây khinh bỉ đệ'
'Ấy tỉ tỉ xinh đẹp tuyệt trần đừng giận đệ mà nha nha đệ mua kẹo hồ lô cho ăn nha nha nha' Vương Quan năn nỉ ỉ ôi làm cho ta thấy hơi ớn lạnh, đàn ông gì mà....
' Tỉ không phải con nít không cần lấy kẹo dụ ta nhưng muốn ta xin lỗi thì phải nghe theo lời của tỉ'
'Hảo ta sẽ nghe'
'Tốt bây giờ đệ cùng ta dùng điểm tâm sau đó xin với phụ thân mẫu thân cho ta ra ngoài chơi''