' Tiểu thư'Tú Nhi từ ngoài tiến vào đình ngắm trăng, tay mang theo trường bào màu hồng, đúng màu nàng thích.' Người vào khuê phòng đi ạ, nếu bị nhiễm khí hàn, người sẽ lại bị bệnh mất.'
' Ngươi cứ để đó đi, ta sẽ vào sau'
Nhìn tiểu thư tâm trạng không tốt, Tú Nhi cũng biết mình nên để cho nàng không gian yên tĩnh.
Lý do vì sao Thúy Kiều lại buồn, đương nhiên ngày có trăng đẹp nhất là ngày 15 mỗi tháng, và vào ngày này gia đình nàng ở hiện đại luôn cùng nhau lên ban công nhà mình ngắm trăng, ăn uống. Nàng còn nhớ khi mình còn ở hiện đại, mẹ luôn nướng thịt vào ngày trăng tròn, nhìn miếng thịt thơm phức, cùng với không khí gia đình đầm ấm, nàng luôn tự hỏi nàng không ở đó họ còn làm như thế không.
Bất tri bất giác những giọt nước mắt của nàng rơi xuống, lăn dài trên gò má xinh đẹp, khiến ai đó nhìn trộm cũng đau lòng theo.
Có lẽ không muốn nàng đau lòng, trong không khí yên lặng, một tiếng sáo vang lên như muốn cùng nàng chia sẻ nỗi đau. Tiếng sáo cùng hòa vào nỗi đau khiến nàng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng nàng thầm nghĩ đêm khuya thế nào ai rảnh mà thổi vậy ta, tên đó điên à. Phải tìm mới được.
Như cùng đồng quan điểm với nàng, tiếng sáo như con đường dẫn nàng băng qua các dãy hành lang, đến hoa viên nhà nàng.
Từ xa, nàng thấy một người đàn ông mặc y phục màu đen, viền màu vàng, tóc bay theo gió, đôi mắt nhắm nghiền, môi mỏng đặt nhẹ lên cây sáo thổi lên những nốt nhạc du dương, nhưng hắn là ai, ăn trộm sao. Không lẽ thời đại này ăn trộm cũng sang chảnh như vậy sao, còn thông báo bằng tiếng sáo nữa chứ.
Nhưng hắn.......đẹp trai quá!! Nếu ở hiện đại hắn cũng là soái ca vạn người mê nha...Mà thôi kệ ngắm cho đã rồi bắt sau vậy. Như cảm nhận được cái nhìn chăm chú từ nàng, người ấy quay lại nhìn nàng, nở một nụ cười hút hồn.