"Bằng chứng?". Hoài Nam thiếu gia nhíu mày, giọng tò mò hỏi.
"Đúng vậy, ta có bằng chứng đấy! Hoài Nam thiếu gia nhìn là sẽ biết ngay!!". Lãnh Nguyệt cười nham hiểm, giơ miếng ngọc bội ra trước mặt Hoài Nam thiếu gia.
Này chỉ là miếng ngọc bội thôi mà? Hoài Nam thiếu gia khó hiểu, định lên tiếng nhưng lại im lặng suy nghĩ. Dường như miếng ngọc bội này y đã gặp ở đâu đó...
"Hoài Nam thiếu gia cứ tiếp tục suy nghĩ, ta sẽ ở đây chờ!". Lãnh Nguyệt không thúc giục, đứng bên cạnh con ngựa làm gì đó. Cũng may là Dạ Tiểu Cửu(DHM) đưa lại miếng ngọc bội này cho mình a!
"....Này đó không phải là....". Hoài Nam thiếu gia bừng tỉnh. Trong trí nhớ của hắn, người có miếng ngọc bội này duy nhất chỉ có Cửu vương gia Dạ Hoàng Minh mà thôi! Nhưng điều này là bất khả thi đi, rõ ràng nghe được Cửu vương gia không gần nữ sắc, hơn nữa lúc nào mặt cũng dường như lạnh tanh như hàn sương quanh năm!
"Bản tiểu thư biết Hoài Nam thiếu gia đang nghĩ về cái gì, Hoài Nam thiếu gia ít ra cũng phải biết điều này chứ?Lời đồn chính là lời đồn thổi từ những con người thích chui lỗ cống mò ra được, thiếu gia đây là con nhà quan nhà tướng, sao có thể chỉ vì mấy lời nói này mà có thể một mực tin tưởng?". Lãnh Nguyệt chê bai nói, mặt còn làm vẻ thất vọng.
Hoài Nam thiếu gia á khẩu không trả lời được, kì thật hắn đây là nghe từ miệng của mấy người khác. Bây giờ hắn cảm thấy mình đang được một tiểu thư nhỏ bé ức hϊế͙p͙ dạy dỗ! Thật sự mất mặt!
"Thôi, cũng sắp hết giờ săn rồi. Bản tiểu thư về trại săn trước, không hẹn tái ngộ!". Lãnh Nguyệt nói xong thì quay ngựa về phía trại tổng kết, không thèm nhìn đến biểu cảm của Hoài Nam thiếu gia đang đứng đơ người ở kia.
---------------------------
"Tam ca đúng là thiên tài nha!". Dạ Cảnh Nghi vỗ tay tán thưởng.
"Sao đệ không làm việc của mình đi? Bám riết theo ta làm gì?". Tam vương gia Dạ Vô Kỵ cảm thấy phiền phức hết sức với vị Thất đệ này. Đây không phải đại hội săn bắn sao? Là để thử tài thì phải đi săn đi chứ? Bám theo vị ca ca như y thì đâu làm được gì?
"Ây da tam ca à, huynh xem ở đây nguy hiểm như thế, mà đệ còn là lá ngọc càng vàng nữa, sao mà có thể đi săn một mình được?!". Dạ Cảnh Nghi cãi lại, mặt tỏ vẻ đáng thương.
"Vậy sao đệ không bảo phụ hoàng cho đệ làm khán giả ngồi chờ? Mà đâu phải mình đệ là cá ngọc cành vàng?Phụ hoàng, mẫu hậu, tổ mẫu,....đều là người có thân phận cao quý hơn cả đệ đấy thôi, họ vẫn đến đây để xem đấy còn gì?". Dạ Vô Kỵ chậm rãi trả lời, cái tính cách này của thất đệ hắn hay phụ hoàng cũng không trị được!
Dạ Cảnh Nghi nghẹn họng, làm điệu bộ hậm hực giận dỗi trông rất chướng mắt, thúc ngựa bỏ đi. "Tam ca ức hϊế͙p͙ người quá đáng! Đệ sẽ đi tìm phụ hoàng mẫu hậu để hai người phạt tam ca!".
Phạt?Y đâu có làm gì?Dạ Vô Kỵ đỡ trán nhìn trời, sau rồi vẫn tiếp tục cuộc hành trình đi săn của mình. Vì một thất đệ mà hắn phải mất hứg thì đâu có đáng?
--------------------
Bên ngoài lưu vực săn bắn.
Hoàng đế một thân long bào, uy nghiêm ngồi trêи ghế cao quan sát khung cảnh xung quanh. Ngồi bên cạnh là thái hậu và hoàng hậu, bên dưới còn có các vị đại thân quan lại khác đang ngồi chờ kết quả đi săn của các vị quý nhân.
"Cũng sắp hết hai nén nhang , ngươi đi xem xem mọi chuyện diễn biến như thế nào?". Hoàng thượng nói nhỏ với Quách công công cầm phất trần ở sau lưng.
"Dạ, hoàng thượng không cần lo lắng, quanh đây thị vệ đã canh gác nghiêm ngặt! Có chuyện gì sẽ có tin tức truyền đến ngay!". Quách công công theo hoàng đế từ khi còn nhỏ, tính tình của chủ tử đương nhiên hiểu rõ, đây là lo lắng cho các vị đang ở bên trong rừng kia.
Thái hậu bên cạnh cũng nói vài câu. "Đúng vậy, hoàng thượng không cần lo lắng quá làm gì. Huống hồ ba đúa cháu tài giỏi kia của ai gia nữa kia, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu! Có thì cũng không nghiêm trọng như hoàng thượng nghĩ!". Hoàng đế đây là đang nghĩ lại cuộc săn bắn từ hai năm trước, lúc đó Minh nhi(DHM) có bị thích khách tấn công, tuy không bị thương nghiêm trọng nhưng dưỡng thương cũng phải vài tháng liền, thành ra việc tu luyện có bị tụt lùi đi.