Thủy Long Ngâm

Chương 15: Thu nhật vi liệp (thượng)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



* Đi săn ngày thu 

Đầu tháng chín, ngoại ô Trường An. 

Thượng lâm uyển có từ tiền Đại Ngụy. Từ phía Đông sang phía Tây, Thượng lâm uyển dài hơn bốn trăm dặm,có thể chứa hơn ngàn kỵ vạn thừa* [ngàn ngựa, vạn xe có ngựa kéo]. Thượng lâm uyển có tám con sông - Bá, Sản, Kính, Vị, Phong, Hạo, Lao, Quất - chảy qua quanh co, khúc chiết; ba mươi sáu uyển, mười hai cung, ba mươi lăm am. Thượng lâm uyển nuôi bách thú. Bắc Chu trọng võ. Hàng năm, cứ sau Bạch Lộ* [18-22 tháng 9], hoàng thất sẽ long trọng tổ chức cuộc đi săn mùa thu. Nói là đi săn song không chỉ có vậy. Trong dịp này, hoàng cung Bắc Chu còn tổ chức các cuộc tỷ thí kiếm thuật, cưỡi ngựa, bắn cung cùng võ nghệ; nhân đó, tuyển bạt các tướng lãnh trẻ tuổi phụng sự triều đình. Vậy nên, những vương công thế tử hoặc kì môn mạc khách nhiều tham vọng đều muốn thể hiện sở trường của mình trong cuộc đi săn này, thầm mong nếu may mắn được hoàng thượng để mắt, quan lộ về sau có thể một bước lên mây. 



Vũ Văn Giác tuổi đã cao, lại vì lý do sức khỏe nên cuộc đi săn mùa thu năm nay liền giao thái tử Vũ Văn Thác toàn quyền chủ trì. Vũ Văn Thác vận một bộ săn trang màu xanh nhạt, bên hông đeo túi tên, anh khí bức người, cưỡi ngựa đứng giữa xạ trường* [trường bắn tên]. Mọi người nhìn thấy không khỏi thầm khen, thái tử Bắc Chu quả là nhân trung long phượng. Dung mạo người nọ hiên ngang, gương mặt sắc bén, cương nghị lộ ra uy nghiêm khiếp người; dáng đứng thẳng tắp, cao ngất, nhìn không ra chỉ hai tháng trước vừa bị trọng thương. 

"Tứ đệ, đệ khỏe không?"

Vũ Văn Thác nghe tiếng quay lại. Cảnh vương Vũ Văn Thái một thân tử sắc, khuôn mặt tươi cười loan loan đi tới, theo sau là mấy võ sĩ mặc nhung trang nghiêm túc, nhìn thực uy phong.

"Không biết thương thế của Tứ đệ sao rồi?"

"Đa tạ hoàng huynh quan tâm. Đã không sao rồi." Khóe miệng Vũ Văn Thác cong lên, mặt mày cũng đồng dạng tươi cười nhìn đối phương.

"Nếu vậy thì vi huynh yên tâm." Vừa nói, Vũ Văn Thái vừa quay đầu, liếc mắt đánh giá người đứng cạnh Vũ Văn Thác, rồi nói, "Mấy ngày không gặp, Ly chủ bộ vẫn phong thái như trước. Có điều, trước nay văn chức đều không tham gia săn bắn. Không biết Ly chủ bộ còn tài gì vẫn giấu, có tái làm chúng ta một phen kinh hỉ như lần trước không đây?"

"Ai? Ly chủ bộ cũng đến đây sao?" Dục vương Vũ Văn Hộ vừa tới bãi săn, liền thấy người hắn luôn mong nhớ ngày đêm đang đứng cạnh Vũ Văn Thác. 

"Kiến quá Cảnh vương điện hạ, Dục vương điện hạ." Lưu Liên Thành hạ mi, khom người thi lễ. 

Từ sau buổi thọ yến, Vũ Văn Hộ liền rất quan tâm chủ bộ trong phủ Thái tử. Ai ngờ, ngay hôm sau, hắn đã bị Vũ Văn Giác điều đi phụ trách công tác hộ vệ việc tế thiên hỏi tổ* [thờ cúng]. Kết quả, khi trở về hắn liền nghe tin Vũ Văn Thác bị tập kích. Hắn lại bị lôi kéo suốt một ngày một đêm tìm kiếm nghi phạm. Thành ra, giờ mới là lần thứ hai hắn được gặp người nọ.

"Ha hả, Ly chủ bộ, không cần đa lễ, không cần đa lễ." Vũ Văn Hộ từ trước tới nay ngang dọc trong hoan trường không kiêng kị nam nữ. Trong buổi thọ yến lần trước, ánh mắt hắn nhìn Ly Yến chằm chằm đã là không thích hợp. Hôm nay, ánh mắt đó lại càng thêm suồng sã. Vũ Văn Thác lập tức thấy trong lòng nổi lên một trận khác thường, liền kéo Ly Yến đứng sau mình rồi nói, "Gần đây, phụ hoàng không khỏe, có nhiều việc chưa xong nên ta có mang theo một số tấu chương để giải quyết. Lần này, Ly chủ độ chủ yếu là vì ta phân ưu mà đến."

Lưu Liên Thành giương mắt thấy Vũ Văn Thác liếc mình một cái. Bản lĩnh trợn mắt nói dối của người này thật đúng là nhất tuyệt. Hắn đem chính mình bên người đơn giản để tiện đường giám sát. Mà bản thân, nếu không phải vì trốn Trữ Kha, có lẽ cũng không chấp thuận đi cùng hắn. Nghĩ đến Trữ Kha, Liên Thành lập tức thấy tâm loạn một trận. Cô nương này thực rất giống hoàng huynh của nàng, không thể dùng logic bình thường để phỏng đoán. Liên Thành vốn nghĩ đã nói đến như vậy, người bình thường hẳn là thấy khó mà lui. Nhưng nàng công chúa điện hạ này cư nhiên việt tỏa việt dũng* [hùng hùng hổ hổ], không biết là ai nói cho nàng, nữ truy nam, trái ngược hẳn với đạo lý thông thường. Từ sau hôm nói chuyện, nàng lại càng thêm cẩn thận "quan tâm" khiến Liên Thành thấu hiểu cảm giác vô lực cùng không chịu được một cách sâu sắc. Trùng hợp cuộc đi săn mùa thu diễn ra. Vậy nên, Liên Thành cơ bản liền không có ý kiến gì mà đồng ý đề nghị của Vũ Văn Thác.

Vũ Văn Thái nhìn Vũ Văn Thác trừng Vũ Văn Hộ khi ánh mắt Vũ Văn Hộ đang tham lam đảo qua đảo lại trên người Ly Yến, cảm thấy rất thú vị. Sau đó, Vũ Văn Thái cười đến xán lạn, nói, "Ta sang bên kia chuẩn bị. Gặp hai đệ sau. Nhị đệ, đi thôi." 

Vũ Văn Hộ vẫn còn chút ngẩn ngơ đi đến một bên sa trướng.

Bờ hồ Thái Dịch chính là võ trường cưỡi ngựa bắn cung lớn nhất trong Thượng lâm uyển. Ở chính giữa võ trường có một bãi đất trống hình tròn rất lớn. Hai sườn Đông Tây võ trường có đặt hai chiếc trống bằng da trâu khổng lồ. Binh sĩ ở hai bên tả hữu phải đứng lên thang mới có thể đánh trống được. Lúc này, nhịp trống vang vọng rung trời, tinh kỳ đón gió bay phần phật. Trên võ trường sắp diễn ra tỷ thí kiếm thuật.

Người dự thi sẽ một người, một ngựa thi đấu. Theo quy định, trong vòng một canh giờ, người dự thi nếu đánh ngã đối phương khỏi yên ngựa hoặc lấy thân kiếm chế trụ thân thể của đối phương thì sẽ được tuyên thắng cuộc. Những người dự thi đều là các cao thủ giỏi nhất của các vương hầu thế gia. Sau khi rút thăm, những người này sẽ được chia vào các tổ. Sau nhiều trận đấu kịch liệt, cuối cùng, Lí Tiến phủ Thái tử cùng một người tên là Đổng Linh của Cảnh vương phủ bước vào trận đấu võ cuối cùng. 

Vũ Văn Thái ngồi trong sa trướng ở một bên, giơ chén rượu hướng phía Vũ Văn Thác ngồi trên cao, ý chúc mừng, "Thái tử phủ nhân tài đông đúc."

Vũ Văn Thác mỉm cười đáp lễ, "Cảnh vương phủ cũng vậy."

Lí Tiến cùng Đổng Linh đều là hai cao thủ cưỡi ngựa. Cả hai vừa điều khiển ngựa phi rất nhanh, vừa xuất kiếm chiêu rất nhanh và tàn nhẫn, liên tục không dứt khiến mọi người trên võ trường đều nín thở chăm chú xem. Liên Thành ngồi một bên thầm than, bản lĩnh kiếm thuật chính là điều Bắc Hán còn thiếu. Bắc Hán hàng năm lạnh lẽo, thổ địa cằn cỗi, không đủ đồng cỏ để nuôi dưỡng hảo chiến mã. Vậy nên, nhiều năm qua, Bắc Hán luôn lấy bộ binh làm chủ lực. Tuy nhiên, mỗi khi gặp kỵ binh Bắc Chu đều không có thế để chống đỡ. Cho nên, hàng năm, Bắc Hán đều lấy thế thủ để nỗ lực chống đỡ lấy thế công như hổ đói rình mồi của Bắc Chu.

Lúc này, hai người kia đã đấu với nhau tới mấy trăm hiệp. Hai con ngựa chiến cũng hồng hộc, thở hổn hển, mũi phun phì phì. Hai người đều có chút xuống sức, nhưng không bên nào chịu yếu thế. Trong phút chốc, cả hai người phi ngựa thật nhanh về phía trước. Hai thanh kiếm mạnh mẽ va vào nhau. Chỉ nghe tiếng "keng" của kim loại ma sát. Đột nhiên, một tiếng "răng rắc", kiếm của Đổng tướng quân bị sứt một miếng to. Lập tức, kiếm kia bị Lí Tiến dùng sức đánh bay mất, cắm xuống đất. Không có vũ khí, hiển nhiên sẽ không thể tiếp tục, Đổng Linh liền nhảy xuống ngựa, chắp tay nói. 

"Lý tướng quân kỵ mã tinh trạm, kiếm pháp siêu quần. Tại hạ thua rồi."

Mọi người trên võ trường đang mải xem hai cao thủ quyết đấu đến tâm thần ý loạn. Trong khoảng thời gian ngắn, cả võ trường lặng ngắt như tờ. 

"Ai, không đúng, không đúng a. Ta thấy vì kiếm của Đổng tướng quân bị sứt một miếng. Nếu không phải vậy thì ai thắng ai thua còn chưa biết đâu." Lúc này, một thanh âm mát lạnh truyền đến, không ai khác, chính là Dục vương Vũ Văn Hộ. 

Vũ Văn Thác giương mắt nhìn Vũ Văn Hộ, lạnh lùng nói, "Vậy ý Nhị ca là, Đổng tướng quân thua là do không có bội kiếm trong tay?"

Vũ Văn Hộ nghĩ nghĩ, rồi nói, "Đúng vậy. Ta nghĩ không bằng để nhị vị tướng quân tái tỉ thí một phen. Lần này, để Đổng tướng quân cùng Lí tướng quân chọn một đôi hảo kiếm thật xứng. Có như vậy mới công bằng. Thái tử điện hạ thấy sao?"

Vũ Văn Hộ nói, âm thanh vang dội. Gần như mọi người ở đây đều nghe rõ. Vũ Văn Thác nhấp ngụm rượu, nói, "Vậy theo lời Nhị ca đi. Để mọi người tâm phục khẩu phục. Không biết quý phủ của đại ca còn có hảo kiếm gì không?"

Vũ Văn Thái nhìn mọi người, thở dài, nói, "Hảo kiếm thì có... Có điều, kiếm này rất có linh tính. Người bình thường không thể khống chế được."

"Nga?" Vũ Văn Thác khẽ nhướn mày, giương mắt nhìn về phía đối phương, thầm thấy trong mắt người nọ rõ ràng có thâm ý khác. 

Lúc này, Vũ Văn Hộ mặt đầy tò mò, vội nói, "Đại ca lại có bảo bối vậy sao? Còn không mau lấy cho mọi người cùng thưởng thức? Cho dù Đổng tướng quân không thể dùng, nói không chừng ở đây lại có người tài dị sĩ khác dùng được thì sao?"

Vũ Văn Thái tỏ vẻ hơi trầm ngâm, "Cũng tốt. Vậy thỉnh mọi người giám định và thưởng thức một phen." Rồi hướng người hầu bên cạnh nói, "Người đâu, đem Uyên Hồng kiếm lại đây."

Cái gì?!

Lưu Liên Thành đứng cạnh Vũ Văn Thác nhất thời trong đầu nổ vang một tiếng.

Chẳng bao lâu sau, một người hầu trong phủ bưng lên một chiếc hộp gỗ đựng kiếm, chậm rãi bước lên trước mặt mọi người. Thời khắc nắp hộp được mở ra, một đạo kiếm khí bức người lao ra khiến mọi người trên võ trường không khỏi run lên.

Uyên Hồng kiếm do chính đại sư rèn kiếm Quỷ Cốc Tử tự tay chế tác, chỉ dùng ngũ kim thiết thạch tối tinh khiết để đúc, lại được tôi trong nước suối Long Tuyền, cùng tâm huyết suốt đời rèn nên. Thân kiếm dài ba thước, vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn. Do kiếm quang rực rỡ như cầu vồng mà kiếm được đặt tên như vậy. Mà vỏ kiếm lại được nạm thiên kim ngọc thạch thiên nhiên, trong đêm tối sẽ ẩn ẩn tỏa ra phù quang.

Võ nhân đều thích danh khí, huống hồ là chi khí khó thấy như Uyên Hồng kiếm này. Vậy nên, ánh mắt mọi người đều tụ lại trên thanh kiếm. 

"Kiếm này có nguồn gốc rất đặc biệt." Vũ Văn Thái nhìn mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị, nói, "Đến nay, ngay cả ta cũng không thể khống chế. Kiếm này do Quỷ Cốc Tử dành trọn tâm huyết chế thành. Mà người này, thái độ làm người cùng tâm tính vô cùng cổ quái, cuối cùng lại tẩu hỏa nhập ma mà chết. Vì thế, kiếm này liền mang chấp niệm thật lớn. Nếu kiếm linh không phục, người cầm kiếm sẽ bị phản phệ* [cắn trả]. Người bị nặng có thể dẫn đến mất mạng."

"Nga?" Vũ Văn Hộ đang giơ tay định chạm vào Uyên Hồng kiếm nghe thấy vậy liền giật nảy mình, thu tay lại, "Đại ca, lời huynh nói cũng thật dọa người đi."

"Cảnh vương điện hạ, lời ấy không sai đâu." Lí Tiến vừa nói vừa tiến lên phía trước, "Tại hạ từng nghe nói, kiếm này sau đó được sư đệ của Quỷ Cốc Tử, Tử Vân chân nhân, lấy về, dùng đạo pháp trừ đi lệ khí. Sau đó, kiếm này được truyền lại cho đệ tử trong môn phái."

Hai mắt Lưu Liên Thành không chớp. Dù hắn đang đứng thật gần thanh kiếm, hắn lại vô pháp nhúc nhích. Thanh kiếm đang ẩn ẩn phiếm huỳnh quang kia chỉ cách hắn có một trượng. Quen thuộc đến vậy... Hắn nhớ rõ, khi sư phó giao kiếm này cho hắn, sư phó nói, "Liên Thành, kiếm này là song nhận kiếm* [kiếm có hai lưỡi]. Nếu tâm thuật bất chính, tự nhiên sẽ bị kiếm này phản phệ."

Đang lúc xuất thần, Quách Hoài phía sau đột nhiên đẩy đẩy lưng hắn, ngữ khí bất mãn, "Ly chủ bộ chỉ lo ngây người ngắm kiếm mà không sợ cản người phía sau a." Lưu Liên Thành lúc này mới ý thức được sự thất thố của bản thân. Giương mắt nhìn Vũ Văn Thác ở một bên, vừa lúc thấy ánh mắt đối phương sắc bén nhìn mình, vẻ mặt đầy thâm ý, Lưu Liên Thành liền quay đầu nhìn về phía mọi người trong võ trường.

"Nga? Vậy đại ca làm sao có được kiếm này?"

Vũ Văn Thái khẽ cười, cố ý nhấn giọng, "Nếu như vài năm trước, thật là không thể có được. Tứ đệ, đệ có biết chủ nhân đương thời của kiếm này là ai không?"

Lưu Liên Thành thấy ngực mình như bị cái gì ép thật chặt. Thanh âm ồn ào xung quanh như chìm vào hư vô, hắn chỉ nghe tiếng tim mình đang đập thình thịch. 

"Đại ca nói, chẳng lẽ là Bắc Hán vị kia......" Thanh âm trầm thấp có chút lạnh lẽo vang lên bên cạnh Lưu Liên Thành. Hai mắt Vũ Văn Thác hơi nheo lại, ánh mắt có chút lãnh liệt.

Vũ Văn Thái xoay người, chắp tay nói với người ngồi trên cao, "Thái tử điện hạ sở liệu không sai. Chủ nhân đương thời của kiếm này chính là Tĩnh khanh vương Lưu Liên Thành."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.