Thủy Long Ngâm

Chương 41: Phá địch chi sách*



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

* Kế sách phá địch

"Vậy ngươi nói xem, thành Tương Dương này nên phá thế nào?"

Lưu Liên Thành nhìn lướt qua nam nhân ngồi bên bàn, sau đó, tiến lại, ngồi xuống phía đối diện, thản nhiên mở chiếc ấm gốm Cung Xuân thượng đẳng chứa nước suối được than củi hun đang tỏa khói nghi ngút, sau đó, vớt một nhúm lá trà ngập trong nước, để trà hấp thu hơi nước, lá trà liền mở ra, tươi như còn mới. Nhấp một ngụm trà, hương trà tứ phía, chậm rãi nói,

"Phá không được."

"..."

"Ly Yến, thành phòng này là do chính ngươi thiết kế đó!"

"Đúng vậy a," Mày cũng không nâng một chút, lại chậm rãi nhấp một ngụm trà, "Cho nên, phá không được."

"..." Vũ Văn Thác khóe môi khẽ run rẩy, lại nhìn một bộ khí định thần nhàn, dương dương tự đắc của đối phương, nghĩ lại liền thấy người này nhất định có giải pháp, hiện giờ cũng chỉ là tranh thủ thừa nước đục thả câu. Vì thế, cười cười đứng dậy, lại ngồi gần bên cạnh Liên Thành, cầm lấy chén trà, cũng chậm chậm thưởng thức.

"Ly Yến, vừa rồi, ngươi định nói gì với ta?"

"Vừa rồi thì là khi nào?"

"Chính là... trước khi ta hôn ngươi a?"

"... Gần đây trí nhớ của ta không tốt lắm."

"Vậy để ta lại nhắc cho ngươi nhớ lại một chút." Dứt lời, liền tiến đến trước mặt, hơi thở ấm áp của Vũ Văn Thác phả vào mặt Liên Thành khiến hắn khẽ nhíu mày, duỗi tay đẩy đối phương ra, "Vũ Văn Thác, đủ rồi!"

Đối phương cười cười, "Vậy giờ đã nói được chưa?"

Lưu Liên Thành nghiêm mặt, mở miệng nói, "Vũ Văn Thác, ngươi và ta đều biết, bình thường muốn công thành phải dùng binh lực gấp ba lần thủ thành. Mà ngươi nếu muốn cường công Tương Dương, nhất định phải dùng binh lực gấp mười lần. Trên tay ngươi hiện tại có sao? Hơn nữa, cho dù ngươi có, kết quả cũng rất có thể là lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó ngươi còn có thể tiếp tục một đường đánh tới Phiên Vũ?"

"Nói vậy, chẳng lẽ đúng là không có cách nào sao?"

Lưu Liên Thành nhìn Vũ Văn Thác, không nói gì. Sau đó, lại quay đầu nhìn đống củi đang bùng cháy bên cạnh, nói, "Nước này bốn phía có vách nóng bao quanh, căn bản không thể chạm đến. Nhưng mà..." Nói xong, đưa tay, hơi dùng lực ném một viên đá thật nhỏ không biết lấy ở đâu vào giữa mặt nước đang sôi khiến bọt nước sủi lên quanh viên đá, "Nếu không thể từ ngoài vào thì chỉ có thể ra tay từ phía trong."

"..." Nhìn viên đá, Vũ Văn Thác trầm mặc một hồi lâu, sau đó, vẻ mặt có chút ngưng trọng nói, "Ngươi không phải định chính mình đi vào chứ?"

Lưu Liên Thành hừ một tiếng, buông mí mắt, "Bằng không, ngươi cho rằng có thể có người khác hợp hơn sao?"

Nhìn chằm chằm vào mắt đối phương một hồi lâu, phát hiện đối phương là khẳng định, Vũ Văn Thác lập tức phất tay áo, đứng lên, lớn tiếng nói, "Không được!"

"Tại sao không được?"

"Ly Yến, ta không thể để ngươi mạo hiểm như vậy!"

"Vậy ngươi nói cho ta xem ngươi là muốn thế nào? Dùng hai mươi vạn tính mệnh tướng sĩ trên tay ngươi đi đánh bừa một tòa thành cơ hồ không thể phá sao?"

Vũ Văn Thác bị một câu này của đối phương chặn đứng, nhất thời không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nói, "Dù sao, ta cũng không thể để ngươi đi."

"... Hiện tại không phải lúc để ngươi giận dỗi."

"Ly Yến, hiện tại cũng không phải lúc để ngươi tỏ ra anh hùng."

"Ngươi..."

"Không cần nói nữa!"

Vũ Văn Thác lập tức đứng dậy, nhấc trướng, đi nhanh ra ngoài. Lưu Liên Thành ngẩn người, sau đó thở dài, quay lại bàn, cúi đầu viết gì đó thật nhanh, bỏ vào ống trúc nhỏ trong tay áo, cũng ra khỏi trướng.

~~~~~

Tháng tư ở Kinh Tương có một loại gió ấm áp thổi nhè nhẹ khiến lòng người khoan khoái. Ánh trăng xuyên qua cành lá sum xuê hắt xuống những bóng mờ loang lổ trên người đi phía dưới. Người đi trong rừng, dưới chân phát ra tiếng sột soạt. Nhận thấy có một khí tức đang dần lại gần, xa xa nghe như có tiếng chim yến vỗ cánh bay cao, Lưu Liên Thành khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm nghiền, vận khí trong đan điền, im lặng luyện tập hít thở. Không lâu sau, cảm giác có người ở  đứng cạnh, liền mở mắt ra. 

"Vân tướng quân."

Đêm đó, Vân Đình đã ngồi trong rừng thật lâu mới có thể bình phục tâm tình. Tuyết Kiến cùng hắn vốn là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Chuyện tình cảm giữa hai người vốn vô cùng hợp lý. Nhưng, một đạo thánh chỉ của hoàng thượng ban ra đã khiến hết thảy đều tan thành bọt nước. Hơn nữa, chính mình chỉ là một hộ vệ nho nhỏ, sao có thể sánh với thái tử điện hạ. Thái tử phi Bắc Chu, sau còn có thể là mẫu nghi thiên hạ, một người con gái còn có thể mong chờ gì hơn? Cho nên, hắn cười, nói với nàng, chúc nàng hạnh phúc, sau đó liền chủ động tự tiến cử đi đất Kinh Tương. 

Nhưng, mọi việc sao lại thành ra thế này? Khi hắn ở Trường An đã nghe nói về quan hệ mờ ám của Thái tử điện hạ cùng một nam tử nên mãi đến hai mươi sáu tuổi Thái tử điện hạ mới thành thân. Nhưng, dù sao đó cũng chỉ là lời đồn nên hắn cũng không để ý. Thẳng đến tối qua, hắn vốn định vào trướng xin chỉ thị nhưng đúng lúc lại thấy một màn kia. Trong mắt Thái tử điện hạ khi ấy tràn đầy ôn nhu cùng ái tình đối với nam nhân trước mặt này! Như vậy, rốt cục Thái tử đặt Đường Tuyết Kiến của hắn ở chỗ nào? Cuối cùng, Thái tử có còn nhớ đến người thê tử ở Trường An đang chờ hắn hay không? Thái tử sao có thể phụ Tuyết Kiến như vậy? Vừa nghĩ, bàn tay Vân Đình bất giác nắm chặt lại. 

Nhìn vẻ mặt bất thường của đối phương, Lưu Liên Thành cười nói, "Ngươi sao vậy?"

Vân Đình nâng mắt nhìn Liên Thành. Đối phương là Phó Thống soái Tam quân, là tứ hoàng tử Ninh vương điện hạ do Hoàng thượng đích thân ngự phong. Mà hắn chỉ là một hộ vệ nho nhỏ. Hắn có thể nói gì đây? Nói với mọi người, hai người bọn họ là thật ra là đoạn tụ sao? Chính người này câu dẫn đương kim Thái tử điện hạ sao? Đến lúc đó, ai mà đi tin hắn? Trái lại, Thái tử sẽ gán cho hắn tội ăn nói bừa bãi, nhiễu loạn quân tâm mà đem đi xử trảm. Nghĩ đến đây, Vân Đình hít một hơi thật sâu, nói,

"Không có gì. Là mạt tướng có chút khó ngủ nên đi dạo trong rừng một chút. Không nghĩ lại gặp Ninh vương điện hạ."

Lưu Liên Thành cao thấp đánh giá Vân Đình một phen, thầm thấy người này hôm nay có chút kỳ lạ, như thể đối hắn có địch ý. Cho là do đối phương còn để bụng việc bị hắn chỉnh khi nhận xét về phòng thủ Tương Dương nên Liên Thành cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên nói, "Nếu vậy, thỉnh Vân tướng quân cứ tự nhiên."

Vân Đình lại yên lặng nhìn Liên Thành một lúc, sau mới bối rối ly khai.

Sáng sớm hôm sau.

"Trần Phụ phái binh ra khỏi thành."

"Cái gì?"

Sáng sớm, Lưu Liên Thành vừa rời giường chuẩn bị rửa mặt chải đầu, liền bị Vũ Văn Thác lôi kéo một đường đến tiền doanh xem xét tình huống bị đột kích bất ngờ đêm qua.

"Đêm qua, hắn phái ra mấy lộ kỵ binh đột kích đại doanh tiền quân ta. Nhưng dường như cũng không ham chiến, cũng không có mục đích gì. Chỉ chốc lát liền rút."

"Thương vong thế nào?"

"Đối phương không thực sự ra tay. Gần như không có thương vong."

"..."

Nhìn vết vó ngựa trên mặt đất, còn có mấy tinh kỳ, Vũ Văn Thác cau mày nói,

"Ly Yến, ngươi biết hắn đang ở đây diễn trò cho ai xem không?"

"Ngươi là nói..."

Vũ Văn Thác gật gật đầu, nói, "Tầm quan trọng của Tương Dương người đời đều biết. Từ xưa tới nay, mất Kinh Tương mà có thể giữ được Đông Nam cũng nhờ khu thành này. Tương Dương cùng Phiên Vũ có quan hệ vi diệu. Hai nơi này là nương tựa vào nhau mà tồn tại. Song, cũng do địa thế mà triều đình Nam Sở khi thì coi trọng, khi lại bị nghi kỵ Tương Dương."

Lưu Liên Thành nhìn Vũ Văn Thác một cái rồi tiếp lời đối phương, "Huống hồ, Triệu Đà không có con trai nối dõi. Triệu phi của hoàng đệ Việt vương lại có hai con trai, theo nguyên tắc có thể trở thành thái tử, Triệu Đà lại chậm chạp chưa lập. Lúc này, công chúa Tương Vân sắp lâm bồn. Nếu có thể sinh nam hài, quan hệ hoàng thất Nam Sở lại càng thêm vi diệu* [tinh tế, nhạy cảm]. Mà Trần Phụ lại có quan hệ thông gia với Triệu phi, Ngụy Thanh lại là phò mã..." 

"Không sai. Ngụy Thanh vì không được Trần Phụ hỗ trợ trong trận chiến Việt Giang, tâm nhất định sinh oán hận. Người này lòng dạ hẹp hòi, chắc hẳn trước mặt Triệu Đà đả kích Trần Phụ sợ chiến không ra. Động tác tối qua của Trần Phụ xem như cử chỉ bất đắc dĩ do bị người khác gây áp lực. Ta thấy, đấu đá quyền lực trong thành Tương Dương này không chừng lại khiến Triệu Đà lo lắng hơn cả việc phải đối mặt với quân đội Bắc Chu."

Lưu Liên Thành mỉm cười, nói, "Ý ngươi là, châm ngòi giúp bọn họ?"

"Phải. Chỉ cần Trần Phụ đi, thành Tương Dương như bớt được một tầng phòng ngự."

Lưu Liên Thành chắp tay sau lưng, lắc lắc đầu, "Trần Phụ đã ở Nam cương* [biên cương phía Nam] bảo vệ cho Nam Sở hơn mười năm. Triệu Đà rất tín nhiệm hắn. Không phải chỉ dễ dàng như vậy có thể ly gián. Bằng không, ngươi cho là hắn còn có thể được cử đến Tương Dương này sao?" 

"Nhưng dù sao Triệu Đà cũng là người lòng dạ đàn bà. Huống hồ, Phức Nhã..." Nói tới đây, Vũ Văn Thác dừng một chút, nhìn sắc mặt Liên Thành, rồi mới nói tiếp, "Hiện giờ, hắn chỉ còn một mình công chúa Tương Vân nên đương nhiên sẽ càng coi trọng, chúng ta sao có thể động thủ trên người Ngụy Thanh."

Lưu Liên Thành liếc Vũ Văn Thác, tức thì thong thả tiến lại hai bước, khóe môi cong lên, cười khẽ, nói, "Phải. Vậy ý của ngươi là, đồng ý với suy nghĩ của ta?" 

Vũ Văn Thác nghe vậy thân hình liền bị kiềm hãm. Một lúc sau mới lo lắng nói, "... Có thể tìm người khác đi."

"Ngươi cho là khẩu âm Bắc Chu các ngươi, bọn họ nghe không nhận ra sao?"

"..."

Lưu Liên Thành lại nhìn nhìn Vũ Văn Thác, nói, "Hai ngày sau, Dương Nghiệp Thành sẽ tới."

"Cái gì?" Vũ Văn Thác phát hiện bản thân gần đây ngày càng thiếu kiên nhẫn đối với Lưu Liên Thành, "Ly Yến, sao ngươi lại tiền trảm hậu tấu?"

Nhưng, đối phương lại chỉ mang một vẻ mặt cực kỳ bình thản, "Thái tử điện hạ, thời cơ chiến đấu sắp qua rồi. Hai tháng nữa, nơi này liền là mùa mưa, lợi cho Trần Phụ nhưng bất lợi cho ngươi."

"Vậy gã Dương Nghiệp Thành kia, ngươi cứ thế liền tin?"

"Trên sườn Phượng Vĩ hôm ấy, hắn đã không xuất hiện."

"Vậy thì sao? Ai biết trong lòng hắn đang tính toán gì?"

"Vũ Văn Thác, vì sao ngươi lại có thành kiến sâu sắc với hắn như vậy?"

"Ai bảo hắn đâm ngươi một nhát kia? Ta chính là không thích hắn."

"... Vũ Văn Thác, ta không để bụng, ngươi để ý cái gì?"

"Ta đây là thấy hắn không đáng tin."

"... Vậy ngươi thử nói xem, hiện nay trừ hắn ra, còn ai có thể mang ta trà trộn vào thành?"

"..."

~~~~

Hai ngày sau, trong quân trướng, Lưu Liên Thành lại thấy vị đại phu hành quân tóc hơi hoa râm, trên miệng có chòm râu bất trị, Cổ Nguyệt.

"Ly Yến, ta lo ngươi sẽ bị nhận nên truyền Cổ đại phu đến giúp ngươi dịch dung."

"Được. Như vậy cũng tốt. Dù sao, ba năm trước, ta đã từng ở đây một thời gian."

Một lúc lâu, nhìn gương mặt mộc mạc trong gương, Liên Thành có chút không nhận ra. Có điều, trong đôi mắt người nọ vẫn lóe ra quang mang lợi hại như cũ.

"Điện hạ, thuật dịch dung này có thể duy trì được nhiều nhất là hai mươi ngày."

"Tốt lắm. Vậy là đủ rồi."

Cổ Nguyệt gật gật đầu, nói lại một số chuyện cần chú ý để duy trì dịch dung. Sau đó, liền rời đi.

Lưu Liên Thành lại nhìn nhìn bản thân trong gương rồi đứng dậy, đi đến bên cạnh, kiểm tra vật dụng cần mang theo.

"Vũ Văn Thác, sau khi vào thành, cứ ba ngày, ta sẽ thông tin cho ngươi một lần. Nếu tiến triển thuận lợi, ta nghĩ chỉ trong mười ngày, ta sẽ biết được bố trí phòng thủ cùng tình hình thay quân trong thành."

"Ừm."

"Mặt khác, Tây môn vừa là điểm yếu nhất trong Tương Dương phòng thành song cũng là nơi bố trí nhiều binh lực nhất. Có điều, đây là tình hình ba năm trước. Hiện tại..." Lưu Liên Thành định nói tiếp, sau lưng lại đột nhiên thấy một lồng ngực ấm áp ôm lấy, lập tức, cả người đều bị cánh tay vạm vỡ của người nọ ôm trọn. Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, giọng nỉ non, "Ly Yến, nhớ phải bảo vệ bản thân thật tốt. Nếu không được, cũng không cần miễn cưỡng."

Lưu Liên Thành nghe vậy ngẩn người, liền đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay đối phương, xoay người nói với Vũ Văn Thác, "Yên tâm. Sẽ không có việc gì đâu."

"Ly Yến, ta sẽ cho người nghĩ cách đối phó với bên Triệu Đà. Ngụy Thanh tuy là kẻ ngu nhưng Trần Phụ không phải đèn hết dầu. Hơn nữa, hắn còn có đồ đệ Trần Tĩnh Cừu rất có kiến giải cùng thao lược trong thành Tương Dương. Ngươi phải cẩn thận."

"Vũ Văn Thác, ngươi quá lo lắng rồi."

"... Nếu ngươi là ta, chẳng lẽ ngươi sẽ không lo lắng sao?"

"..."

"Hai mươi ngày sau, mặc kệ ta có nhận được tín hiệu của ngươi hay không đều sẽ công thành. Hiểu không?"

"Ngươi?"

"Ta đã lệnh Công Tôn tiên sinh bí mật chuyển công cụ công thành mới được chế tạo từ Bắc Chu đến. Phỏng chừng rất nhanh sẽ tới. Hai năm trước, ta đã bắt đầu chuẩn bị cho việc công thành Tương Dương mà thiết kế ra cái này. Hiện tại, cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng."

"Không ngờ ngươi..."

"Chuẩn bị chu đáo sao? Bất quá, nếu như theo lời ngươi, thành Tương Dương nếu phải cường công, giá phải trả thật sự là quá lớn. Ta đã cân nhắc đề nghị liều lĩnh của ngươi. Đúng là với tình thế trước mắt, đó chính là kế sách phá địch tốt nhất. Có điều..."

"Có điều gì?"

Trong ánh mắt Vũ Văn Thác đầy vẻ do dự cùng chấp nhất, "Đến lúc này, ta vẫn đang rất mâu thuẫn. Ly Yến, ta muốn ngươi hứa với ta, khi ta đánh vào Tương Dương, ngươi nhất định phải bình an."

Lưu Liên Thành bị đối phương ôm trong ngực, khí tức đối phương tràn ngập quanh thân. Kỳ thật, Liên Thành thật muốn sa vào sự ôn nhu của người nam nhân này. Nhưng, có rất nhiều chuyện, nếu đã quyết định, liền không cách nào có thể thay đổi được. Hạ mi mắt, tránh ánh mắt chăm chú của đối phương, Lưu Liên Thành thản nhiên đáp, "Được."

~~~~~

Giờ Hợi đêm đó, Dương Nghiệp Thành mang theo hơn ba mươi nhân mã một đường chạy đến hàng dưới thành Tương Dương. Chỉ thấy, người này máu me đầy mặt, khôi giáp cả người rách nát, những người đi theo đều một vẻ kiệt quệ, tiều tụy không chịu nổi.

"Người tới là ai?"

"Tại hạ Bắc Hán Dương Nghiệp Thành, bị quân đội Bắc Chu bức đến tận đây. Khẩn cầu Trần đại nhân thu lưu vào thành!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.