Vì thế, Cố Tiểu Mãn trở về. Tân niên vừa qua vài ngày, Cố Tiểu Mãn đã trở về.
Cố Tiểu Mãn cảm thấy được chính mình đã muốn không còn thuốc nào cứu được, chỉ bởi vì một câu “Nhanh lên trở về” của Mạc Thanh Hàn, đã vội vã quay lại. Qủa nhiên cùng Hạ Mạt học tỷ giống nhau, thích thú bị ăn gắt gao sao?
Mạc gia không có ai, cũng không biết bọn họ đi nơi nào. Mạc Thanh Hàn cùng Cố Tiểu Mãn vừa vào nhà, đã đem Cố Tiểu Mãn đặt trên ghế salon, cũng không quan tâm nơi này là phòng khách hay phòng ngủ.
“Tiểu Hàn?! Trong nhà sao không có người?”
Bị áp, Tiểu Mãn liều mạng nghĩ đề tài, hi vọng có thể đủ để dẫn dắt sự chú ý của đối phương rời đi, nàng chết cũng không muốn ở trong phòng khách làm cái kia kia.
“Các nàng đều ở Bản Gia.”
Mạc Thanh Hàn đè trên người Cố Tiểu Mãn, không động đậy, chính là ôm Cố Tiểu Mãn không buông, vẫn không nhúc nhích.
“Bản Gia?! Đi Bản Gia làm gì?”
Tò mò, tò mò.
“Tiểu Mãn...”
Thụy mỹ nhân mơ mơ màng màng nói:
“Ta hảo mệt ~~~”
“.....”
Cố Tiểu Mãn đau lòng a ~~~~ Nào có còn nhớ tới lòng hiếu kì của mình? Nàng không ở nhà mấy ngày, Mạc Thanh Hàn sẽ đều ngủ không ngon đi? Đau lòng a, đau lòng.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng thụy mỹ nhân.
Sau đó...
“A ~~~~~ Tiểu Hàn?! Không phải ngươi nói ngươi mệt sao?!”
“Tiểu Mãn... Ta buồn ngủ ~~~~~”
Mơ mơ màng màng nói.
“!! Buồn ngủ?! Tiểu Hàn?! Tay ngươi đang làm cái gì a, làm cái gì a?!”
Giãy dụa, giãy dụa.
“Nếu buồn ngủ! Vậy ngủ nhanh đi a a a!!”
“Tiểu Mãn ~~~”
Sờ sờ sờ, sờ sờ sờ.
“Gần gũi da thịt đã muốn không thể thỏa mãn ta...”
Tiếp tục mơ màng nói.
“Cái, cái gì gần gũi da thịt gì gì đó... Oa oa...”
Giãy dụa, giãy dụa!
Cố Tiểu Mãn trào nước mắt, Tiểu Hàn của nàng thế nào lại biến thành như vậy?! Thế nào lại biến thành như vậy?! Mấy ngày nàng không ở nhà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì a a a!!!!!!
“Tiểu Mãn, ta muốn XXX sau đó OOO, rồi đến ngươi XXX liền OOO.”
Rõ ràng buồn ngủ đến mí mắt đều không mở ra nổi, thụy mỹ nhân vẫn thốt ra những lời đáng khinh mà chỉ đại thúc mới có thể nói ra được, vừa hướng Cố Tiểu Mãn giở trò.
Nhìn gương mặt hé ra biểu tình mơ màng kia, Cố Tiểu Mãn không ngừng bị ăn bớt rốt cục nhịn không được rú lên:
“Ta phi a! Tiểu Hàn, những lời này là ai dạy ngươi?!”
Sáng sớm, Cố Tiểu Mãn vẻ mặt mỏi mệt rời giường.
Mạc Ảnh Hàn đã ngồi phía dưới dùng bữa sáng, trên mặt đồng dạng với Cố Tiểu Mãn, cũng là vẻ mỏi mệt.
“Chào.”
Cố Tiểu Mãn chào hỏi đơn giản, thanh âm không có sức sống.
“Chào...”
Mạc Ảnh Hàn lười nhác trả lời, đồng dạng là thanh âm không có sức sống.
“....”
Cố Tiểu Mãn quay đầu nhìn Mạc Ảnh Hàn, hiếm khi thấy Mạc Ảnh Hàn trong bộ dạng này, đây là đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu thư... Có bằng hữu đến tìm ngài.”
Quản gia từ bên ngoài tiến vào, vội vàng báo cáo.
Mạc Ảnh Hàn toàn thân đột nhiên cứng ngắc, có chút chật vật lập tức nói:
“... Không cho nàng vào, nói ta không có ở nhà.”
“???”
Cố Tiểu Mãn giật mình nhìn lãnh mỹ nhân trước mặt. Sự tình gì đã làm cho lãnh mỹ nhân sợ hãi?
“... Vâng...”
Quản gia lên tiếng, sau đó đi ra ngoài.
“Chiêu tài miêu ~~~~ Chiêu tài miêu xấu xa ~~~~ Thế nhưng lại gạt ta nói không có ở nhà ~~~”
Bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm nữ sinh phá lệ hưng phấn, sau đó là “thình thịch thình thịch” tiếng bước chân dồn dập.
Cửa mở ra, xuất hiện thân ảnh một nữ sinh. Sau đó... Sét đánh không kịp bưng tai, nữ sinh đã hung hăng bổ nhào tới.
“Áp đảo ngươi, áp đảo ngươi! Chiêu tài miêu ngươi như thế nào có thể vô tình như vậy ~~~~ ô ô ~~~~ Người ta thực vất vả ~~”
“What the hell?!”
Lúc Cố Tiểu Mãn kịp phản ứng, đã thấy một cô gái mãnh liệt trên người Mạc Ảnh Hàn, Mạc Ảnh Hàn bị đặt ở phía dưới, chật vật giãy dụa.
Vừa mới đây là... Sao lại thế này?
“Chiêu tài miêu thật đáng ghét, lần nào cũng làm cho người ta tìm ngươi vất vả như vậy ~~~”
Một bên cọ, một bên gắt giọng, ngón tay còn ở trước ngực Mạc Ảnh Hàn có quy luật vẽ vòng tròn.
Mạc Ảnh Hàn bị hung hăng đè nặng, cả khuôn mặt đều đen như than.
“Ai cho nàng vào?”
Ngữ khí lạnh như băng, Mạc Ảnh Hàn quanh thân tản ra khí hắc ám.
“Ngươi nha chiêu tài miêu! Người ta thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa, may mắn gặp công chúa, mới có thể tiến vào. Công chúa đúng là một người tốt... Chiêu tài miêu là đồ xấu xa ~~~~ Ô ô...”
“... Ngươi đi xuống cho ta.”
Mệnh lệnh.
“Bất quá, chiêu tài miêu ngươi yên tâm, người ta dù chết cũng sẽ không rời ngươi ~~~”
Cọ cọ cọ. Hoàn toàn không đem Mạc Ảnh Hàn quanh thân “áp suất thấp” nhét vào phạm vi cần đề phòng, như trước hưng phấn cọ.
“Oa a...”
Đột nhiên kêu to.
“!!!!”
Cố Tiểu Mãn giật mình. Sao, làm sao vậy?
“Chiêu tài miêu ngươi như vậy xấu xa, phải trừng phạt ngươi nga ~~~ Vậy ~~~~ Người ta liền miễn cưỡng cúi xuống một chút... Đến đến, hôn một cái.”
Dứt lời sống chết tiếp cận mặt Mạc Ảnh Hàn.
“Đi xuống...”
Giãy dụa, giãy dụa.
“Đi xuống cho ta ~~”
Một cước đạp xuống.
“Hôn một cái thôi ~~~ Đáng ghét.”
Ai oán.
“Đánh lén!”
A! Đánh sau gáy.
“Đi xuống! Không được lại gần!”
Cằm Cố Tiểu Mãn lạch cạch rơi trên mặt đất, nhìn Bản Gia công chúa hiện tại đứng ở cửa tủm tỉm cười, cả người đổ mồ hôi.
Tiểu Hàn thay đổi, Đại Hàn cũng thay đổi. Nữ sinh đột nhiên xông tới này là ai?
Khoảng thời gian nàng không ở nhà... Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì nha nha nha nha nha ~~~~~