Bị Mạc Thanh Hàn áp đảo, Cố Tiểu Mãn hoảng sợ nhìn đám người vừa xông tới ngoài cửa, trong bụng tự mắng chửi mình ngu ngốc đến lần thứ n!
Trời ạ! Rõ ràng là vừa có cơ hội trốn thoát cực tốt, thế nhưng lại bị tiếng “Oa a a” của mình làm cho hoàn toàn hỏng bét, giờ thì tốt rồi, mẹ trên trời, con rất nhanh sẽ tới gặp người đây.
Mà điều làm cho Cố Tiểu Mãn cảm thấy thống khổ hơn chính là một mình mình “hi sinh anh dũng” đã đủ lắm rồi, hiện giờ vì mình mà kéo theo Mạc Thanh Hàn cùng chết chung.
Cũng tại nàng ngu ngốc! Là nàng ngu ngốc, là nàng ngu ngốc a a a!
Nhìn đám người đang đứng kia, Cố Tiểu Mãn cẩn thận ôm mỹ nhân vào lòng che chở. Đưa mắt cảnh giác quan sát xung quanh.
“Nhị tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?!”
Cô hầu gái mà Tiểu Mãn gặp lúc nàng chưa ngất từ ngoài chạy vào, mặt lộ vẻ khẩn trương nhìn Mạc Thanh Hàn lo lắng hỏi: “Nhị tiểu thư, người có sao không?!”
Cố Tiểu Mãn nhất thời muốn hôn mê. Gì? Nhị tiểu thư? Nhị tiểu thư rõ ràng không phải là kêu mình, vậy ở đây ngoại trừ mình ra, chỉ còn lại có...
“...” Quay đầu nhìn Mạc Thanh Hàn đang ở trên người mình.
“Không có việc gì.” Mạc Thanh Hàn trên mặt không lộ biểu tình, xoay qua nhìn cô hầu gái, tiếp tục nói: “Các ngươi lui xuống đi.”
“Vâng, tiểu thư!” Hầu gái vâng dạ một tiếng, liền mang tất cả mọi người rời khỏi phòng.
Cố Tiểu Mãn mắt chữ A mồm chữ O, vẻ mặt “không thể tin được” nhìn chằm chằm Mạc Thanh Hàn ở trên người mình.
“Đại tỷ ngươi... Nàng bắt tôi đến... đến... là... là...”. Cố Tiểu Mãn lắp bắp không biết nên nói như thế nào, đã thấy Mạc Thanh Hàn đang đè trên người mình sắp nhắm mắt lại.
“Ê ê...” Không thể nào? Sẽ không chứ...
Vừa mới nghĩ như vậy, liền cảm thấy được người xinh đẹp vạn phần kia đột nhiên hướng tới mình đè xuống!
“Oa a a a!” Mạc Thanh Hàn mạnh bạo dùng cả người đè lên người Cố Tiểu Mãn, làm người bên dưới bị đè đau đến thiếu chút nữa bất tỉnh.
Cái nơi này... Đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Bị đè nặng ở trên rất khó chịu, nhưng qua sự kiện bắt cóc vừa rồi, tâm linh Cố Tiểu Mãn trở nên yếu ớt dị thường, phần nhiều lại không dám đắc tội với đám người Mạc gia. Huống hồ trên người nàng hiện giờ còn là nhị tiểu thư của Mạc gia.
Cố Tiểu Mãn trong lòng cảm nhận được nếu mình mà tùy tiện mở miệng, nói không chừng sẽ bị gϊếŧ người diệt khẩu a... ~~~~(>_<)~~~~ (đứa nhỏ này đang bị bắt nạt oa oa...). Cho nên tuy là không thoải mái, nhưng mà cũng không dám nhúc nhích. Chính là Mạc Thanh Hàn ngủ lâu quá, Cố Tiểu Mãn vừa chán muốn chết lại vừa mới bị kinh động, không lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến khi trên người truyền đến từng đợt tê rần, Cố Tiểu Mãn nhịn không được mới mở mắt ra. Oa a ~~~ ngón tay nhúc nhích cũng cảm thấy khó chịu.
Con ngươi to tròn chuyển động, quét một lượt lên người người kia.
Ngủ kiểu này không tê mới là lạ! Thật là khó chịu a ~~~ Nếu không động đậy một chút, đoán chừng nàng nhất định sẽ bị tê liệt luôn ~~~
Tay bắt đầu cử động thật chậm rãi, sau đó đến chân. Cố Tiểu Mãn cẩn thận nhúc nhích từng chỗ trên thân thể mình, nàng không dám động đậy mạnh, chỉ sợ làm cho vị nhị tiểu thư đang ngủ trên người mình tỉnh giấc.
Tuy rằng Tiểu Mãn đã cố gắng làm động tác nhẹ nhất có thể, nhưng nhị tiểu thư của chúng ta vẫn bừng tỉnh. Mỹ nhân trong miệng đột ngột phát ra âm thanh, làm cho người nghe mất hồn.
“Ư ~~~”
Oa a a! Cố Tiểu Mãn trong lòng gào thét thảm thiết. Làm ơn đừng có dùng loại âm thanh chết người như vậy chứ ~~~ nàng nàng nàng... Nàng sắp chịu không nổi rồi...
Mạc Thanh Hàn dần mở mắt ra. Nhìn thấy Cố Tiểu Mãn bên dưới gương mặt nghệch ra không nhúc nhích.
“...” Cố Tiểu Mãn cảm thấy lạnh người! Van ngươi, làm ơn đừng có vừa tỉnh đã mở trừng mắt nhìn ta kiểu đó a ~~~
“Ta đói bụng.” Mạc Thanh Hàn mở miệng liền thốt ra ba chữ.
“Gì?”
“Ta đói bụng, chúng ta phải đi ăn cơm.”
“...” O(╯□╰)O
Mới ngủ dậy đã ăn liền sao? Cuộc sống kiểu gì thế này?
....
“...” Cố Tiểu Mãn nhìn Mạc Thanh Hàn đang ăn cơm phía đối diện.
Quả nhiên, thiên kim tiểu thư con nhà giàu với nữ nhi con nhà bình dân chính là bất đồng như vậy sao? Ngay cả ăn cơm cũng toát lên khí chất tao nhã như vậy? Cố Tiểu Mãn không khỏi nghĩ tới cảnh tượng mình cùng cha ngồi ăn cơm lúc ở chùa.
Câm lặng... —_—|||
“Cái kia...” Cố Tiểu Mãn cẩn thận quan sát biểu hiện của Mạc Thanh Hàn, nếu làm tốt có thể liền trốn được khỏi nơi này. Tuy vậy nhưng nàng cũng không dám hi vọng lắm, Tiểu Mãn biết có chuẩn bị kĩ lưỡng như thế nào, mình cũng khó mà thoát ra... O(╯□╰)O
“Ân?” Người đẹp ngủ trong rừng đang dùng cơm, nghe thấy Cố Tiểu Mãn lên tiếng, lười biếng ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Mãn.
“Cái kia... Ta, ta ta ta, ta khi nào thì có thể đến trường a... Cái kia... Hiện tại đã là 9:00.”
Mạc Thanh Hàn buông dao nĩa đang cầm trên tay xuống: ” Ngươi muốn trở về?”
“À ừ... Ta nghĩ đó là chuyện đương nhiên...” Cố Tiểu Mãn hồi hộp nhìn chằm chằm dao nĩa trong tay Mạc Thanh Hàn, cứ như tiếp theo đây, con dao kia sẽ từ trên đầu mình bổ xuống.
Mạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn lòng bàn tay, biểu tình có chút mất mác. Một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Mãn, nói: “Vậy ngươi đi đi.”
“Hả?!” Không nghĩ rằng có thể dễ dàng được thả về như vậy, kì thực, Cố Tiểu Mãn cảm thấy có chút buồn bực.
“Là tỷ tỷ bắt ngươi tới, hiện tại nàng đã xuất ngoại, ngươi muốn trở về lúc nào thì cứ tùy ý.”
“A cái kia, vậy ta đi nha.” vội vội vàng vàng muốn đi.
“Ăn cơm trước đi. Ăn xong ta kêu tài xế đưa ngươi về.”
Bữa cơm diễn ra nhanh chóng, một lúc sau khi ăn xong, Mạc Thanh Hàn thật sự đã cho tài xế đưa Cố Tiểu Mãn đến trường học.
Mãi cho đến khi đứng trước cổng học viện, Cố Tiểu Mãn vẫn không thể tin được là mình thật sự đã trở lại, hoặc mình thật sự bị “bắt cóc”.
Hết thảy mọi chuyện vừa trải qua không phải là mơ chứ? Nàng bị một đám người lạ mặt bắt cóc, sau đó mới biết người bắt mình hóa ra là tỷ tỷ của bằng hữu trong hội học sinh, sau đó chính mình lại được “kẻ bắt cóc” thả ra?!
Ai làm ơi giải thích dùm nàng! Rốt cục bắt nàng như vậy mục đích là cái gì? Là muốn làm cái gì a a a!
Lúc ở trong trường gặp lại Mạc Thanh Hàn, nàng hôm nay tựa hồ tinh thần rất tốt, trên mặt vẫn giữ nguyên biểu tình thản nhiên như trước. Nàng đứng dưới tán cây anh đào lớn, đứng phía đối diện Mạc Thanh Hàn là một nam sinh.
Cố Tiểu Mãn đi đến chỗ cửa sổ phòng học đứng đó, nhìn hai người ở chỗ cây anh đào kia. Phòng học của nàng ở lầu hai, đối diện với cây anh đào cho nên xem phi thường rõ, hơn nữa còn có thể nhìn rõ 360° từ mọi phía, không bị bất cứ thứ gì cản trở tầm nhìn.
Mạc Thanh Hàn thân thủ, nhẹ nhàng sửa sang mái tóc dài phủ trên vai, đứng dưới tán cây anh đào, càng không diễn tả được vẻ kiều diễm của nàng. Cố Tiểu Mãn nhìn đến mê muội.
Sau đó chỉ thấy Mạc Thanh Hàn vươn tay ra, trong tay là một thứ gì đó giống như phong thư, phong thư được đưa tới trước mặt nam sinh.
Nam sinh với vẻ kinh ngạc tiếp nhận lấy.
“...” Cố Tiểu Mãn nhìn hết thảy cảnh tượng trước mặt. Chẳng lẽ cái đồ vật đó là thư tình sao? Xem Mạc Thanh Hàn như vậy, thật sự khó có thể tin được, xinh đẹp như Mạc Thanh Hàn mà lại viết thư tình đem gửi sao? Xinh đẹp như vậy người theo đuổi nhiều đến đếm không xuể, thế nhưng cũng muốn làm loại chuyện này?
“Tiểu Mãn! Đến giờ vào lớp rồi! Đi chung đi.” Một nữ sinh cùng lớp lớn tiếng kêu Tiểu Mãn.
Cố Tiểu Mãn cả kinh. Quay đầu lại “Hảo!” một tiếng, đồng thời xoay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài.
Mạc Thanh Hàn đứng dưới tán cây anh đào tựa hồ cảm nhận được gì, liền ngẩng đầu lên chỗ Cố Tiểu Mãn đứng.
Gió thổi lên mái tóc quăn dài, vạt váy nhẹ bay. Thân ảnh đứng dưới tán cây, gương mặt trắng nõn không chút biểu tình, chỉ có cặp mắt đen sâu thăm thẳm hướng lên nhìn nàng.
Cố Tiểu Mãn đứng tại chỗ nhất thời tự hỏi, chỉ có Mạc Thanh Hàn xinh đẹp vẫn lưu lại Cố Tiểu Mãn trong đầu. Nàng đột nhiên đỏ mặt. Không biết là vì kinh diễm bởi vẻ đẹp của Mạc Thanh Hàn, hay còn bởi vì do Mạc Thanh Hàn mỹ lệ ở trước mặt, làm chính mình không tự chủ được cảm thấy xấu hổ.
Nàng hoang mang rối loạn cầm cặp sách của mình lên, sau đó khẩn trương ly khai.
Một người mỹ lệ như thế, làm cho bao người đố kị, nhưng mình lại không ghen tị được. Chính là nàng ghen tị với nam sinh kia, hắn thật là có phúc ba đời.
Môn học chung thường đông người, nên phải vào sớm để giành chỗ, thường thì học viên hay lựa mấy vị trí phía sau, có thể dễ tâm sự, ngủ gà ngủ gật, cho đến việc lật phao ở vị trí này cũng tiện lợi. Vì vậy nhiều người đến sớm để chiếm được “địa bàn” tốt nhất.
Môn học chung sẽ không điểm danh, cho nên đương nhiên sẽ có vài học viên cúp tiết. Thế nhưng bởi vì nghe nói Tứ mỹ nhân thỉnh thoảng sẽ dự lớp học này, nên các nam sinh phi thường nhiệt tình có mặt đầy đủ, hi vọng được một lần may mắn đi trúng tiết có một trong Tứ mỹ nhân tham dự cũng đã thấy mãn nguyện.
Cố Tiểu Mãn chọn một chỗ an toàn phía sau lớp, nàng gần đây đều phải làm tăng ca ở quán, mệt muốn chết, nếu không có “biến cố” gì xảy ra, nàng chắc chắn phải tranh thủ ngủ chút xíu. Mà thật ra, nàng đúng là đang ngủ. Chính là mới chợp mắt được một chút, cửa phòng học bị một lực lớn đẩy ra. Tiếp sau đó, bên trong phòng phát ra âm thanh nháo nhào, làm cho Cố Tiểu Mãn đang ngủ giật mình tỉnh lại. Chẳng qua, nguyên nhân làm cho Cố Tiểu Mãn hoàn toàn tỉnh táo là bởi vì, nàng phát hiện như thế nào mọi ánh mắt của các học viên đều hướng vào mình.
Cố Tiểu Mãn lập tức chú ý tới người đang đứng bên cạnh nàng.
“...” Mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn, sau đó giật bắn người. Cơn buồn ngủ bỗng chốc bay mất: “Ách... Mạc Thanh Hàn?”
Mạc Thanh Hàn đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn Cố Tiểu Mãn, trên mặt như trước vẫn không có biểu tình.
“Vì sao?”
“Ách? Sao?” Mạc Thanh Hàn đột nhiên nói một tiếng “Vì sao?” làm cho Cố Tiểu Mãn trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Cái gì vì sao?
Mạc Thanh Hàn không giải thích gì, kéo tay Cố Tiểu Mãn đi: “Nơi này hết chỗ rồi.”
“Kìa... Đằng kia có chỗ” Bất tri bất giác liền đưa ra đề nghị.
“Chúng ta lại đó đi.” Nói xong kéo Cố Tiểu Mãn tới chỗ vừa chỉ.
“Ặc? Mạc Thanh Hàn?” Sao lại kéo nàng đi cùng làm gì?!
Mạc Thanh Hàn kéo Cố Tiểu Mãn một mạch xuống hàng ghế cuối phòng, sau đó trước sự chú ý của đám học viên, kéo Cố Tiểu Mãn ngồi xuống. Trong phòng không một tiếng động, cũng không có ai biểu tình gì. Chỉ có Cố Tiểu Mãn mới bị kinh động làm cho sợ hãi, thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Nàng sợ đây là đang trong giờ học, giáo viên sẽ mất hứng, thứ hai là sợ Mạc Thanh Hàn. Từ khi bị tỷ tỷ của Mạc Thanh Hàn bắt cóc... có thể là nàng bị đã di chứng.
Mạc Thanh Hàn hoàn toàn không thèm chú ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, ngồi im phăng phắc nhìn chằm chằm bảng đen. Cố Tiểu Mãn thấy thế chỉ biết xấu hổ cười cười, cũng nhìn lên bục giảng. Bị mấy ánh mắt của đồng học tia tới không ngừng, nàng biết chứ. Chính là... cho dù có cảm giác được, nàng cũng không biết làm thế nào a. Nàng là một người dễ thích nghi với hoàn cảnh. Bằng không thì, chỉ có thể tập thành thói quen thôi. Mấu chốt ở đây là, nếu phải chọn giữa phản kháng Mạc Thanh Hàn và bị “tăm tia”, nàng thà chọn bị “tăm tia” còn tốt hơn.
Chính là mới chỉ một lúc sau, mắt Mạc Thanh Hàn đã nhắm, đầu ngã lên vai Cố Tiểu Mãn.
Ôi trời ~~~
Cố Tiểu Mãn quay đầu sang nhìn mỹ nhân bên cạnh. Này... Đừng nói là nàng lại đang ngủ nữa đi?
Cố Tiểu Mãn nhìn Mạc Thanh Hàn đang tựa trên vai mình, mắt nàng nhắm lại, phi thường im lặng mà ngủ. Lông mi dài cong vút lay động, hơi thở đều đều.
“..... ” Tiểu Mãn nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên nhận được những ánh mắt hình viên đạn của mấy nam sinh đang chĩa về phía mình.
Làm ơn đi! Ta là bất đắc dĩ a. Các ngươi cũng không nên so đo với một nữ sinh chân yếu tay mềm như ta. Sau đó thân thủ, điều chỉnh tư thế của người đang ngủ trên vai mình cho thoải mái hơn.
Hình như mỗi lần mình nhìn thấy Mạc Thanh Hàn, nàng đều là đang ngủ.
Chẳng lẽ nàng thực sự là thụy mỹ nhân trong truyền thuyết sao?