Thủy Nhân Duyên

Chương 4



Khê Nhược bắt đầu quãng thời gian không lo cơm áo.

Vừa rời giường liền có tiểu nha đầu đến, bưng trà đưa nước, chải đầu rửa mặt, hầu hạ ân cần, khiến hắn trong lòng phát run. Huống hồ các tiểu cô nương đều sùng bái hắn, gọi hắn Thủy Tiên công tử — không biết xưng hô này ở đâu ra. Khê Nhược đã muốn mặc kệ

Đáng giận là sáng sớm mỗi ngày nhóm tiểu nha đầu đều mất ba canh giờ vì hắn trang điểm

“Dáng người cùng tướng mạo của công tử không thể tùy ý giày xéo a.” Tiểu Thúy nhìn hắn, hai mắt đăm đăm, hưng phấn không thể nói nên lời.

Khê Nhược nghĩ rằng, ở thế giới của mình, tiểu Thúy không đi làm việc trong thẩm mỹ viện giúp đẩy mạnh tiêu thụ thật đúng là lãng phí. Bất quá nhìn lại gương mặt tinh tế của mình trong gương thật cũng có chút cảm giác thành tựu a.

Nhưng mà nhàn nhã như vậy, làm cho hắn phi thường không khoẻ. Không có khái niệm tan sở, không cần giao tiếp, không cần huấn luyện…… Không có điện thoại, không có radio…… quả thực là không có gì cả! giống như đang ngồi tù! “Tiểu Thúy, ta muốn đi đổi gió.” Khê Nhược nhớ tới môn lịch sử mình học ở trung học cũng không tệ lắm, đột nhiên đối với thời đại này sinh ra hứng thú,“Chúng ta đi ra ngoài một chút được không.”

Tiểu Thúy lập tức run run quỳ xuống đất không dậy nổi, dập đầu như muốn làm toán:“Công tử nếu là ra ngoài, chúng tiểu nhân một người cũng đừng mong sống.”

Khê Nhược kinh hãi: Vân Đạm Tình rốt cuộc là loại người nào? Mà chính mình đang sắm vai nhân vật nào?

Hắn nâng tiểu Thúy dậy, lau khô nước mắt của nàng, ôn nhu nói:“Đi dạo trong viện cũng không được a?” Lúc này tiểu Thúy mới nín khóc mỉm cười, lộ ra biểu tình hồn nhiên của đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi.

Khê Nhược thở dài.

Người chung quanh rất kín miệng, chính mình đối với tình trạng trước mắt hoàn toàn không biết gì cả. Manh mối duy nhất là hai chữ cuối cùng người nọ nói với hắn.

Trộm phù sinh nửa ngày nhàn?

Ám hiệu?

Khê Nhược cười khổ, đời trước hồ đồ, hiện tại càng thêm mờ mịt.

Duy nhất chỉ xác định một chút là Vân Đạm Tình giam lỏng hắn. Mà hắn không cam lòng.

Khê Nhược hạ quyết tâm, cùng với Vân Đạm Tình hảo hảo nói chuyện.

Tiểu Thúy nghe nói Khê Nhược muốn gặp chủ tử của mình, vui vẻ như bắt được vàng, lập tức trang điểm làm đẹp cho Khê Nhược.

Khê Nhược lập tức bắt đầu đổ mồ hôi: Phải đợi ba canh giờ thật uổng phí? Không chừng phải đợi tới tối rồi không thể xuất môn ……

Quả nhiên, qua khỏi giờ ăn tối, tiểu Thúy mới thu tay lại, vui vẻ đem gương đến.

Đây là chính mình sao, rõ ràng là một tân nương phong hoa tuyết nguyệt xinh đẹp. Mái tóc đen hờ hững, con ngươi trong suốt trong sáng, ánh mắt nói không nên lời, khuôn mặt phấn nộn trong suốt, hai má đỏ ửng càng thêm mê người. Hoa phục càng tôn thêm vẻ đẹp, hơi lộ ra cái cổ tinh xảo, dải lụa màu ngọc lưu ly quấn quanh eo nhỏ tinh tế. Đây là họa đồ của mỹ nhân a. Trên người Khê Nhược phát ra hương khí khiến người người mê muội, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve chính mình trong gương, trong lòng bỗng cảm thấy lạnh: Người như vậy, chỉ có thể ứng với câu châm ngôn “hồng nhan bạc mệnh”.

Hắn trầm mặc một lát, đối tiểu Thúy nói:“Chúng ta đi thôi.”

Tiểu Thúy thế nhưng lại bị cái mỉm cười của hắn làm cho mê mẩn quên cả bản thân.

Khê Nhược hạ quyết tâm: Nếu người kia đem thân hình này giao cho hắn, như vậy hắn sẽ hảo hảo sống. Trước kia, hắn có tiểu Nho, bởi vì thích cùng nàng cùng một chỗ, mới cố ý có thói quen yếu đuối. Nhưng là hiện tại ở thế giới này hắn chỉ có một mình, hắn phải kiên cường. Mặc kệ khuôn mặt ra sao, hắn đều là Ninh Khê Nhược, một nam nhân không hơn không kém.

Tiểu Thúy quan sát đến vẻ mặt của hắn trở nên càng ngày càng kiên định, không khỏi tim đập nhanh hơn: Trách không được chủ tử thích hắn như vậy. Bộ dáng của Thủy Tiên công tử hôm nay, chủ tử thấy nhất định cao hứng vô cùng. Bởi đó là tiêu chuẩn a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.