Thủy Nhân Duyên

Chương 7



Trí nhớ trong cơ thể vừa tỉnh dậy, tính cách của Khê Nhược bắt đầu hỗn loạn hẳn lên.

Lấy tình tiết của các loại đam mỹ làm cơ sở, dựa theo quan điểm khoa học hiện đại tổng hợp lại và phân tích, cho dù là linh hồn trao đổi, xuyên không nhân cách hẳn là sẽ không biến hóa. Hơn nữa là Khê Nhược rất mẫn cảm, hơn nữa trí nhớ của Phù Nhật đầy tình cảm, vì thế các loại tình cảm sầu khổ cứ đua nhau kéo tới, kêu gào đòi hắn phải suy nghĩ lại tất cả.

Một người như vậy thường xuyên mang theo cảm giác tuyệt vọng.

Cuộc sống của Phù Nhật không có tia sáng mặt trời. Hắn chính là tìm kiếm, vô cùng khát khao, khát khao có cuộc sống tự tại.

Khê Nhược đem chính mình nhốt ở trong phòng, hai ngày một giọt nước cũng không uống, thân thể đã muốn yếu ớt đến cực hạn, nhưng là phải liếu mạng chống đỡ mớ cảm xúc hỗn độn trong đầu.

Hắn cảm thấy run, trong đầu vẫn còn tranh đấu.

Hắn là Ninh Khê Nhược, không phải Phù Nhật.

“Thủy nhi, ngươi mau ra đi.” Âm thanh của người bên ngoài vô cùng mệt mỏi. Đạm Tình vẫn canh giữ ở trước cửa, không có rời đi nửa bước.

Thủy nhi. Khê Nhược vô ý thức xả ra một cái tươi cười. Đây là hắn đang nói đến Phù Nhật sao?

……

Mùa đông phương bắc, ánh mặt trời không đủ ấm, đừng nói khiến cơ thể ấm lên.

Bảy tuổi Phù Nhật ra bờ sông luyện kiếm, đột nhiên đầu bị hòn đá nhỏ ném trúng, đau đến hét lên.

“Mau ra đây cho ta!” Phù Nhật cảm thấy bản thân đang bị ám toán, vì thế ngẩng đầu sinh khí kêu to.

Nam hài ẩn mình trên cây cười hì hì theo dõi hắn:“Ta còn tưởng là tiểu tử nào, ai ngờ là cái bất nam bất nữ.”

“Ai là bất nam bất nữ!” Phù Nhật cả giận nói,“Ngươi xuống đây cho ta.”

“Ngươi lên đây.” Nam hài vẻ mặt bĩ tướng.

“Ngươi……” Phù Nhật gấp đến độ dậm chân, hắn sẽ không đi, khinh công cũng không tốt lắm

“Như vậy đi, nhìn ngươi bộ dạng không xấu, chỉ cần ngươi kêu tướng công, ta liền xuống dưới.” Nam hài nhìn bộ dáng hắn nhíu mày, cảm thấy thực đáng yêu.[ nhỏ như vậy liền hiểu được chiếm người ta tiện nghi, hãn ]

“Ngươi nằm mơ.” Phù Nhật hung hăng trừng mắt nhìn nam hài. Tuy rằng hắn không biết tướng công là cái ý tứ gì, nhưng nhận định không phải chuyện tốt, vì thế quay mặt đi, chu cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn, sử dụng bộ não nho nhỏ nghĩ đối sách.

Lúc này, bờ bên kia có người qua cầu.

Phù Nhật lập tức thấy thân ảnh quen thuộc, liền mừng rỡ:“Sư phó.”

“Ha ha, nguyên lai ngươi chỉ biết cáo trạng làm nũng a, xấu hổ xấu hổ.” Nam hài một bên học âm điệu của hắn, một bên tề mi lộng nhãn,“Sư ~ phó ~~~”

Sĩ khả nhẫn thục không thể nhẫn.

Phù Nhật khí huyết dâng lên, lập tức dùng bộ pháp vừa mới học bước lên nhánh cây, chuẩn bị hảo hảo giáo huấn nam hài. Đáng tiếc hắn công lực không đủ, chân của tiểu hài tử cũng không dài, bước không tới, vì thế bước trong không khí. Đang lúc hắn sợ hãi nhắm mắt lại chờ hôn mặt đất, thân thể lại dừng lại, nguyên lai nam hài đã gắt gao bắt được tay của chính mình

“Buông ra!” Phù Nhật nổi giận nói,“Ta không cần ngươi cứu!”

“Ta không cứu ngươi, là cứu nương tử của ta.” Nam hài trong tay đã tràn đầy mồ hôi, trong mắt lại tràn ngập quyết tâm.

Phù Nhật nở nụ cười.

Ánh mặt trời xuyên thấu con ngươi nhợt nhạt của hắn, hiện ra khuôn mặt trẻ con, làm cho người ta tâm thần nhộn nhạo.

Nam hài ngây người một chút, trượt tay, hai người đều rơi xuống, rớt xuống nước.

“Cứu mạng!” Nam hài bị dòng nước xiết đẩy ra xa, một bên bơi vào một bên dùng khí lực kêu to.

Phù Nhật ra sức hướng hắn bơi đến.

……

Một khắc sau, hai tiểu tử bị đông lạnh run rẩy cúi đầu, quỳ gối trước mặt tuyệt mĩ nam nhân.

“Sư phó, thực xin lỗi.” Phù Nhật gắt gao nắm chặt tay,“Đồ nhi sai rồi.”

“Không, cha, là ta sai.” Nam hài giành lỗi cúi đầu,“Đừng trách Thủy nhi.”

Phù Nhật kinh ngạc nhìn nam hài, cha?

“Đạm Tình, hắn gọi là Phù Nhật, không gọi Thủy nhi.” Nam nhân sửa lại.

Nam hài nói gì cũng không chịu sửa, hắn nhận định Phù Nhật chính là Thủy tinh linh.

…………………….

Khê Nhược cười khổ, mấy ngày nay toàn nhớ lại những chuyện trọng yếu của Phù Nhật? Cho dù hắn bề bộn nhiều việc, vẫn là cẩn thận là lưu trữ nó.

Bỗng nhiên, cửa vô thanh vô tức bị mở ra, nhô vào một cái đầu đầy lông trắng. Nguyên lai là tiểu bạch miêu. Khê Nhược gặp vật nhỏ thật cẩn thận, hướng chính mình đi tới, một cỗ yêu thương thản nhiên sinh ra, tâm tình cũng bình tĩnh rất nhiều, vì thế ôm lấy nó, đem mặt nhẹ nhàng dựa vào bộ lông mềm mại.

Mỹ nhân sủng hạnh, con mèo nhỏ lại không biết diễm phúc, lung tung giãy dụa. tờ giấy cột trên chân nó rơi xuống. Khê Nếu vừa thấy, mặt trên chỉ có ba chữ:“Ta đói bụng.” vì thế cuống quýt vọt tới trước cửa.

Đạm Tình ngồi trước cửa, sắc mặt tiều tụy, nhìn thấy hắn lập tức đứng dậy, vực dậy tinh thần, ôn nhu cười.

“Ngu ngốc.” Khê Nhược trong nội tâm mẫn cảm bị đánh mạnh một cái, tế bào toàn thân đều cảm thấy run, thanh âm cũng ngưng ở cổ họng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.