Trợ lý Ôn đổi lý do qua điện thoại, nói ngài Thương đang bận, không tiện gặp cậu.
Châu Thập Ngũ tắt loa ngoài, nói: "Nghe thấy rồi chứ?"
Vẻ mặt Thời Linh vẫn như cũ, cậu trầm mặc mấy giây, rũ mắt xuống, sau đó ôm hộp đàn ngồi xuống bên cạnh bồn hoa.
Châu Thập Ngũ mở to mắt: "Cậu thật cứng đầu."
Thời Linh quay đầu đi, một vệt nắng nóng rực chiếu vào sườn mặt cậu.
"Bỏ đi, cậu muốn làm gì thì làm." Châu Thập Ngũ xoa xoa cánh tay bị véo đến sưng đỏ rồi ngồi vào trong xe, thở ra một hơi, nghĩ nghĩ lại hạ cửa xe xuống, thò đầu ra: "Cậu chí ít nên tìm chỗ có bóng râm mà ngồi."
Có lẽ vì bóng ma tâm lý, Châu Thập Ngũ sợ cậu lại đưa tay qua cửa sổ véo mình, nói xong liền đạp ga phóng đi.
Thời Linh ngồi yên tại chỗ, nhìn xung quanh lối vào lớn của Hội Thương, sau đó lại nhìn lên bức tường kính của tòa nhà, âm thầm so sánh cao ốc của Hội Thương và Tề Thịnh cái nào cao hơn.
Làn mây mỏng nhẹ nhàng bay, ánh nắng chuyển động, Thời Linh rất hay ngơ ngác, ngồi đó như một chiếc đồng hồ, tới gần trưa cậu nhìn thấy một quầy hàng di động đi ngang qua, liền chạy tới mua một cái bánh kẹp trứng, chuyển ra chỗ có bóng mát bên ngoài tòa nhà, lấp đầy bụng trong khi chờ.
Có người bất chấp nắng nóng ngồi ăn cái bánh bảy nhân dân tệ, có người lại ngồi trong phòng điều hòa ăn đồ nhà hàng do thư ký mang về, sửa sang lại cổ áo còn chê không khí không đủ lạnh: "Tiểu Nhan, hạ nhiệt độ xuống."
Thư ký điều chỉnh lại nhiệt độ rồi ra ngoài, Thương Hành Châm vừa ăn vừa cầm máy tính bảng, không xem báo cáo thẩm định dự án cũng không phê duyệt báo cáo tài chính mà mở thông tin điều tra chi tiết về Thời Linh do trợ lý Ôn gửi ngày hôm qua.
Thời Linh năm nay 17 tuổi, ngày đó vừa mới tham gia tập huấn trở về, gặp bọn họ ở ngoài nhà tang lễ.
"Di Nhạc" là trung tâm âm nhạc mà Thời Linh thường đến, trước đó trợ lý Ôn từng tìm hiểu qua, nói rằng trình độ giáo viên ở đó tầm thường, học phí không cao, phù hợp với những học viên mới bắt đầu, muốn phát triển sở thích của mình, không hiểu sao một người muốn vào trường âm nhạc trọng điểm lại đi mù quáng chọn cơ sở này.
Thương Hành Châm ăn rất nhanh, nhưng chỉ xem qua một nửa thông tin, như thể một bàn món ngon được dọn ra lại trở thành bữa ăn cho đống chữ dày đặc này.
Đặt đũa xuống, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ tiếp tục đọc, không để ý đến những giải thưởng danh dự mà Thời Linh đã giành được trong các cuộc thi violin những năm qua, lướt đến gần cuối thì đầu ngón tay anh dừng lại, giao diện dừng lại trên tên ngôi trường mà Thời Linh đang theo học, trường cấp 3 Cảnh Kiều đứng đầu thành phố.
Tất cả thông tin trong văn bản đều kết thúc ở đây, sau dấu chấm có một khoảng trống lớn, nhưng số trang ở góc trái phía trên cho thấy còn một trang nữa mới kết thúc.
Thương Hành Châm tiếp tục trượt xuống, đột nhiên đầu ngón tay chạm vào một khuôn mặt.
Anh nhấc ngón tay ra, chính giữa màn hình hiển thị một tấm ảnh thẻ học sinh, có lẽ là chụp lúc cậu mới vào trường, thiếu niên trong ảnh trông ngây ngô hơn bây giờ một chút, hai mắt nhìn thẳng vào máy ảnh, môi hơi mím lại, không tỏ ra hài hước cũng không giả vờ lạnh lùng, thoạt nhìn rất đẹp.
Vẻ mặt này kết hợp với sự hài hòa của ngũ quan trên gương mặt đã làm giảm đi sự chán ghét của Thương Hành Châm đối với đôi mắt, nhưng khi nghĩ đến mối quan hệ giữa cậu với Tề Khang Niên, nỗi oán hận lại lần nữa dâng lên.
Gạt sang trang khác, Thương Hành Châm nhanh chóng tắt máy tính bảng, sau một hồi lâu tập trung vào màn hình máy tính, anh nhìn ra ngoài cửa sổ để bản thân nhớ lại hiện thực.
Người muốn gặp anh lúc sáng không còn ở dưới kia nữa, Thương Hành Châm thầm nghĩ sự kiên nhẫn khi xem toàn bộ tang lễ của Thời Linh thì ra cũng chỉ có vậy.
Ăn uống nghỉ ngơi một lát, buổi chiều Thương Hành Châm tiếp tục làm việc, thẳng đến khi thư ký đến đưa cà phê thuận tiện bật luôn đèn, trước khi anh kịp nhận ra, hoàng hôn đã bao trùm ngoài cửa sổ.
Đến giờ tan làm, Châu Thập Ngũ nhắn tin cho anh, nói xe đã đợi ở dưới tầng.
Thương Hành Châm cầm theo tài liệu đứng đợi ở cửa thang máy, anh trả lời "Ừ", vừa gửi đi, bên kia đã có cuộc gọi đến.
Bình thường Châu Thập Ngũ sẽ không hấp tấp như vậy, Thương Hành Châm đoán có chuyện gì quan trọng nên bước vào thang máy, ấn nút tầng đi xuống dưới.
Kết quả người trong điện thoại càng hấp tấp hơn, ngập ngừng nói: "Ngài Thương, hay là ngài đừng có xuống đây nữa."
Thương Hành Châm cảm thấy kỳ quái: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiếng nói chuyện xen lẫn với tiếng nhiễu, giọng nói của Châu Thập Ngũ đứt quãng, nghe không được rõ.
Tín hiệu trong thang máy lúc tốt lúc xấu, Thương Hành Châm cầm điện thoại di động, chờ buồng thang máy đã ổn định, cửa thang máy mở ra, anh lại áp vào tai: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu nói rõ ràng lại chút đi."
Châu Thập Ngũ ôm cổ nhìn Thời Linh đang lao như chết tới trước cửa tòa nhà: "Tên đó vẫn đang đợi ở đây, tôi thấy cậu ta hung hãn như vậy, coi chừng nhìn thấy ngài là sẽ vồ lên đó, ngài Thương, hãy cẩn thận."
Lời nhắc nhở này vừa dài vừa dở, về cơ bản, lúc giọng nói ở đầu bên kia dừng lại, Thương Hành Châm vừa lúc cũng bước ra khỏi công ty, được các nhân viên đi ngang qua chào hỏi.
Bậc thềm được trang trí bằng đèn led, anh đứng trong vùng ánh sáng ấm áp, giương nhìn người dưới bậc thang.
Anh cảm thấy lời mô tả của Châu Thập Ngũ trong điện thoại rất quá đáng, cái gì mà hung hãn, cái gì mà vồ lên, Thời Linh, người đang đứng cách anh ba mét, không hề có hành động như vậy, cậu giống như lần trước, ôm chặt hộp đàn trong tay nhìn anh, ngập ngừng không nói nên lời, trong mắt hiện lên vẻ lúng túng.
Thương Hành Châm liếc cậu một cái, sau đó lập tức rời đi, chỉ trích người vừa cúp máy: "Mắt của cậu sao vậy?"
"Không phải..." Châu Thập Ngũ kinh ngạc hạ thấp cửa xe, anh ta là người đầu tiên trong quân đội liên tiếp đứng đầu kì khảo hạch thiện xạ, ánh mắt sao có thể có vấn đề, thứ có vấn đề chính là tên tiểu tử kia mới phải, sao vừa nhìn thấy Thương Hành Châm là đã thay đổi thái độ rồi?
Còn chưa kịp đoán ra nguyên nhân thì cửa ghế sau mở ra, Thương Hành Châm ngồi vào, nói: "Lái xe."
"À, được." Châu Thập Ngũ vội vàng khởi động xe, nâng cửa sổ lên, che khuất tầm nhìn của Thời Linh vào trong xe.
Khi rẽ sang đường, anh ta không khỏi liếc nhìn gương chiếu hậu, Thời Linh vẫn luôn đứng ở đó, khi xe khởi động cậu chỉ tiến lên một bước sau đó lại lùi lại.
Châu Thập Ngũ nghi ngờ đầu óc mình có vấn đề, anh thế mà cảm thấy có chút đáng thương cho Thời Linh.
Xe chạy êm ru trên đường, trong lúc kẹt xe, Thương Hành Châm gọi xong một cuộc điện thoại, lấy một tập tài liệu ra: "Lão Châu, bật đèn lên."
Châu Thập Ngũ giơ tay bật đèn trần trên xe, Thương Hành Châm cũng thuộc kiểu người có thị lực tốt, lập tức chú ý đến vết bầm tím trên cẳng tay đối phương.
Vì có lòng quan tâm tới cấp dưới của mình, Thương Hành Châm thuận miệng hỏi: "Tay cậu sao vậy?"
Châu Thập Ngũ cười khổ nói: "Ngài Thương, anh có tin không, đây chính là nhóc kia nhéo ra đấy."
Thương Hành Châm phải mất hai ba giấy mới nhận ra đối phương đang nói đến Thời Linh, anh nhớ lại bộ dáng đáng thương vừa rồi của Thời Linh, kết luận: "Cậu nói gì khó nghe khiến người ta tức giận à?"
Châu Thập Ngũ kêu oan: "Không phải tôi nói cái..."
Anh ta cố gắng nhớ lại, nhớ ra mình nói muốn véo mông Thời Linh, lúc ấy anh cũng không nghĩ gì nhiều, bây giờ nghĩ lại, trông có khác gì biến thái đâu chứ!
Châu Thập Ngũ không còn gì để phản bác nên im lặng lái xe.
Mấy ngày liên tiếp Thời Linh đều đến canh trước cửa Hội Thương, nhưng cậu khéo léo chỉ xuất hiện vào giờ tan làm, giống như những nhân viên khác tính giờ tan làm, cậu cũng coi Thương Hành Châm là máy tính giờ, mỗi ngày đều xị mặt trước đối phương, sau đó dành thời gian còn lại đi tìm một giáo viên dạy violin thích hợp.
Ngày mai khai giảng, cậu không biết Thương Hành Châm định làm lơ cậu đến bao giờ, cũng không biết Thương Hành Châm đang đợi cái gì. Người này dùng thủ đoạn đuổi giáo viên của cậu đi, bình thường hẳn là phải mong chờ cậu đến chất vấn sau đó lấy cớ này bộc lộ mục đích của mình, nhưng Thương Hành Châm lại luôn tỏ ra thờ ơ, coi cậu như không khí.
Thời Linh không muốn rơi vào thế bị động nên chưa bao giờ gọi kiểu lấy lòng như Thương tổng, ngài Thương.
Nhưng cậu cũng thực sự lo lắng, nhiều ngày như vậy vẫn chưa tìm thấy giáo viên có thể tiếp nhận mức giá dự kiến của mình, sau khi khai giảng có lẽ còn khó tìm hơn, cuối cùng cũng chỉ có Thương Hành Châm mới giúp được cậu.
Huống chi rắc rối mà cậu muốn giải quyết với Thương Hành Châm còn hơn thế nhiều.
Buổi chiều cậu về nhà thu dọn sách vở, lấy bộ đồng phục ngày mai mang đi học trong tủ ra, đặt ở cuối giường, hộp đàn piano và cặp sách được đặt cạnh nhau.
Thấy đã gần đến giờ, cậu chuẩn bị đi đến khu trung tâm thương mại, không bắt taxi mà lên xe buýt ngồi, được một lúc thì bị tắc đường, cậu xuống xe quét mã thuê một chiếc xe đạp, đạp đến cao ốc Hội Thương dưới ánh đèn rực rỡ của thành phố.
Cái nóng từ ban ngày vẫn chưa nguôi xuống, suốt chặng đường trên trán cậu đều đổ mồ hôi, một giọt lớn từ trán chảy xuống đuôi mắt, cậu lấy tay lau đi, mu bàn tay vì thế cũng trở nên ươn ướt.
Châu Thập Ngũ ở trong xe nhìn thấy một màn này, có chút đau lòng, thầm nghĩ đứa nhóc này có phải là đang khóc không đấy?
Thương Hành Châm vừa mới bước ra khỏi cửa công ty, mặc dù đã nhiều ngày không để ý cậu, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, anh nhất thời sửng sốt, nắm lấy tay nắm cửa xe nhưng không vội kéo ra.
Vừa lúc mí mắt Thời Linh nhấc lên, ánh sáng mờ ảo trở nên nhỏ vụn trong con ngươi màu đen sẫm của cậu, cùng đuôi mắt chưa lau khô trông tràn ngập sự ấm ức.
Lần trùng hợp nhìn nhau này không chỉ có Thương Hành Châm bất ngờ, Thời Linh cũng rất ngạc nhiên, phải mất một lúc cậu mới nhớ đến việc đuổi theo: "Thương----"
Lời nịnh nọt còn chưa kịp thốt ra, Thương Hành Châm đã định thần lại, dứt khoát mở cửa xe bước vào, khuỷu tay chống vào khung cửa sổ, đầu ngón tay ấn lên huyệt thái dương xoa xoa.
Châu Thập Ngũ không dám lỗ mãng: "Có đi không ạ?"
Thương Hành Châm không trả lời, Châu Thập Ngũ lấy hết can đảm hỏi lại lần nữa, Thương Hành Châm mới nói: "Đi thôi."
Anh buông tay xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía gương chiếu hậu, bóng dáng nhỏ bé của Thời Linh biến mất trong màn đêm, trong chốc lát, khoảng cách giữa họ bị lấp đầy bởi càng nhiều xe cộ và người qua đường.
Châu Thập Ngũ không nhịn nổi nữa, nhịn mấy ngày liền khiến anh ta rất khó chịu: "Ngài Thương, ngài định cứ như vậy đến khi nào?"
Bản thân Thương Hành Châm cũng không biết, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu muốn bị véo nữa à?"
"Sao có thể!" Châu Thập Ngũ không chút do dự đáp, nói xong lại hạ giọng, vết bầm tím đã lành, không còn cảm thấy đau nữa: "Tôi chỉ cảm thấy đáng thương cho cậu ta."
Khung cảnh ngoài cửa sổ vẫn lùi lại đều đều, Thương Hành Châm vô thức nhớ lại chuyện cũ, giọng điệu trầm xuống: "Không phải năm đó nhà họ Tề cũng hại anh cả tôi như vậy sao?"