Tôi ra sau hoa viên tìm người làm vườn lấy hai chậu Thu Hải Đường, hi vọng ánh mắt sáng ngời của Đỗ Đạt sẽ giống như chậu hoa này, không còn
ảm đạm nữa.
Trên đường gặp phải Ngưng Yên, một thân trang phục lộng lẫy bạc phấn
phiêu hương, sóng mắt lấp lánh gợi tình, nhìn hai chậu Hải Đường trong
tay tôi, hỏi, Thủy Sắc à, mang đi đâu vậy?
Tôi không biết nên đáp lại thế nào, đành nói Đỗ công tử hôm nay nhàn rỗi muốn thưởng hoa.
Cô ấy bật cười, vừa đúng lúc nhỉ, tôi cũng đang buồn chán lắm, chi bằng tặng tôi một chậu đi?
Tôi lạnh nhạt cười, nha đầu này không dị ứng phấn hoa nữa ư. Cô ấy
cực ghét phấn hoa, hồi còn ở nhạc viện không bao giờ chịu ra hoa viên
luyện nhảy, bị đòn không biết bao nhiêu lần.
Người làm vườn mang hoa rời đi, Ngưng Yên nắm tay tôi, gọi một tiếng
Thủy Sắc rồi nghẹn ngào, biết vậy ngày trước theo cô, dù có chết cũng
không nhảy múa trước mặt người khác.
Sao lại nói vậy? Tôi nhíu mày, chủ nhân lúc nào cũng sủng ái cô mà.
Ngưng Yên lau nước mắt, khẽ cười, ngày trước muốn dựa vào nhan sắc
mong được sủng ái lâu dài. Đáng tiếc sinh nhầm vào thời loạn lạc, yêu
thương sủng ái thì sao chứ, tôi sẽ chẳng bao giờ được làm thê thiếp của
ngài ấy, không một chút danh phận, lại thành quân cờ cho người ta bày
vẽ, còn có thể trông cậy vào đâu?
Tôi biết những lời Ngưng Yên nói là thật, kết giao giữa nữ nhân mà
nói, ba phần thật bảy phần hư, nếu nói là người cùng cảnh ngộ, chi bằng
bảo than phiền kể khổ còn hơn. Nhưng chúng tôi biết rõ, nam nhân một khi có dã tâm thì sao còn thật lòng yêu thương nữ nhân được chứ?
Khi Đỗ Đạt nhìn thấy chậu hải đường trong góc phòng thì khóe mắt ánh
lên tia vui vẻ, bật cười nói với tôi, ai nói nhân gian vô xuân sắc? Sau
đó đứng dậy mở tung cửa sổ.
Tôi cũng vui theo nhưng trong thoáng chốc lòng nguội lạnh. Tôi biết,
giây phút này trong mắt Đỗ Đạt ngập tràn hình bóng Ngưng Yên đang xoay
người nhảy múa, bên chậu Hải Đường, làn váy tung bay, kiều diễm mỹ lệ,
lay động lòng người.
Lát sau anh ta sai tôi đi lấy rượu. Hoa đẹp, mỹ nhân, rượu thơm, đúng là bức tranh thật đẹp. Nhưng sao lòng tôi lại nghẹn đắng? Thôi thôi,
hãy cứ như chậu Hải Đường không đau không khổ. Đáng thương thay, người
ngắm hoa đã phải lòng đóa hoa kiều diễm, còn người đem hoa tới lại phải
bơ vơ trong nỗi tương tư sầu muộn. Là ai, ai cho anh ngang nhiên bước
vào đời tôi, rồi ngang nhiên dẫm đạp lên cảm tình bấy lâu nay tôi trân
trọng?
Mau, lấy rượu mau lên! Anh ta chẳng thèm quay đầu lại, sai tôi.
Quả nhiên như thế.
Sau cùng anh ta say, nằm nghiêng trên giường. Tôi pha trà đặc cho anh ta, đỡ anh ta dậy, rồi lại đỡ anh ta nằm xuống, dém kĩ góc chăn xong
đứng dậy. Chợt anh ta nắm lấy tay tôi, nắm nhẹ một cái rồi buông ra, hoa Hải Đường… cám ơn cô.
Thì ra… anh ta biết.
Nước mắt tràn mi nhưng trong bóng tối mịt mờ, chúng tôi không nhìn được ánh mắt của nhau.