Thành Nam Kinh gần đây xuất hiện tin đồn, danh kỹ Son đã chết hai
ngày trước đột nhiên sống lại. Ngay khi Đỗ Đạt phong trần mệt mỏi nhảy
xuống ngựa, cô ta đã thướt tha ra cửa đón chào.
Đầu đường cuối phố bàn tán, nói là hoàn hồn nhưng thầy bói mù không
đồng ý. Có ai ngu ngốc như vậy chứ? Đầu thai hay chuyển kiếp thì linh
hồn đều có thể được luân hồi, riêng hoàn hồn thì khác. Dù hoàn hồn vào
xác của chính mình hay thi thể người mới qua đời cũng vậy, đều đời đời
kiếp kiếp không thể luân hồi, ai dám hoàn hồn chứ?
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Nhưng bọn họ lầm rồi. Tôi dám!
Khi thấy Đỗ Đạt đã chạy trốn được, tôi buông tay áo siết lấy cổ chủ
nhân. Ngày hôm ấy trời tối đen vô cùng, tôi bị đánh chết ngay trước bậc
cửa.
Lúc sống yêu tha thiết một người, thành quỷ hồn rồi cũng chẳng thể buông bỏ.
Sao tôi lại không biết, rằng một khi hoàn hồn sẽ vĩnh viễn mất đi cơ
hội tái sinh chứ? Hoàn hồn xong, cái chết lại đến, hồn phách sẽ tan biến khỏi nhân gian! Nhưng nếu không thể ở cùng người mình yêu, thì dù có
luân hồi trăm triệu năm đi nữa tôi cũng sẽ không bao giờ hạnh phúc!
Vì thế tôi tỉnh lại trong thân xác lạnh như băng của Son, cũng vừa
khi Đỗ Đạt đến, Son, à không, là tôi mới đúng, vội ra cửa đón.
Tôi tưởng anh sẽ hạnh phúc ôm tôi vào lòng, thế nhưng anh lại cực kì xa cách.
Anh nói, Son à, lần này ta thoát được may nhờ có Thủy Sắc.
Trời ạ, anh gọi tên tôi ư?
Tôi cười, rót trà cho anh. Anh nói, Son à, mấy năm nay cám ơn muội
vẫn giúp ta che giấu, khiến cho loạn đảng tưởng ta trầm mê trong son
phấn, đợi chúng tạo phản triều đình nhất định sẽ toàn lực tiêu diệt.
Lòng ta bắt đầu hỗn loạn, như vậy, như vậy…
Son à, loạn lạc sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, đợi tới ngày đại hôn
của muội và xá đệ, vi huynh nhất định sẽ tặng muội một phần đại lễ! Đỗ
Đạt kính tôi một chén rượu.
Suy nghĩ của tôi hỗn loạn, như phát điên không nói thành lời.
Đỗ Đạt ơi Đỗ Đạt, đáng thương cho tấm chân tình ngàn năm không dứt
của ta, đuổi theo chàng từ kiếp này qua kiếp khác, nhưng trời ơi, sao
đổi lại chỉ là nỗi đau xé ruột xé gan thế này?
Lúc Đỗ Đạt đi, tôi ân cần đưa tiễn.
Chờ bóng dáng anh khuất xa, tôi phun một ngụm máu tím đen, mùi vị của thuốc độc đúng là không dễ chịu. Từ nay sẽ không có kiếp trước, không
có kiếp này, không có luân hồi, và cũng không có chàng – người khiến tôi đau gấp trăm ngàn lần độc dược! Tôi chỉ mong máu này có thể hóa thành
son nước, thoa lên môi kiều thê của chàng, để khi cô ta tựa vào lòng
chàng, khoảnh khắc đó, ta và chàng cuối cùng cũng có thể bên nhau.
Thành Nam Kinh lại có tin đồn, danh kỹ Son chết thảm, ngay khi Đỗ Đạt rời đi, cô ta biến thành một vũng máu.
Thầy bói mù thở dài nói, đã nhắc ngươi từ trước là chớ hoàn hồn, có khúc mắc gì sao không thể đợi kiếp sau?