“Ả tiện nhân đó đúng là mặt dày vô sỉ, suốt ngày chỉ biết dùng cái dáng vẻ mềm yếu đó mà quyến rũ giáo chủ, càng ngày càng chẳng ra thể thống gì…”
Ngọc Hương đứng bên cạnh Nhược An không ngừng giở giọng chỉ trích, thương thay cho chủ tử của mình vì một ả tiện nhân không rõ lai lịch mà bị giáo chủ hết lần này đến lần khác không ngừng tổn thương. Nàng còn nhớ rõ như in lúc trước giáo chủ trong lòng duy chỉ có mình chủ tử nàng. Mọi lời nói, mọi cử chỉ của hắn đối với chủ tử nàng, tất cả đều dịu dàng ôn nhu. Tình cảm mà hắn dành cho chủ tử nàng, trong Phục Linh sơn trang không ai không biết, như hận không thể moi hết tim gan của mình ra cho chủ tử nàng xem vậy. Mặc cho chủ tử nàng có không ngó ngàng quan tâm đến, giáo chủ hắn vẫn cứ nhất nhất theo đuổi đến cùng, ấy vậy mà giờ nói quên là quên, hắn của lúc này cứ như hoàn toàn trở thành một con người khác vậy, tàn độc, lãnh huyết, phụ tình, tất cả đều là vì sự xuất hiện ả tiện nhân đó.
Ngọc Hương nàng vốn chưa từng nghe qua giáo chủ có bất cứ mối quan hệ nào với Chu gia, cũng chẳng rõ Chu gia đã cả gan đắc tội với hắn khi nào, mà từ lúc hắn từ cõi chết sống lại, lại trong một ngày hạ lệnh tận diệt cả Chu gia, sau đó còn mang theo Huyền Minh đó về Phục Linh sơn trang, nuôi nấng chăm sóc cho ả. Chủ tử nàng là vì cảm thấy ả tiện nhân đó còn nhỏ bé ngây dại, nên thương xót không tính toán hay gây khó dễ gì, nhưng không ngờ rằng ả ta càng lớn lại càng mang dáng vẻ yêu nghiệt hại nước, không biết điều còn dám quyến rũ giáo chủ, mang cả trái tim hắn từ chỗ chủ tử nàng đi. Thử hỏi Ngọc Hương nàng làm sao không hận ả tiện nhân đó được đây?
Ngọc Hương lại chẳng ngờ được rằng những lời nói bức xúc của bản thân trong lúc không kìm nén được kia, lại chính là một đốm lửa vô tình thảy vào chảo dầu đang sôi khiến nó phừng cháy mạnh hơn, khiến ngọn lửa hận thù trong lòng Nhược An mỗi lúc một lớn hơn.
Lúc này đây, Nhược An đứng nép người sau một thân cây gỗ không tên phía xa, đôi mắt hằn đầy sát khí nhìn thẳng đến đôi nam thanh nữ tú đang đứng đối diện nhìn nhau tình chàng ý thiếp kia mà hận không thể lao đến một đao bổ ngang nữ nhân chết tiệt kia ra. Nhược An nàng là sau khi trở về phòng không lâu, trong lòng không khỏi bồn chồn khó chịu nên mới nhanh chóng bám theo Tà Đế và Thủy Thần, lại không may nhìn thấy những hành động tình tứ của cả hai người suốt cả đoạn đường khiến sự ghen tuông lẫn thù hận trong lòng nàng như bùng phát.
Nàng hối hận, hối hận vì bản thân không nhận ra tình cảm mà nàng dành cho Tùy Nhuận sớm hơn để rồi khi mất đi mới khốn đốn níu lại, để rồi không còn nữa mới da diết hồi tưởng. Nàng đã vì hắn mà làm nhiều việc đến như vậy, nhưng vẫn chẳng thể đổi lấy một chút cảm động từ hắn, chẳng thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý, một lần nữa dõi mắt về phía nàng, cũng chẳng thể đổi lấy một đoạn tình cảm nào của trước đây từ hắn, tất cả là vì sự xuất hiện của Huyền Minh, là vì nàng ta mà hết lần này đến lần khác nàng đều bị mang ra làm món đồ chơi nghiệm chứng cho tình cảm của cả hai, hết lần này đến lần khác nàng đều bị hắn tổn thương. Nàng không phải nữ nhân nhân từ đến mức có thể mỉm cười nhìn người nam nhân mình yêu sánh đôi cùng nữ nhân khác, càng không để cho nữ nhân khác có cơ hội chạm đến nam nhân của mình. Sức chịu đựng của nàng cũng chỉ có giới hạn thôi. Nếu Huyền Minh đã không còn biết an phận thủ thường thì đừng trách nàng tại sao độc ác.
Nhược An vò nát nắm lá cây trên tay, ghiếng răng nói: “Chúng ta về thôi.” Đoạn hậm hực cùng Ngọc Hương bỏ đi.
Hôm đó, cùng đứng chung dưới một bầu trời đêm đầy những đốm sáng của thiên đăng, nhưng mỗi người lại mang mỗi cảm xúc khác nhau, họ nhận ra rõ ràng hơn ý muốn của bản thân, rõ ràng hơn sự mờ nhạt trong tâm bấy lâu. Hôm đó, mọi chuyện dần trở nên tốt hơn, cũng bắt đầu trở nên tệ hơn.
“…”
Phía sau bức tường của một biệt viện vắng vẻ trong Phục Linh sơn trang, Ngọc Hương dúi vào tay một tì nữ khác một gói giấy nhỏ, mỉm cười nói: “Tiếp theo ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”
“Nô tì…” Tỳ nữ kia vẻ mặt lo lắng nhìn Ngọc Hương, đôi tay cầm gói giấy nhỏ kia cũng bất giác run rẩy.
“Nghe nói Ngũ Lang sắp được thăng cấp trở thành chỉ huy quản lí những môn đồ mới, có vẻ sẽ có tiền đồ xán lạn, nghe đâu còn muốn xin lệnh cưới ngươi?”
“…”
“Nhưng ngươi thử nói xem, đằng sau những công lao mà hắn bỏ ra cho Phục Linh sơn trang, nếu giáo chủ biết được hắn sau lưng người lén lút giấu diếm một chút của riêng thì sẽ thế nào? Chẳng hạn như một chiếc trăm cài tóc nhỏ mà ngươi đang đeo trên đầu kia…” Ngọc Hương đảo mắt nhìn tỳ nữ kia bị nàng dọa cho tái xanh mặt mày, đoạn cười giảo hoạt nói tiếp: “Ngươi cũng biết Phục Linh sơn trang có quy tắc nghiêm ngặt, mà giáo chủ là ai chứ? Người nổi tiếng là người máu lạnh vô tình như giáo chủ, ngươi nghĩ sẽ bỏ qua cho một tên môn đồ có chút công lao đã lên mặt làm điều sau lưng ư? Ngươi muốn ta một tiếng hủy hoại tiền đồ của người ngươi yêu? Hay một tiếng lấy mạng của người ngươi yêu?”
“Không, không, ta sẽ làm, ta sẽ làm mà, Ngọc Hương tỷ, xin tỷ đừng đem chuyện này bẩm lên giáo chủ, ta sẽ làm, sẽ làm theo lời tỷ mà, xin tỷ…” Tỳ nữ kia gương mặt thất kinh hoảng sợ vội ghì chặt lấy tay áo Ngọc Hương, không ngừng van xin nài nỉ.
Ngọc Hương nhếch miệng cười đắc ý, đưa tay vỗ vỗ nhẹ tay lên bàn tay đang run rẩy của tỳ nữ kia, lên tiếng trấn an: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi làm xong việc ta giao phó, ta nhất định sẽ không đem chuyện không tốt của tên Ngũ Lang kia nói ra ngoài, hơn nữa còn giúp tiền đồ của cả hai ngươi đi lên. Nhưng lỡ như chuyện lần này bại lộ, người biết nên làm thế nào cho tốt rồi chứ?”
“Ta biết rồi, ta đi làm ngay, ta làm ngay.”
Dứt câu, tỳ nữ kia nhanh chóng cất gói giấy nhỏ kia vào người, đoạn cúi đầu chào Hồng Liên rồi vội vội vàng vàng rời đi, đôi mắt thì láo liên quan sát xung quanh, lòng như có quỷ bất an không thôi.
Hồng Liên nhếch môi mỉm cười nhìn bóng dáng tỳ nữ kia khuất dần sau lối đi phía trước, sau đó cũng nhanh chóng rời đi không nán lại lâu.
Tỳ nữ kia sau khi được Hồng Liên giao phó liền đi thẳng một mạch đến trù phòng của Phục Linh sơn trang, sau khi quan sát thấy chẳng có ai trông coi gần khu vực này thì vội vàng đẩy cửa bước vào. Nàng ta đảo mắt tìm khay thức ăn có món Đông Pha nhục(1) mà lúc sáng đã được lệnh trên ban xuống để chuẩn bị. Nghe đâu là vì Huyền Minh cô nương chỉ vô tình nói là muốn ăn món Đông Pha nhục mà giáo chủ đã nhanh chóng hạ lệnh cho bên trù phòng đi mua nguyên liệu tươi nhất về làm. Tỳ nữ kia lại vốn là người của trù phòng, đương nhiên biết rõ giờ nào sẽ mang bữa trưa đến cho những người có cấp bậc cao trong sơn trang, càng may mắn hơn là nàng ta không phải là người trực nhật hôm nay, nên trừ khi có người phát hiện thì khi có xảy ra sơ suất gì cũng không đến lượt nàng ta bị nghi ngờ.
Tỳ nữ kia dừng trước một khay đựng đồ ăn đang tỏa nghi ngút hương thơm, đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng lại xen chút lo lắng nhìn thẳng vào đĩa Đông Pha nhục đặt trong khay cùng những món ăn khác. Nàng ta lấy trong người ra gói giấy nhỏ đã được nhận từ Ngọc Hương, đoạn mở ra mà rắc bột phấn trắng không mùi kia vào đĩa Đông Pha nhục. Bột phấn trắng tiếp xúc với nước keo của món ăn liền nhanh chóng hòa thành một như chẳng hề có gì khác lạ.
Hạ thuốc xong, tỳ nữ kia đem gói giấy rỗng ném thẳng vào bếp lò, để chút đóm lửa tàn còn xót lại kia cứ thế gọn ghẽ đốt nó thành tro, sau đó nhanh chóng quay người rời khỏi trù phòng. Không may đang trên đường trở về thì nàng ta bất ngờ gặp một tỳ nữ khác cũng đang đi về hướng trù phòng, nhìn thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của nàng ta, tỳ nữ kia ngạc nhiên gọi: “Tiểu Lan?”
Tiểu Lan nghe thấy có người gọi tên mình liền giật nảy mình đứng lại, cắn chặt răng cố gắng che dấu vẻ mặt lo lắng mà xoay người nở một nụ cười nhìn tỳ nữ trước mặt, đáp: “Thì ra là Minh Lan tỷ, ta đang tìm tỷ để mượn chút bạc mua một chiếc trâm cài mới mà ta đang rất thích, nhưng lại chẳng thấy tỷ ở phòng nên đang đi tìm tỷ đây, may thay lại gặp tỷ ở đây.”
“Bạc ư? Lúc này ta lại chẳng mang theo bên mình, hay để lúc về phòng ta đưa muội mượn, giờ đến lúc ta phải mang đồ ăn trưa đến cho Huyền Minh cô nương rồi.”
“À, hôm nay tỷ là người trực à? Thôi không sao, lúc về tỷ đưa muội cũng được, giờ muội phải đi làm việc đây, tỷ cứ làm việc của tỷ đi. Muội đi nhé.”
Dứt câu, Tiểu Lan mỉm cười chào Minh Lan, đoạn nuốt ngụm nước bọt rồi nhanh chóng rời đi khiến Minh Lan cảm thấy biểu hiện của Tiểu Lan lúc này có chút kỳ lạ nhưng rồi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, nàng ta tiếp tục quay lại công việc của mình, vào trù phòng mang khay đựng bữa trưa kia đến cho Thủy Thần.
“Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.”
Ngọc Hương vừa nói vừa loay hoay đặt những đĩa điểm tâm trên bàn đoạn đứng dịch sang bên cạnh. Nhược An nâng tay cầm lấy một miếng bánh đậu đỏ trong đĩa đưa lên trước mặt, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm vào nó giống như đang thông qua nó mà nhìn đến ai kia, đoạn nhoẻn miệng cười, nói: “Để xem ngươi mạng lớn cỡ nào.”
Lại chưa đầy một khắc sau liền có một tỳ nữ từ ngoài cửa tiến vào, cúi người báo: “Bẩm Nhược An tiểu thư, Huyền Minh cô nương không biết vì gì mà vừa nảy lúc đang dùng bữa thì nôn ra máu rồi hôn mê bất tỉnh, bây giờ ở biệt viện bên đó đang nháo nhào cả lên vội vàng đi thỉnh đại phu, nghe nói giáo chủ cũng bỏ dở việc đang xử lý mà chạy đến túc trực bên cạnh nàng ta.”
Nghe đến đây, lòng Nhược An như có lửa đốt, vừa nóng ran vừa khó chịu. Nàng biết Tùy Nhuận rất quan tâm đến Huyền Minh, nàng càng biết rõ tình cảm mà Tùy Nhuận dành cho Huyền Minh đang lớn dần bên trong hắn, nên vốn đã chẳng còn chỗ cho nàng nữa rồi. Nhưng như vậy thì đã sao? Nàng muốn có được sự quan tâm của hắn, muốn có được trái tim hắn, chưa bao giờ nàng muốn một thứ gì nhiều đến như vậy. Nếu đã không thể quay trở lại như trước đây, thì nàng đành phải hủy bỏ mọi chướng ngại để bắt đầu lại.
“Đi, ta cũng nên qua thăm nàng ấy xem thử tình hình thế nào mà nhỉ.”
Câu nói có vẻ chứa đầy sự quan tâm nhưng lại mang âm giọng lạnh lẽo đến rùng mình, Nhược An gương mặt bình thản chẳng có chút gì gọi là lo lắng ấy khẽ nhếch một nụ cười tựa tiếu phi tiếu mang chút đắc ý, đứng dậy cùng Ngọc Hương đến biệt viện của Thủy Thần. Lúc đến trước cửa liền thấy một tỳ nữ bộ dạng hớt ha hớt hải bưng một chậu nước đục ngầu không rõ là màu đen hay đỏ, chỉ cảm thấy mùi tanh từ nó sặc lên mũi khiến người ta phải khó chịu, mà ngược lại trong lòng Nhược An lúc này lại cảm thấy vui mừng khôn xiếc.