Thủy Tiên Đã Cưỡi Cá Chép Vàng Đi

Chương 45



Khi Cảnh đẹp buổi sớm trở thành cuốn sách được chú ý nhất, khi Quỳnh trở thành một nữ nhà văn có tiếng tăm, khi mọi báo chí đều chúc mừng và tìm hiểu những bước đi tiếp theo của Quỳnh, có ai ngờ rằng chính cô đang phải trốn mình trong căn hộ, chống chọi với những ký ức không sao xoá mờ, với căn bệnh cuồng thực. Mỗi ngày trôi qua như cả năm trời.

Trầm Hoà đã hiểu rằng, lần phát bệnh này là tích phát của những ức chế nhiều năm qua. Thời gian bình phục của Quỳnh không thể ngày một ngày hai. Anh muốn đưa Quỳnh đi khám bác sĩ, nhưng cô không chịu ra khỏi cửa. Trầm Hoà đến bệnh viện được tư vấn cho biết, triệu chứng ăn cuồng để nôn - một trong các biểu hiện của bệnh trầm uất - hoàn toàn có thể dùng thuốc để điều chỉnh. Nhưng nếu ngừng uống thuốc, bệnh tình có thể tái phát. Sử dụng liệu pháp tâm lý để cởi bỏ rào cản tâm lý, giúp cô không khép kín một cách tiêu cực mới là vấn đề quan trọng nhất.

Trầm Hoà cầm đơn thuốc “giải trầm uất”, trong lòng rối rắm như tơ vò. Quỳnh thực sự cần loại thuốc kiềm chế trầm uất này không? Nó có thể gánh chịu cuộc sống của cô không? Anh cảm thấy mình bất lực dù luôn ở bên cạnh cô, hoá ra anh không bằng mấy viên thuốc nho nhỏ kia.

Đêm hôm ấy, Quỳnh lại móc họng cho nôn ra. Cô không ăn gì cả, nhưng cũng không thể nương tay với chính mình. Cô bảo Trầm Hoà là mình đã ăn rất nhiều sôcôla - Quỳnh bắt đầu tưởng tượng. Cô nói buộc phải nôn. Trầm Hoà ngăn lại thì Quỳnh ra sức năn nỉ van xin, nói rằng trong mồm toàn vị sôcôla. Lần này Trầm Hoà đành để mặc cho Quỳnh muốn làm gì thì làm. Anh ngồi trong phòng khách chờ Quỳnh. Cô loạng choạng từ trong nhà vệ sinh đi ra đã thấy Trầm Hoà một tay cầm cốc nước, tay kia là mấy viên thuốc nhỏ. Trầm Hoà nhẹ nhàng nói: “xem ra em buộc phải uống thuốc. Anh không thể để em tuỳ tiện mãi“.

- Thuốc gì đây? Giọng Quỳnh yếu ớt, khuôn mặt sưng húp vì ăn cuồng.

- Thuốc chữa bệnh ăn cuồng và chứng trầm uất.

- Em không uống. Em van anh, em không uống thuốc đâu. Nếu em uống thuốc rồi sẽ phụ thuộc vào nó mãi, có đúng không. Nếu em uống thuốc, tức là thừa nhận em bị bệnh thần kinh rồi, có đúng không. Quỳnh bỗng trở nên rất xúc động.

- Nhưng Quỳnh à, em không uống thuốc thì sẽ mãi mãi ở trong vòng luẩn quẩn đó, không ra được.

- Xin anh, em không uống đâu. Em không muốn dựa dẫm vào thuốc.

- Không được, em phải uống. Tình trạng lặp đi lặp lại thế này, ai chịu nổi hả em.

Quỳnh trợn mắt nhìn Trầm Hoà hét lên: “cuối cùng anh đã thừa nhận anh không chịu nổi rồi, phải không?“.

- Uống thuốc đi em. Trầm Hoà không thèm đếm xỉa đến điều đó. Anh một mực đưa thuốc và cốc nước cho Quỳnh.

Quỳnh lắc đầu, cô bỗng trở nên hết sức trầm tĩnh: “Anh đi đi, Trầm Hoà, nghĩ cho cùng cũng phải. Tại sao em lại đem nỗi khổ của mình đè lên đầu anh“.

Trầm Hoà bực mình: “em lại nói kiểu đó rồi, có ích gì không? Em uống thuốc đi“.

Quỳnh nói em không phải nói cho vui đâu, em không muốn uống thuốc, cũng không muốn anh ở đây. Em không muốn có người phải miễn cưỡng, phải ở đây chịu khổ vì em. Quỳnh vừa nói vừa đập mấy viên thuốc trong tay Trầm Hoà, đập cả cốc nước rơi xuống đất.

Trầm Hoà nổi giân, vung tay cho Quỳnh một cái tát: “Ai không chịu nổi! Ai miễn cưỡng!“.

Anh đánh Quỳnh rồi, mới cảm thấy cô cơ hồ không còn đứng vững được nữa, phải tựa vào tường. Nhưng đã không kịp nữa, Quỳnh ngã lăn xuống nền nhà.

Trầm Hoà đứng đờ người ra, không biết phải làm gì. Anh đã đánh cô. Trầm Hoà xót xa ôm lấy Quỳnh, bế cô trở về phòng mình. Anh đặt cô lên giường, muốn âu yếm cô. Ban đầu Quỳnh còn không hiểu chuyện gì xảy ra, đến lúc hiểu ra, cô bắt đầu vùng vẫy. Nhưng Trầm Hoà đã ghì chặt cô, không còn đường thoái lui. Những nụ hôn nồng cháy dần biến thành êm dịu, mọi thứ đều chậm hơn, nhẹ nhàng hơn. Quỳnh bỗng cảm thấy thật ấm áp, lơ lửng. Cô cảm thấy mình như có thể bay lên. Phải rồi, cô cảm thấy mình không còn trọng lượng nữa, Trầm Hoà cũng không có trọng lượng. Hai người như giọtn nước rơi qua những tầng mây, chẳng biết tự khi nào đã ngưng kết lại làm một. Sự hoà hợp đó thật tự nhiên, thật tròn trịa, không có góc cạnh, không có cách trở. Trong mơ màng, Quỳnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như ngoài ban công nở đầy hoa móng tay dưới nắng mặt trời...

Ngày hôm sau, Trầm Hoà đưa Quỳnh đi khỏi thành phố.

Trên máy bay, Trầm Hoà ôm chặt lấy Quỳnh, lắng nghe cô thò đầu ra nói với giọng yếu ớt: “Rất nhiều năm trước anh hứa sẽ đưa em đi du lịch, cuối cùng đã thành hiện thực”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.