Thuỷ Tiết Bất Thông

Chương 13: Ngoại truyện: Bling bling~ Anh yêu em



“A a…”

Tiếng rên rỉ ngọt ngào quẩn quanh trong phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn giữa phòng, hai cơ thể đàn ông thon thả xinh đẹp đang quấn quýt lấy nhau…

“Dễ chịu không? Cục cưng…”

“Dễ chịu… Rất dễ chịu… Aaa… Đừng! Đừng đụng chỗ đó mà…”

“Chậc, cậu thợ nhỏ *** đãng, vì cái gì đầu ngực em càng ngày càng nhạy cảm, lại còn có xu hướng căng mọng lên thế này?”

“Còn… Còn không phải vì anh…”

“Cái gì vì anh?”

“Vì anh… Anh ngày nào cũng mút nó đó…”

“Chỉ có mút thôi sao?”

“Còn… Còn có cắn nữa…”

“Vậy em có thích không?”

“Em ghét… Em ghét bộ ngực nhạy cảm giống con gái…”

“Cưng à, em không nhạy cảm như con gái, em còn nhạy cảm hơn họ nhiều! Mỗi lần anh mút đầu ngực em, em liền tiết dịch…”

“Không có!”

“Thật không… Chúng ta xem thử…”

“Aaa… Không… Đừng… Aaa… Trời ạ…”

“Aaa… Cưng à, mỗi lần anh mút, cái miệng nhỏ bên dưới của em lại cắn chặt ống nước lớn của anh, quá tuyệt… Tiểu Tường… Aa… Sướng quá! Anh muốn bắn!”

“Aaa… Thích quá… Rất thích… Bắn đi… Bắn đi… Em cũng muốn bắn…”

Hai người cùng kêu gào, cùng lên cao trào, ôm nhau thở hồng hộc…

Từ ngày Điện nước Ông Uông bị cháy, Uông Tường liền chuyển về khách sạn, cùng ống nước lớn cậu yêu thương ngày ngày hạnh phúc bên nhau…

Còn Tiểu Vũ, ở tầng dưới được Lý Anh Dương thương yêu, cũng vô cùng hạnh phúc.

“Tiểu Kiệt, anh có để ý không, em trai anh hình như dạo này rất mệt mỏi hả?” Uông Tường rúc vào ngực người kia, vui vẻ hỏi.

“Chậc, em có biết vì sao không?”

“Không biết nên mới hỏi anh đó.”

“Bởi vì là… Tiểu Vũ chỉ muốn ở cùng em, không chịu đi cùng Anh Dương đến chỗ nó học, em anh vì chuyện này đã đặc biệt xin anh mua giúp nó phòng bên dưới để Tiểu Vũ có thể ở cùng, như vậy Tiểu Vũ có thể gần em, lại có thể ở cùng một chỗ với Anh Dương, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.”

“Vậy thì tốt rồi, sao cậu ấy vẫn không vui?”

“Ha ha, bởi vì anh đã trừng phạt nó vụ lần trước nó trêu anh ở bệnh viện, cho nên anh đã ra điều kiện, làm được anh mới đáp ứng nó.”

“A? Là điều kiện gì?”

“Đi làm thêm.”

“Làm thêm? Làm ở chỗ nào vậy?”

“Làm bưng bê ở nhà hàng đó, có một nhà hàng anh ưa thích nên đã giới thiệu cho Anh Dương làm thêm, hơn nữa anh còn cố ý che giấu thân phận nó nữa.”

“Cái gì?” Uông Tường kinh ngạc không thôi.

Công tử nhà giàu gia tài bạc triệu lại đi bưng bê?

Nghĩ đến cậu nhóc kia toàn thân đều là hàng hiệu, nói không chừng một cái đồng hồ trên tay cậu ta còn đáng giá hơn cả nhà hàng, Uông Tường thật không dám tưởng tượng xem cậu ta bưng bê trông sẽ như thế nào?

“Muốn xem “tư thế oai hùng” của nó không? Cưng à, mai là sinh nhật em, anh đã sớm đặt chỗ ở nhà hàng đó rồi.”

“Mình đi cùng Tiểu Vũ nữa.”

“Sinh nhật anh, em trai đương nhiên phải đi rồi!” Lý Anh Kiệt trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo.

Thứ Sáu, buổi chiều cuối tuần.

Lý Anh Dương cùng Tiểu Vũ ở nhà ngủ trưa ngon lành.

Tới ba giờ chiều, Lý Anh Dương rất không cam tâm ngồi dậy. Quay đầu nhìn khuôn mặt đáng yêu lúc ngủ của Tiểu Vũ, cậu ta không khỏi thở dài.

Ai, thực lưu luyến không muốn rời mà cục cưng mà. Nếu cả cuối tuần đều có thể như hôm nay cùng Tiểu Vũ lười biếng trên giường, không biết sẽ vui đến mức nào…

Nhưng nhỡ ra làm anh trai giận, thu hồi lại phòng này, cậu cùng Tiểu Vũ không thể ở cùng nhau nữa!

Không không, tuyệt đối cậu không thể để loại chuyện “cực kì bi thảm” này xảy ra!

Lý Anh Dương rón ra rón rén bò xuống giường

“Dương Dương.”

Sau lưng truyền đến giọng nói đáng yêu, làm cho Lý Anh Dương dừng chân, chậm rãi xoay người lại.

“Tiểu Vũ, em tỉnh rồi?”

“Ừ, anh dậy là em tỉnh theo, Dương Dương, anh muốn đi đâu?”

“Ách… Ở trường có chút việc, anh phải đi xem sao.”

“Chừng nào anh về?”

“Ách… Đại khái là khuya đó.”

“Hôm nay là sinh nhật anh trai, anh không đi ăn mừng với bọn em sao?”

“Thực xin lỗi Tiểu Vũ, anh không đi được.” Lý Anh Dương nhất định phải kiên quyết làm lơ đôi mắt chờ đợi của Tiểu Vũ.

“Được rồi… Em sẽ mang một phần bánh sinh nhật về cho Dương Dương vậy.” Tiểu Vũ thất vọng cúi đầu.

“Tiểu Vũ thực xin lỗi, lần sau anh sẽ đền em, anh muộn rồi, phải đi đây. Gặp sau nhé!”

Lý Anh Dương gần như chạy bán sống bán chết, bằng không cậu sợ mình sẽ mềm lòng, đáp ứng Tiểu Vũ, lúc đó sự tình tan nát hết thì toi!

“Hoan nghênh hoan nghênh, Lý tổng giám đốc, hôm nay ngài hạ cố đến nhà hàng nhỏ này quả là vinh dự cho chúng tôi.”

Ông chủ nhà hàng Sao Tỉnh Nhật Bản biết hôm nay có khách quý tới, thân chinh ra cửa nghênh đón.

Lý Anh Kiệt ôm eo Uông Tường, cười cười tiến lại, “Ông chủ Lâm đừng khách sáo như vậy, hôm nay là sinh nhật của một người vô cùng đặc biệt với tôi, tôi tự mình dẫn cậu ấy tới ăn mừng, ông phục vụ tốt vào nhé.”

Ông chủ Lâm quen Lý tổng giám đốc nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ta công khai ôm ấp người tình đồng giới của mình nơi công cộng, trực giác người làm ăn nói cho ông biết, cậu thanh niên thoạt nhìn vô cùng giản dị, tuấn tú này chính là “cậu thợ điện nước truyền thuyết” mà giang hồ đồn thổi.

Này tốt nhất nên nịnh bợ một chút ha!

“Hoan nghênh hoan nghênh, không biết tiên sinh đây họ gì?” Ông chủ Lâm vội vàng niềm nở tiếp đón.

“Xin chào, tôi họ Uông.” Uông Tường có chút không quen với sự vồn vã như vậy, nên thấy hơi mất tự nhiên.

“Vô cùng vinh hạnh biết ngài.” Ông chủ Lâm lễ phép vươn tay ra.

Ngay lúc Uông Tường cũng muốn lễ phép vươn tay lại thì…

“Làm gì đó?”

Ông chủ Lâm vừa nhướn mắt, lập tức thấy ngay ánh mắt sắc bén của Lý tổng giám đốc đang lạnh lùng trừng mình.

Ông chủ Lâm sợ tới mức rụt vội tay về, lùi mấy bước, sợ tay mình sẽ bị chặt phăng thì toi.

Mẹ ôi! Doạ chết người nha! Không nghĩ Lý tổng giám đốc giữ người yêu chặt như vậy nha, chỉ chạm thôi mà cũng không cho người ta chạm nữa.

Nghĩ mình phạm vào điều tối kị của vị khách siêu cấp VIP này, mồ hôi lạnh của ông không khỏi tuôn ra…

“Tiểu Kiệt, đừng làm vậy, anh doạ người ta rồi kìa.” Uông Tường nhìn ông chủ Lâm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thấy rất thương cảm, nhịn không được mà vỗ vỗ người kia.

Tiểu Kiệt?

Ông chủ Lâm nghe thấy thế liền trợn mắt há hốc miệng.

Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Trung Anh thế mà lại bị gọi là “Tiểu Kiệt”?

Trời ạ, xem ra Lý tổng giám đốc thật sự đã quỳ gối dưới chân “cậu thợ điện nước” rồi!

Đi vào khu vực sang trọng phía sau bồn nước, Tiểu Vũ hưng phấn nhìn hết bên đông lại đến bên tây.

“Oa, anh Lý à, nơi này thật tuyệt nha! Có sân có cầu có nước chảy, trong hồ có cá bơi lững lờ, nhìn thích thật đó.”

Từ khi biết anh trai và khách sộp thật lòng yêu nhau, cậu nhỏ không còn gọi Lý tiên sinh mà sửa thành anh Lý.

“Tiểu Vũ, em ngồi xuống mau, đừng chạy loạn như vậy.” Uông Tường căng thẳng gọi cậu nhỏ.

Cậu rất sợ em trai mình chạy lung tung làm vỡ thứ này thứ kia mất. Nơi này trang trí vô cùng sang trọng, vạn nhất Tiểu Vũ giống cậu lần trước ở khách sạn làm vỡ đồ, thì bọn họ lấy gì ra mà đền đây? Đến lúc đó, Tiểu Kiệt lại muốn thu dọn hậu quả thì cậu sẽ thành gánh nặng thật còn gì.

Lý Anh Kiệt lại không hề để ý. Nhìn Tiểu Vũ vui vẻ sờ cái nọ mó cái kia, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười vui vẻ, “Tiểu Vũ thích nơi này lắm sao?”

“Thích ạ, đẹp lắm, em là lần đầu tiên được đến nhà hàng đẹp như thế này đấy.” Tiểu Vũ hớn hở nói.

“Quý khách, làm phiền rồi, tôi mang trà tới đây ạ.”

Cánh cửa gỗ sam hồng sang trọng mở ra, một người phục vụ mặc kimono cúi đầu, bưng trà vào.

“Mời quý khách dùng trà.” Cậu phục vụ đó rót trà vào từng tách đặt sẵn trước mặt mọi người.

Kì lạ, giọng người này sao quen thế nhỉ?

Vốn đang dựa vào lan can ngắm hồ nước xinh đẹp, Tiểu Vũ chợt thấy tò mò chạy lại!

“Aaaa!!! Dương Dương! Anh sao lại ở đây?”

Nghe thấy giọng cậu nhỏ, Lý Anh Dương nhanh chóng ngẩng đầu lên!

“Aaaa!!! Tiểu Vũ! Em sao lại ở đây?”

Hai người đều mở to mắt, kinh ngạc nhìn nhau.

“Dương Dương, không phải anh nói ở trường có việu nên không đi được sao? Anh… Anh lại lừa em!” Tiểu Vũ hai hốc mắt đo đỏ.

“Tiểu Vũ đừng khóc, anh… Anh… Đáng ghét! Anh, anh vì cái gì lại dẫn Tiểu Vũ đến đây, anh không phải là muốn thấy em bị khó xử đấy chứ?” Lý Anh Dương tức giận quay đầu chất vấn người đang ngồi một bên.

Chết mất! Bình thường cậu ta chú ý đến dáng vẻ như vậy, cố gắng ở trước Tiểu Vũ duy trì hình tượng người đàn ông ưu tú. Bây giờ thì cậu lại thành anh phục vụ mặc kimono rồi bị cục cưng nhìn thấy thật là còn mặt đâu bê về nha đây!

“Có gì mà khó xử?” Lý Anh Kiệt nhún nhún vai, “Đàn ông trong khi làm vịêc là đẹp trai nhất đó, huống chi em lại vì Tiểu Vũ mà cố gắng như thế, anh thấy để cho Tiểu Vũ nhìn em thế này lại càng thích em hơn cũng nên.”

“Cái gì? Dương Dương vì em mà làm việc ư?”Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, Tiểu Vũ, Anh Dương vì em đó!” Uông Tường nói rõ ngọn nguồn.

“Ô… Dương Dương, anh tốt với em quá!” Tiểu Vũ hiểu ra, cảm động nhào tới, ôm chặt lấy cậu ta. “Dương Dương là đẹp trai nhất!”

“Thật ư?” Lý Anh Dương cười tươi như hoa, “Tiểu Vũ, vì em, anh có làm trâu làm ngựa cũng được hết!”

“Dương Dương…”

“Tiểu Vũ…”

Hai người liếc mắt đưa tình, ngay lúc đôi môi họ tự giác tiến lại gần nhau, sắp có lần đầu tiên có nụ hôn đầu…

“Phục vụ, có thể mang đồ ăn lên chưa.”

Một giọng nói chẳng hợp tình hợp cảnh đột nhiên phá vỡ bầu không khí ngọt ngào!

Lý Anh Dương phẫn nộ hung hăng trừng mắt nhìn cái anh Trình Giảo Kim kia một cái!

“Anh à!”

“Thật tiếc, anh hiện không phải anh em mà là khách hàng đó. Trong lúc làm việc xin đừng nói đến việc riêng, phiền cậu mang đồ ăn khai vị lên đi, cục cưng của tôi đói rồi.”

Lý Anh Kiệt tỏ vẻ tự nhiên mở thực đơn.

Ăn xong bữa cơm vừa ngon vừa lãng mạn, Tiểu Vũ khẩn trương đi tìm Lý Anh Dương.

“Hiện giờ chỉ còn hai chúng ta, cưng à…” Lý Anh Kiệt dịu dàng ôm lấy cậu thợ nhỏ vào lòng, “Ăn no chưa?”

“Ưm, rất no. Muốn nứt bụng rồi nè.” Uông Tường xoa xoa cái bụng căng tròn.

“Tốt rồi. Bây giờ thì mở quà nhé?”

“Quà? Hôm nay ăn bữa cơm này đã tốn của anh rất nhiều tiền rồi mà? Không cần quà đâu, thật đấy.” Uông Tường vội vàng xua tay.

“Nói gì vậy, sinh nhật sao lại không có quà chứ? Huống chi đây lại là lần đầu chúng ta cùng làm sinh nhật bên nhau!” Lý Anh Kiệt cười cười, mang ra một hộp quà lớn.

“Cái này… Là gì vậy?” Uông Tường ngạc nhiên hỏi.

“Em mở ra xem là biết mà, đồ hiếu kì.” Lý Anh Kiệt cưng yêu hôn lên mặt cậu ta một cái.

Uông Tường vừa hưng phấn vừa hồi hộp mở hộp ra…

“Oa…”

Một thùng dụng cụ làm bằng bạch kim một trăm phần trăm hiện ra lóng lánh trước mặt Uông Tường.

“Cái này… Cái này quá xa xỉ rồi…” Uông Tường qủa thực nhìn đến há hốc miệng.

“Ha, thích không? Mau mở ra đi coi bên trong còn có cái gì.” Lý Anh Kiệt vui vẻ giục.

“Dạ.” Uông Tường cũng rất hồi hộp muốn xem ngay.

Sau khi mở thùng, các dụng cụ làm bằng bạch kim, khảm đầy kim cương, lóng la lóng lánh đập vào mắt.

Từ tuavít, kìm, búa, còn có đinh ốc, ốc vít, tuy rằng làm theo tỉ lệ nhỏ hơn nhưng đúng là vô cùng giống, đẹp cực kì!

“Tiểu Kiệt, món quà này đắt tiền quá! Anh nhất định đã tốn rất nhiều tiền.” Uông Tường không biết nói thế nào cho phải nữa.

Trời ạ, một viên kim cương bất kì trên đây có khi còn đáng giá hơn cả một Điện nước Ông Uông ấy chứ?

“Ừm, tiền không thành vấn đề, quan trọng là tấm lòng của anh đó, vì món quà này, anh nghĩ mãi mới ra, anh đã tìm tới xưởng cơ khí xin họ làm giúp theo yêu cầu, chẳng những tự mình tham gia thiết kế mà kim cương trên mặt cũng đều do anh đính lên những viên cao cấp nhất lên, đảm bảo tất cả đều hoàn mỹ không chút tỳ vết.” Lý Anh Kiệt vẻ mặt chăm chú nhìn cậu trai mà nói, “… Giống như tình yêu của anh dành cho cậu thợ nhỏ, vĩnh viễn sáng lấp lánh!”

“Tiểu Kiệt… Em rất cảm động!” Uông Tường xúc động đến rơi nước mắt.

“A, được rồi, Tiểu Tường, em có biết xưởng chế tạo đó làm về thứ gì không?”

“Không ạ.”

“Ha ha, Tiểu Tường thật ngây thơ, nơi đó chính là nơi sản xuất đồ chơi *** đó.”

“Đồ chơi ***?”

“Đúng vậy, cho nên thật ra những dụng cụ anh đưa cho em đều là đồ để làm tình cả.”

“Đồ chơi để làm tình?” Uông Tường quả thật giống vịt nghe sấm, nghe không có hiểu.

Vì sao đi ăn cơm lại dùng dụng cụ của Điện nước Ông Uông để làm tình?

“A, không hiểu hả? Đây chính là chỗ lợi hại của xưởng đó đó! Để anh làm mẫu cho em coi sử dụng thế nào nhé… Hắc hắc…”

Hai mắt Uông Tường còn đang rướm lệ vì cảm động, liền bị “ống nước lớn” kia độc ác đẩy ngã trên bục.

Két… Két…

Cái tuavít chạy bằng điện giồng như máy mátxa, trại huyệt nhỏ bên dưới rung lắc kịch liệt.

“Aaa… Đừng… Đừng mà…”

Cậu trai toàn thân trần trụi nằm ngửa trên bục, giữa hai mông là “hung khí” lấp lánh lập loè.

“A… Cưng à, em thật đẹp… Bên trên có khi cũng cần trang trí một chút nhỉ…”

Người kia cười xấu xa cầm lấy một món đồ đặc chế, bên trong có giấu một đầu kim nhỏ có gắn kim cương, ở trên đầu ngực cậu ta mà rung nhè nhẹ.

“Ô aaaa…” Cảm giác bị kim đâm vào đầu ngực mẫn cảm, Uông Tường hét lên một tiếng chói tai.

“Ư… Cưng à, em không muốn cả nhà hàng nghe thấy tiếng kêu *** dật của em đó chứ…”

“Aa… Tiểu Kiệt… Van anh… Mau nhổ ra đi…” Uông Tường nước mắt lưng tròng mà van xin.

“Nhổ ra làm gì, anh còn muốn thưởng thức thêm mà, a, thiếu chút nữa quên mất, anh cũng muốn trang trí cho ống nước nhỏ…”

Lý Anh Kiệt cầm một cái đinh ốc đính toàn kim cương, cũng chậm rãi nhét vào lỗ nhỏ trên ống nước kia!

“Aa… Trời ạ… Sao nó lại chuyển động thế này… Aaa… Trời ạ… Em điên mất…”

Đinh ốc ở trong lỗ nhỏ nhiệt tình di động làm cho Uông Tường muốn xuất tinh mà không được, phải cong người mà kêu khóc…

“Hii, cưng có thích món quà lấp lánh này của anh không?”

“Thích cái đầu anh… Anh muốn sửa chết em sao… Aaa… Trời ạ… Mông sao lại ngứa như vậy hả… Aaa… Ngứa chết mất…” Uông Tường vặn vẹo mông, đau khổ kêu to

Ở sâu trong ruột đột nhiên ngứa vô cùng, làm cho cậu hận không thể cho ngón tay vào mà hung hăng gãi cho đã.

“A, đây là món anh tự thiết kế đó, một cái môtơ quay đúng một trăm lần sẽ tự động phun ra một loại xuân dược cực mạnh, cam đoan em thử một lần là thích liền à!”

“Thích cái đầu anh! Aaa… Trời ạ… Ngứa chết thôi! Ô… Tiểu Kiệt… Mau cứu em…” Uông Tường cả người mồ hôi, ở trên bục đau khổ quay loạn cả lên.

Mỗi lần cậu ta động đậy, kim cương khắp người kêu lanh canh không ngừng, phát ra ánh sáng *** đãng lay động lòng người…

Người kia nhìn thôi cũng đủ lên cơn thú tính, vội rút mạnh tua vít ra lập tức mang phân thân đã trướng đến muốn nổ tung thần tốc tiến quân…

“Ô aaa… To quá… Mau làm đi anh! Đem ống nước lớn của anh hung hăng cắm vào đi!”

“Aaa… Cưng à, thích không… Em là tuyệt nhất đó… Aaa… Thích quá… Làm với em thật thích!”

dương v*t to lớn hung hăng ra vào ở trong huyệt nhỏ đang vì tác dụng của xuân dược mà co rút liên tục.

“Aa… Trời ạ! Giết em đi! Giết em đi!” Cậu trai *** thuỷ phun điên cuồng, kêu thảm thiết!

“Yên tâm, cưng à, anh sẽ làm em đến chết thì thôi! Bây giờ… Em hãy vui vẻ mà bắn ra đi!”

Lý Anh Kiệt nhắm vào tử huyệt của người yêu, hưng phấn đẩy một cái, cậu ta lập tức thét lên mà bắn tinh!

“Aa… Thích chết mất!”

Cậu ta bắn tinh mạnh đến mức đinh ốc đang trong lỗ nhỏ cũng bị đẩy vọt ra!

“Aaa… Cưng à! Em thật quá *** đãng làm anh muốn điên rồi! Anh cũng muốn hung hăng mà tưới đầy cái mông này!”

“Aaa… Bắn đi… Nóng quá… Nhiều quá… Thích… Rất thích…”

Cứ như vậy Lý Anh Kiệt cùng cậu thợ nhỏ yêu dấu liên tục mập hợp trên bục, chia sẻ món quà lấp lánh tràn đầy tình yêu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.