Thuỷ Tiết Bất Thông

Chương 4



Tối hôm qua thật sự là rất tuyệt!

Sau một đêm vận động hết mình, Lý Anh Kiệt không giống bình thường ngủ đến khi mặt trời lên cao, mà ngay khi tờ mờ sáng đã tỉnh dậy rồi. Ở trên giường lười biếng trở mình, một tay chống cằm, nửa người cường tráng ở trần, Lý Anh Kiệt vô cùng hài lòng nhìn thấy bên cạnh là cậu thợ nhỏ đang say ngủ. Coi phản ứng của cậu ta hôm qua, rõ ràng là tiểu xử nam quý giá còn hơn vương miện mà hắn được truyền cho ấy chứ. Thật sự là cậu nhỏ đáng yêu, dù kinh nghiệm không có, động tác thì vụng về, nhưng vẫn là “nghiêm túc có trách nhiệm” làm thông cái “ống nước” siêu lớn của mình. Lý Anh Kiệt nghĩ vậy, khoé môi không nhịn được nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ thanh tú của cậu trai.

“Ưm…” Cậu ta dường như cảm nhận được sự ve vuốt ấy, vẫn nhắm mắt khẽ rên rỉ.

Khuôn mặt cậu ta đã không còn đỏ bừng do hưng phấn nữa, mà là một màu bánh mật sáng ngời, rất mê người làm kẻ khác yêu đến không muốn buông tay.

Đang ngủ nhưng đôi mi vẫn hơi chau, làm Lý Anh Kiệt càng nhìn càng yêu.

Tối hôm qua mình có thô bạo quá không? Xong việc mình có giúp cậu ta lau rửa sạch, công nhận “ống nước lớn” của mình đã làm cái động nhỏ ấy bị tổn thương không ít, nhưng vẫn cám dỗ được người ta khiến Lý Anh Kiệt suýt không kiềm chế nổi mà thiếu chút nữa biến phòng tắm thành “công trường thi công”.

Đều là tại Lan khốn kiếp, dám bỏ thuốc Lý Anh Kiệt, làm cho hắn với cậu thợ nhỏ này bao nhiêu cũng không đủ! May mắn là tối qua hắn vẫn còn chút lí trí, bằng không đã dày vò tiểu xử nam này không ngừng, lúc đó hậu quả không phải là mệt mỏi ngủ trên giường nữa mà là phải đưa tới bệnh viện do “tai nạn lao động nghiêm trọng” ấy chứ.

Tóm lại, khả năng tự kiềm chế của Lý Anh Kiệt đúng là rất đáng tự hào!

Ring… ring…

Tiếng chuông điện thoại di động làm Lý Anh Kiệt khó chịu khi thấy Uông Tường hơi chau mày một chút, không muốn cậu ta bị đánh thức bèn nhảy xuống giường cầm điện thoại, tới sát cửa sổ, hạ giọng nói.

“Có gì quan trọng mà sáng ra đã gọi thế… Cái gì? Có chuyện đó sao?” Thanh âm tao nhã trở nên nghiêm túc, “Ừm, tôi hiểu rồi, tôi sẽ qua ngay.”

Tắt điện thoại, Lý Anh Kiệt thở dài. Thật mất hứng, vốn muốn nằm dài trên giường chờ cậu ta tỉnh lại, dịu dàng dỗ dành cậu ta. Không nghĩ tới tổng công ty ngay lúc này xảy ra chuyện lớn. Hắn đi đến bên giường, sờ nhẹ trán cậu trai. Khẳng định được là cậu ta không sốt, lúc đó mới yên tâm. Lý Anh Kiệt thực sự hy vọng xử nam trước mặt, khi cậu ta mở mắt ra là nhìn thấy mình đầu tiên. Nhưng thân là người thừa kế tập đoàn, thực bất đắc dĩ, hắn phải có trách nhiệm… Hy vọng sau “công vụ đặc biệt” hôm qua, có thể làm cậu ta ngủ đến tận trưa, như vậy mình giải quyết cho nhanh mọi chuyện, có thể thấy đôi mắt to của cậu nhỏ lúc trở về.

“Tôi sẽ về nhanh thôi.” Lý Anh Kiệt nói nhỏ vào tai cậu thợ đáng yêu, xong mới ra khỏi phòng.

Trước khi đi, Lý Anh Kiệt đóng cửa, lấy chìa khóa trái phòng. Đương nhiên không phải giam cầm gì đâu, chỉ là Lý Anh Kiệt có chút lo lắng, vạn nhất cậu bé kia tỉnh lại sớm, nhớ ra sự việc bất ngờ tối qua có khi kinh hoàng mà sợ tới mức chạy trối chết thì sao? Vậy nên để tránh cậu thợ nhỏ chạy trốn, vẫn là phải khóa trái cửa lại, chờ khi mình về rồi giải thích sau.

Lý Anh Kiệt chắc mẩm vào tài ăn nói xuất sắc, vào vẻ đẹp của bản thân… Mà anh ta lại có kỹ thuật cao về “khơi thông”, nhất định cậu ta sẽ ngoan ngoãn mà thần phục dưới “ống nước lớn” thôi.

Uông Tường mở to mắt, nhìn trần nhà xa hoa lạ lẫm trên đầu, sửng sốt mất một lúc mới nhớ ra đêm qua hình như mình không có về nhà.

Chết rồi, Tiểu Vũ nhất định sốt ruột lắm!

Uông Tường nhảy xuống giường, nhưng thân vừa mới di chuyển, một cơn đau như điện giật vụt tới.

“A!” Uông Tường nhịn không được kêu lên.

Chỗ đó… Chỗ đó sưng ê ẩm, đau muốn chết, không phải là… Không phải là… Đại não trong chốc lát tỉnh táo, một lần nữa tái hiện lại quang cảnh phóng đãng hạ lưu vô cùng, ầm một tiếng, tất cả trong nháy mắt quay về trong đầu Uông Tường!

Aaaa!

Mình đến để sửa đường nước cơ mà! Vì cái quái gì mà lại bị cái “ống nước” cự phách kia đâm vào mông chứ? Trước khi mất đi ý thức, chỉ nhớ được một điều là cái “ống nước lớn” đó liều lĩnh chọc vào mông, hết đẩy vào lại rút ra, khiến cho mình vừa đau vừa sướng, cả người muốn phát điên lên!

Trời ạ! Đây không phải thật mà!

Uông Tường che khuôn mặt đỏ bừng, cố nhịn cơn đau nơi mông, xuống giường tìm lại quần áo để mặc, không quên cầm thùng dụng cụ gia truyền, chuẩn bị trốn về. Nhưng khi cậu muốn mở cửa thì phát hiện không mở được.

“Cái gì? Bị khóa trái rồi à?”

Vốn đang xấu hổ, nay Uông Tường chuyển sang tức giận ngút trời.

Đáng ghét, nhất định là cái tên Lý tiên sinh có vẻ học thức kia làm rồi. Hắn tối qua đẹp trai ***g lộng, cường tráng oai phong… À không không! Hắn là đồ dã man đáng ghét, thô bạo tàn nhẫn mới đúng! Làm chuyện xấu còn muốn đem người bị hại nhốt thế này, có khi hắn là một tên Gay Nhật biến thái đội lốt mỹ nam tử yếu đuối ấy chứ? Hừ, đừng coi thường thợ điện nước chúng ta!

Uông Tường mở thùng dụng cụ, nhanh nhẹn lấy ra cái tua vít với cờ lê…

Vất vả “mở” khoá xong, Uông Tường trốn ngay về nhà, không ngờ vừa vào cửa đã bị em trai vặn hỏi.

“Anh, đêm qua anh không có về nhà!”

Vốn muốn len lén về phòng, lại bị Tiểu Vũ phát hiện. Chuyện tối hôm qua, tuyệt đối không thể để nó biết!

Uông Tường che đậy việc bị thương, đứng thẳng người, gượng cười,

“Đúng rồi, tối qua… Việc nhiều lắm…”

“Là chỗ Lý tiên sinh sao?”

Nghe Tiểu Vũ nhắc người kia, trong mông lại thấy không ổn, tuy qua một đêm rồi nhưng hình như vẫn còn một lượng lớn sản phẩm của cái “ống nước” đó.

“Ừ, đúng rồi.”

“Nhưng anh à, trước giờ anh sửa ống nước đều không có qua đêm, không lẽ đường nước nhà anh ấy nghiêm trọng lắm sao? Nên mới khiến anh tăng ca suốt đêm như thế.” Quan tâm đến “Cá lớn”, Tiểu Vũ hết lòng dò hỏi.

“Ừ, nghiêm trọng lắm.”

Chẳng những thô mà còn to, còn cứng, còn nóng, còn khoẻ kinh người. Rất *** đãng đó!

“Anh!” Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn hắn, “Mặt anh sao lại đỏ thế?”

“A? Không có.” Uông Tường giống như bị phát giác bí mật, lắc đầu lia lịa.

Vốn không quen nói dối, mặt hồng càng thêm hồng, ngay cả người cũng bừng bừng. Cái chỗ bị đàn ông xâm phạm kia lại *** mỹ nóng lên.

Tiểu Vũ hoài nghi quan sát,

“Anh, anh không sao thật chứ…”

“Không! Không sao!”

“Không phải nói dối, em biết hết.”

“Cái gì? Em biết gì?”

“Nhất định là đường ống nhà Lý tiên sinh phức tạp quá, tay nghề của anh chưa hoàn thiện nên mới mất trắng một đêm mò mẫm sửa đúng không? Đừng lo, anh đã rất cố gắng, em biết anh sẽ còn lợi hại hơn cả ông với bố mà.”

Hoá ra Tiểu Vũ hiểu thành như thế!

Uông Tường thở dài nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, đường ống nhà Lý tiên sinh giờ sửa được chưa anh?” Tiểu Vũ với cửa hàng rất nhiệt tình giúp đỡ, chẳng những mời chào khách hàng, mà còn phụ trách kiểm tra sự vừa ý của khách nữa.

“Ừ, sửa xong rồi. Chỉ là mệt chết đi được ấy.” Mông đau lắm ấy!

“Anh vất vả sửa một đêm rồi, nhanh đi ngủ đi!” Tiểu Vũ ân cần mang cất thùng dụng cụ giúp Uông Tường, rồi nói, “Haha, Lý tiên sinh đúng là khách hàng lớn. Hy vọng đường ống nhà anh ấy thường xuyên tắc, tìm chúng ta sửa cho, nói như vậy, chúng ta sẽ không còn phải lo cửa hàng không lớn mạnh nữa rồi.”

Uông Tường rùng mình một cái!

Thường xuyên tắc ấy hả? Làm ơn! Có biết cái kia của hắn là ống nước siêu cấp cự phách không? Thường sửa chữa có mà chết!

Uông Tường nằm trên giường, ngủ mê man. Thế nhưng lại bị Tiểu Vũ gọi dậy.

“Anh, anh nhanh dậy đi, lộc đến cửa kìa.”

“Lộc? Là sao?” Uông Tường mơ mơ màng màng mở mắt.

“Đương nhiên là khách hàng lớn, siêu VIP của chúng ta, Lý tiên sinh ấy.”

Cái gã đó hả!

Uông Tường tim muốn bắn ra ngoài, nhảy dựng trên giường!

“Anh, nghe điện thoại đi.” Tiểu Vũ hưng phấn đưa điện thoại.

Uông Tường nửa ngày vẫn không có dũng khí áp điện thoại vào tai.

Anh ta gọi vì cái gì đây? Chuyện tối qua là hiểu lầm sao? Hay là cố ý? Đem “ống nước” chọc vào người người khác như thế thật bất lịch sự! Nhưng mà thật sự rất kì quái, đàn ông như anh ta, phong độ mê người, bộ dạng anh tuấn, nói năng nhã nhặn, lại giàu sụ, khác gì đế vương, như thế nào lại có cái “ống nước” tắc vậy chứ? Chỉ cần anh ta nói đại một câu, sợ là tuấn nam mỹ nữ xếp hàng xin “khơi thông” cho anh ta dài đủ ba vòng trái đất ấy?

Uông Tường thật không biết nên dùng thái độ gì nói chuỵên với Lý Anh Kiệt. Mắng sao? Nói thật, vẫn trộm ngưỡng mộ người ta, nên cho dù anh ta (…). Nói nữa là chính mình khi làm việc cũng bị cương mà… Chẳng lẽ đây là quả báo? Ô…

“Anh, anh ngẩn ra đó làm gì, người ta đang chờ, nhanh nói chuyện đi!”

Tiểu Vũ sợ anh đắc tội với khách hàng lớn, lo lắng kêu lên.

Anh ngốc, đối đãi với khách như thế sao được hả? Cơ nghiệp là dựa cả vào anh cơ mà!

“Được rồi, anh nghe là được chứ gì…” Không muốn Tiểu Vũ nghi ngờ, Uông Tường hết cách, chỉ có thể cầm ống nghe, “Xin chào, điện nước Ông Uông đây.”

“Xin chào, tôi là Lý Anh Kiệt.”

Rõ ràng đã cố bình tĩnh, nhưng nghe thấy thanh âm trầm thấp khêu gợi của người kia, Uông Tường liền tim đập thình thịch.

“Uông Tường, tối qua thật cảm ơn cậu, cậu sửa đường ống vất vả như vậy, đến nay “ống nước” đã thông suốt hơn nhiều rồi.”

“Không có gì, chỉ là việc tôi phải làm thôi…” Đã quen nói lễ phép, nhưng bỗng nhiên lời lại tắc trong cổ họng.

Này, anh nói cái “ống nước” nào đó hả?

“Cậu có khoẻ không?” Người kia quan tâm hỏi han, “Tối qua cậu cực như vậy, tôi mới để cậu nghỉ lại một đêm. Sáng nay có chút việc gấp, không đợi được cậu tỉnh nên đành đi trước, vốn nghĩ trở về sẽ cảm ơn, không ngờ cậu lại về mất.”

“Cảm ơn? Không cần cảm ơn đâu!”

Anh chính là nên giải thích đi chứ? Khốn nạn!

“Lý tiên sinh, chuyện tối qua ấy, tôi nghĩ anh còn có vấn đề khác nữa, đúng không?” Uông Tường cố gắng kiềm run rẩy mà hỏi.

Điện nước Ông Uông chúng tôi tuy không phải kẻ có tiền, nhưng có danh dự chứ, nếu anh tối qua nhất thời mất lí trí, làm chuyện sai lầm, thì cũng còn tha thứ được. Chính là anh nên thừa nhận sự thật mà nghiêm túc giải thích đi! Chính mình còn quản không xong cái “ống nước” bên dưới đó thì dựa vào cái gì mà quản mấy vạn công nhân chứ? Vô lý, chuyện đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi! Làm sao xảy ra trong hiện thực được? Hay anh giả ngu, tính ăn sạch lột sạch rồi phủi mông bỏ đi sao? A không, rõ ràng chính hắn là người bị hại mà, lại còn phải phá khoá chạy trốn đó.

Uông Tường càng nghĩ càng tức, nói to,

“Lý tiên sinh, anh thật sự hơi quá đáng rồi!”

“Anh, anh làm gì thế?” Tiểu Vũ đương nhiên không cho phép ai đắc tội với khách lớn, vội chụp lấy điện thoại, “Thực xin lỗi, Lý tiên sinh, anh em ngủ không đủ nên hạ huyết áp, tính tình có hơi khó chịu…”

“À, thì ra là chuyện tiền công, chuyện nhỏ ấy mà, Lý tiên sinh cao sang như vậy sao lại là người quỵt tiền công chứ? Hiểu lầm thôi ạ… Dạ, em hiểu… Dạ, anh ấy sẽ lập tức qua nhận tiền ạ… Không sao, anh em không sao, chỉ là ngủ không đủ thôi ạ.”

Tươi cười dập máy, Tiểu Vũ xoay người, quở trách Uông Tường,

“Anh, anh làm cái quái gì đó? Ngay cả khách lớn là Lý tiên sinh mà cũng dám đắc tội. May người ta không hẹp bụng, không trách gì anh, chậc, thật là người có giáo dục tốt mà, chủ động gọi điện kêu anh quên lấy tiền công đó, còn nói là do anh ấy sơ suất.”

“Anh không đi.” Uông Tường thở phì phì nói.

“Không đi? Tiền công đó anh!”

“Anh…”

“Anh, là tiền công vất vả một đêm của anh đó, anh nghĩ đi, khó nhọc một buổi mới kiếm được chút tiền, thấy mất mặt nên không đi lấy sao? Rồi, anh không đi lấy tiền, em nhịn đói với anh luôn.”

Uông Tường buồn bực cắn môi. Tiểu Vũ nói cũng đúng. Mình cực nhọc giúp anh ta thông “ống nước” cả đêm, sao lại coi như không có chuyện gì được? Ít nhất cũng phải hỏi cho rõ ràng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.