Thủy Triều Đen

Chương 43



Sáng hôm sau, vết sưng trên mặt Hauck đã giảm đi đôi chút. Anh đóng gói đồ đạc, sẵn sàng để vài phút sau là có thể thanh toán và rời khỏi khách sạn. Không cần thiết phải gây thêm áp lực lên lão Raymond già nua nữa. Anh có nhiều cách khác để tìm ra điều anh thực sự muốn biết. Anh liếc nhìn đồng hồ, chuyến bay cất cánh lúc mười giờ sáng.

Khi Hauck mở cửa để rời khỏi khách sạn thì thấy Pappy Raymond đang đứng dựa vào hàng rào chắn phía ngoài. Mặt mũi ông ta phờ phạc, mắt đỏ vằn và lộ rõ nét u buồn. Trông như thể đêm qua ông đã phải ngủ ngoài đường, hoặc như thể ông đã đánh nhau với lũ chồn đêm và kẻ chiến thắng không phải là ông vậy!

“Mắt thế nào rồi?” - Pappy nhìn Hauck hỏi. Trong giọng nói có thể nhận thấy lời xin lỗi.

“Vẫn hoạt động bình thường mà.” - Hauck nhún vai, đưa tay xoa bên mặt bị sưng - “Tôi vẫn thấy bực mình vì mất cốc bia hơn.”

“ Ừ.” - Pappy mỉm cười ngượng ngập. - “Tôi nợ cậu một cốc bia rồi." - Màu xanh ánh lên trong đôi mắt với hai túi nuớc treo nặng bên dưới. - “Cậu đang chuẩn bị về sao?”

“Không hiểu sao tôi cảm thấy ông thích điều đó.”

“ Ừm.” - Pappy khịt mũi - “Làm sao tôi lại để cậu có ý nghĩ đó được nhỉ?”

Hauck đặt hành lý xuống, chờ đợi.

“Cả cuộc đời mình tôi đã là một thằng ngốc." - Cuối cùng Pappy lên tiếng. Ông nhích người khỏi thành rào. - “Bướng bỉnh tới mức không thể hơn được nữa, vấn đề là phải đến lúc già như thế này rồi tôi mới nhận ra điều đó. Nhưng đã quá muộn.”

Pappy lấy từ trong túi chiếc áo liền quần bảo hộ lao động của mình ra mẩu vé xem đội Orange Bowl thi đấu, mà Hauck đã đặt vào tay Pappy tối hôm trước, rồi bặm môi nói: - “Chúng tôi đã chạy xe cả ngày hôm đó để tới xem trận đấu. Có lẽ đó là trận bóng con trai tôi quan tâm hơn cả. Đối với nó là vậy. Seminoles luôn là đội bóng ưa thích của nó.” - Pappy gãi đầu, đôi mắt bỗng trở nên sáng rực. - “Có lẽ tôi phải cảm ơn cậu. Tôi nhớ là tối hôm qua cậu có nói...”

“Con gái tôi lên bốn tuổi.” - Hauck nhìn thẳng vào mắt Pappy. - “Nó bị chính xe của chúng tôi chèn phải, ở ngay trong đường vào nhà tôi. Cách đây đã năm năm rồi. Tôi là người lái xe. Tôi đã nghĩ rằng mình nên đỗ xe ở bãi đỗ. Sau khi nỗi đau dịu đi, cay đắng là điều tôi luôn cảm nhận. Vợ cũ của tôi cũng chưa thể nhìn thẳng vào mắt tôi mà không nghĩ tới tai nạn đó. Vì vậy tôi hiểu... Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.”

“Nỗi đau không bao giờ chịu rời bỏ ta, phải vậy không?” - Ravmond đổi chân.

Hauck lắc đầu: - “Không bao giờ.”

Raymond thở dài: - “Tôi đã gặp mấy con tàu khốn kiếp đó vào cảng ba, bốn lần. Từ Venezuela, từ Philippines, từ Trinidad. Hai lần trong số đó chính tôi là người kéo chúng vào cảng. Ngay cả một kẻ điên cũng có thể nhìn ra rằng mấy con tàu đó nổi quá cao so với mặt nước. Chúng chẳng chở chút dầu nào cả. Tôi thậm chí đã có lần còn lẻn vào trong mấy khoang chở hàng của chúng.” - Pappy lắc đầu. - “Sạch như chùi. Những gì họ đang làm là không hề đúng..."

Hauck hỏi: - “Và ông báo điều đó lại với cấp trên của mình chứ?"

“Cấp trên của tôi, quản lý cảng, cả những người bên hải quan... Không có thuế đánh vào lượng dầu, vậy thì họ quan tâm tới cái quái quỷ gì kia chứ? Người ta cũng không nói ai là người được chi trả trong vụ này. Tôi vẫn tiếp tục ý kiến, người ta bảo: 'Ông cứ việc đưa chúng vào cảng, neo chúng lại. Đừng có làm ầm chuyện này lên,' Nhưng tôi vẫn làm ầm lên. Và rồi tôi nhận được cuộc gọi này."

'‘Cuộc điện thoại yêu cầu ông không khuấy vụ này lên?”

Pappy gật đầu. - " 'Đừng có làm cho biển khơi dậy sóng. Ông không biết những con sóng đó sẽ đổ xuống nơi nào đâu.' Và cuối cùng thì có kẻ đến gặp tôi.”

“Ông còn nhớ người đó chứ?”

“Tôi gặp hắn ở quán bar, cũng như cậu hôm qua. Hàm vuông, tóc đen và để ria. Loại khốn mà khi gặp ai cũng cảm thấy rằng hắn sẽ đem lại rắc rối cho mình. Hắn nhắc đến AJ đang ở miền Bắc. Thậm chí hắn còn cho tôi xem ảnh của AJ chụp với một cô gái và một đứa bé con. Tôi hiểu hắn muốn nói gì. Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc. Tôi đã gọi cho người phóng viên tôi quen và bảo rằng tôi sẽ tìm kiếm bằng chứng cho cậu ta. Đó là khi tôi lên tàu. Và rồi một tuần sau thì chúng gửi cho tôi cái này.”

Pappy đưa tay vào túi chiếc quần bảo hộ màu xanh hải quân ông thường mặc khi đi làm để lấy chiếc điện thoại di động của mình, bật máy tìm cho tới khi thấy cuộc gọi được lưu lại trên máy đó. Ông đưa cho Hauck.

Đó là một bức hình chụp AJ nằm chết trên đường. Hauck thở hắt ra.

Pappy chỉ: “Cậu thấy chúng viết gì cho tôi không?”

XEM ĐÃ CHƯA?

Hiểu ra sự việc và cùng với đó là cơn thịnh nộ khiến ngực Hauck như thắt lại. - “Ai đã gửi cho ông tấm hình này?”

Pappy lắc đầu. - “Tôi không biết.”

“ Ông có gửi tấm hình này cho cảnh sát không?”

Lại một cái lắc đầu: “Bọn chúng đã thắng. Không, tôi không gửi.”

“Tôi có thể gửi bức hình này sang máy tôi được không?”

“Cậu cứ gửi đi. Tôi không còn thờ ơ như trước nữa. Giờ nó là của cậu.”

Hauck bấm gửi bức hình và cảm nhận máy mình rung lên khi nhận được tin nhắn.

"Nó là người tốt, con trai ạ.” - Pappy nhìn Hauck. - “Nó thích lướt sóng và đi câu cá. Thích ô-tô nữa. Nó chẳng bao giờ làm đau cả đến một con ruồi. Nó không đáng phải chết như vậy..."

Hauck đưa trả điện thoại cho Pappy và tiến lại đứng bên Pappy trước thành rào: “Những kẻ đó, chính chúng là kẻ đã gây ra cái chết cho AJ chứ không phải là ông. Ông chỉ tìm cách làm những gì ông cho là đúng mà thôi.”

Pappy nhin Hauck chăm chăm: “Tại sao cậu lại làm tất cả những việc này? Cậu cũng chưa bao giờ cho tôi xem phù hiệu cảnh sát của cậu. Cậu làm chuyện này không thể chỉ vì AJ được.”

“Con gái tôi.” - Hauck nhún vai đáp lời. - “Nó cũng có mái tóc màu đỏ.”

“Vậy chúng ta giống nhau.” - Pappy mỉm cười - “Kiểu như vậy. Tôi đã sai rồi trung úy ạ, sai trong cách đối xử với cậu. Tôi sợ cho Pete và Walker, thằng con nữa của tôi, lo sợ cho gia đình hai đứa nó. Sợ khi phải lôi tất cả chuyện này ra. Nhưng cậu đã tìm được chúng. Cậu đã lần ra được những kẻ khốn nạn đã giết chết con trai tôi. Tôi không biết chúng làm thế vì lý do gì. Tôi không biết chúng đang bảo vệ cho chuyện gì. Nhưng dẫu đó có là gì thì điều đó cũng không xứng. Cậu đã lần ra chúng, cậu nghe không? Dẫu điều này có dẫn đến đâu. Và khi cậu làm chuyện này” - Pappy nháy mắt, một tia sáng mơ hồ, le lói trong mắt ông - “Cậu phải nghĩ đến việc quẳng chúng vào tù đấy, cậu hiểu không?”

Hauck mỉm cười. Anh bóp mạnh cánh tay người đàn ông già nua: “Vậy cái tên đó là gì?”

Pappy nheo mắt: “'Tên nào?”

“Tên của con tàu?” - Hauck hỏi.

“Nó mang một cái tên Hy Lạp.” - Pappy khịt mũi - “Tôi đã tra tìm từ đó. Tên một vị nữ thần của thế giới ngầm. Tên nó là Persephone."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.