Úy Trì Tư Nghiễm là người đầu tiên hiểu được, lên tiếng trách mắng: “Minh Nguyệt! Đừng làm càn!”
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn một cái, nói: “Dù sao ta cũng không đồng ý!”
“Minh Nguyệt, con……” Trong lúc nhất thời, Úy Trì Tư Nghiễm cũng không biết nói gì.
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn Địch Tú. Hắn trên người hồng y, thật chói mắt, làm cho nàng càng nôn nóng. Nàng mang theo sắc mặt giận dữ, nói với hắn: “Theo ta trở về Nam Lăng vương phủ.”
Địch Tú kinh ngạc nhìn nàng, trong óc trống rỗng, cái gì cũng không đáp được.
Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, nói: “Ngươi nếu không đi, ta trói ngươi đem đi!”
Địch Tú vi kinh, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hướng nàng rống lên một câu: “Hoang đường!”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe hắn nói như thế, càng thêm tức giận, vừa muốn hạ lệnh bắt hắn. Bỗng nhiên, vài tiếng nổ vang, tòa nhà chấn động.
Mọi người đều kinh hãi, không hiểu chuyện gì.
Chỉ nghe Úy Trì Thái Ngọc cất tiếng cười to, nói: “Ha ha ha, tứ muội, muội thật thú vị……”
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn nàng, có chút khó hiểu.
“Nhiều người như vậy liều mạng che chở muội rời xa nơi đây, muội lại tự mình xông tới…… Muội muội ngốc, muội không nên tới.” Nàng nhìn Úy Trì Tư Nghiễm ở bên cạnh, lạnh nhạt nói, “Cha, chung quanh đại sảnh, ta đã mai phục hỏa dược……”
Úy Trì Thái Ngọc thê thanh nói, “Điên thì sao chứ? Ta thật sự không rõ, vì sao người lại đối với ta như vậy…… Có điều, bây giò không còn quan trọng ……”
Trong khi nàng nói chuyện, tiếng nổ lớn lại bắt đầu, chấn động càng mãnh liệt.
“Đi mau!” Úy Trì Tư Nghiễm cao giọng thét ra lệnh.
Mọi người cuống quít chạy ra ngoài cửa, trong phòng nhất thời hỗn loạn phi thường.
Úy Trì Minh Nguyệt nội tâm kinh hoàng, cũng không biết như thế nào cho phải. Tuấn mã bị tiếng nổ mạnh làm kinh hách, cũng rối loạn phương hướng, tung vó chạy gấp, không thể khống chế.
Binh lính Nam Lăng vương phủ muốn tiến lên, nhưng khổ nỗi tình thế hỗn loạn không thể tiến đến.
Mắt thấy tuấn mã kia đá đạp lung tung nhảy chồm, đánh thẳng về phía trước, muốn hất Úy Trì Minh Nguyệt ngã xuống. Địch Tú tung người nhảy lên, giẫm qua vai mọi người, ngồi trên lưng ngựa, một phen kéo chặt dây cương, ổn định tuấn mã.
Úy Trì Minh Nguyệt vi kinh, còn chưa kịp phản ứng, tiếng nổ càng lớn, ngói rơi loạn xạ, đánh trúng mọi người.
Địch Tú thấy thế, nới cương giục ngựa, nhắm thẳng ngoài cửa phóng đi.
Lúc này, ngoài cửa người chạy ngựa hí, một mảnh hỗn loạn. Chỉ nghe tiếng nổ lại vang, quay đầu nhìn lại, đại sảnh sụp nứt, thế như núi đổ. Bụi mù nổi lên bốn phía, che tầm mắt, chỉ còn lại bóng người lờ mờ, bốn phía chạy trốn.
Úy Trì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy màng tai đau nhức, đầu choáng váng, không nghĩ được gì. Trong lòng tuy rằng lo lắng, nhưng đầu óc rối loạn, không thể định thần.
Địch Tú cũng không do dự, giục ngựa chạy gấp, thẳng hướng ra ngoài trang, chọn đường nhỏ rời đi.
Lúc này, trời đã tối đen. Mây bay che khuất ánh trăng, sương mù mênh mông. Gió đêm lạnh lẽo, gột rửa trận lửa khói mới rồi.
Úy Trì Minh Nguyệt lúc này mới từ từ ổn định tâm thần, nàng chợt phát giác, lưng mình đang dựa vào ngực hắn. Nhiệt độ cơ thể nóng rực, hô hấp phập phồng, gần sát như vậy. Không biết vì sao, trong lòng nàng cảm xúc ngổn ngang, sóng lòng nhấp nhô, không thể bình ổn.
Không biết đi được bao xa, hắn kéo cương ghìm ngựa, nhảy xuống lưng ngựa.
Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng hoảng hốt, mở miệng liền quát: “Không được đi!”
Địch Tú nghe vậy, ngước mắt nhìn nàng một cái, giận dữ nói: “Tứ tiểu thư rốt cuộc muốn như thế nào?”
Úy Trì Minh Nguyệt xoay người xuống ngựa, tiến lên vài bước, nói: “Lời này ta nên hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?!”
“Địch mỗ ngu dốt, lời tứ tiểu thư nói, Địch mỗ không rõ.” Địch Tú nhíu mày, đáp.
“Vì sao lại cưới nhị tỷ ta?” Úy Trì Minh Nguyệt chất vấn.
Địch Tú nghe vậy, mày nhăn càng nhanh. Tình thế mới vừa rồi, nguy cấp đến thế nào. Thật vất vả thoát hiểm, điều đầu tiên nàng hỏi, lại là cái này?
“Vấn đề này, Địch mỗ đã sớm trả lời.” Địch Tú tránh ánh mắt nàng, nói như thế.
“Ta đây cũng đã sớm nói, ta không đồng ý! Mặc kệ như thế nào, chính là không đồng ý!” Úy Trì Minh Nguyệt dậm chân, phẫn nộ nói.
Địch Tú lại nghĩ tới chuyện đêm kia. Nàng cũng nói như vậy, cũng là vẻ mặt như vậy, mà mọi lý do, chỉ có một: Ngươi không xứng.
Hắn nghĩ đến đây, trong lòng phẫn uất, cắn răng nói: “Tứ tiểu thư đừng cố tình gây sự!”
Úy Trì Minh Nguyệt la to: “Ngươi mới cố tình gây sự!”
Sự bình tĩnh của Địch Tú thoáng chốc tan rã, phẫn nộ trước mắt, không thể kiềm chế, “Ta khi nào thì cố tình gây sự!”
Úy Trì Minh Nguyệt tới gần, vươn tay chỉ vào hắn, nói: “Ngươi đáp ứng cùng ta thành thân, hiện tại lại muốn kết hôn với nhị tỷ ta, ngươi còn không phải cố tình gây sự!”
Địch Tú hơi ngẩn ra, tiếp đó cả giận nói: “Ngươi vô cùng ngang ngược không phân phải trái!”
“Ta ngang ngược không phân rõ phải trái, cũng tốt hơn ngươi lãnh khốc vô tình!” Úy Trì Minh Nguyệt không cam lòng yếu thế.
“Ta lãnh khốc vô tình?” Địch Tú tiến lên từng bước, trách mắng, “Ngươi hoang đường ấu trĩ!”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, giận không thể át, dứt khoát mắng: “Ngươi tâm ngoan thủ lạt, tiếu lí tàng đao!”
“Ngươi điêu ngoa tùy hứng, không nói lý lẽ!” Địch Tú cũng không yếu thế.
“Ngươi nhu nhược ti bỉ, vô tình vô nghĩa!” Úy Trì Minh Nguyệt trở lên từng bước, mắng.
“Ngươi nông cạn buồn cười, không ra thể thống gì!” Địch Tú nói.
“Ngươi hạ lưu vô sỉ, lãnh khốc vô tình!” Úy Trì Minh Nguyệt tới gần hắn, nói.
“Lãnh khốc vô tình ngươi nói hai lần!” Địch Tú cắn răng, cả giận nói, “Ngươi không còn lời nào để nói phải không!”
Úy Trì Minh Nguyệt không phản bác được, đành phải căm giận nhìn hắn. Một phen khắc khẩu, nàng đã đỏ cả mắt, nước mắt trong suốt, lã chã chực khóc.
Địch Tú thấy nàng như thế, nhịn ác ngôn ác ngữ, không lên tiếng nữa.
“Đúng…… Ta hoang đường ấu trĩ, điêu ngoa tùy hứng, ta đây còn có thể làm gì chứ?!” Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn, thê thanh nói, “Ngươi nói cho ta biết, làm sao mới có thể nhìn người mình thích cùng người khác thành thân?”
Địch Tú nghe được lời này, sững sờ tại chỗ.
“Ngươi lãnh khốc vô tình, vô tình vô nghĩa, ti bỉ vô sỉ, ta hiểu rõ, nhưng ta vẫn không từ bỏ được……. Ta biết ngươi gạt ta, ta cũng muốn mặc kệ ngươi, không để ý tới ngươi, nhưng mà…… Ta không có biện pháp a!” Úy Trì Minh Nguyệt nói xong, nhịn không được rơi lệ, “…… Ta hôm nay chính là đến cướp cô dâu! Ngươi nói ta buồn cười, nói ta hoang đường, ta đều nhận hết! Cho dù bị người nhạo báng, ta cũng quản không được! Ta muốn ngươi ở bên cạnh ta……” Giọng nói của nàng càng lúc càng bi thương, thậm chí, còn gần như cầu xin, “Quyền lực địa vị, vàng bạc tài bảo…… Ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi……”
Địch Tú nhìn nàng, trong lòng chấn động, khiến hắn khẽ run. Hắn không tự chủ được ướt vành mắt, kinh ngạc nói không ra lời.
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn, lửa nóng trong lòng, hóa thành kích động. Nàng không đợi hắn trả lời, vươn tay kéo cổ hắn, kiễng mũi chân, hung hăng hôn lên bờ môi của hắn.
Địch Tú kinh ngạc vạn phần, nhất thời chân tay luống cuống. Vị mặn của nước mắt, chạm vào đầu lưỡi, làm cho hắn tâm thần nhộn nhạo, không thể suy nghĩ. Nụ hôn của nàng, không giống như ôn nhu thương tiếc lúc trước. Nàng dây dưa cắn gặm, mạnh mẽ như đang phát tiết, dường như đang bắt hắn khuất phục.
Hắn quên cả kháng cự, vươn tay gắt gao ôm nàng, đáp lại nỗi nhớ của nàng. Chua xót đau khổ trong lòng, giờ phút này đều biến mất hết.
Thẳng đến khi không thể hô hấp, hai người mới chậm rãi tách ra.
Úy Trì Minh Nguyệt vẫn ôm chặt hắn, thở gấp, cúi đầu khóc nức nở.
Địch Tú nhẹ nhàng vuốt trán của nàng, nhíu mày hỏi: “Nàng thật là đến cướp cô dâu?”
Úy Trì Minh Nguyệt nghẹn ngào, gật gật đầu.
Địch Tú lại hỏi: “Cưỡi ngựa đến? Nàng lại không biết cưỡi ngựa, sao không ngồi xe?”
Úy Trì Minh Nguyệt mở miệng, tủi thân nói: “…… Ta sợ không kịp…… Liền học cưỡi ngựa trên đường đi, Tịch Truy lại không nghe lời…… Chân ta sắp gãy rồi……”
Địch Tú không khỏi đau lòng, cúi đầu mắng nàng một câu: “Đứa ngốc.”
Úy Trì Minh Nguyệt bất mãn, chửi hắn một câu: “Chàng mới là đồ ngốc……”
Địch Tú nở nụ cười, buông lỏng vòng ôm, thay nàng lau nước mắt, “Đừng khóc ……”
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn, nhịn khóc, hỏi: “Chàng còn muốn cưới nhị tỷ ta hay không?”
Địch Tú bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, “Vốn cũng không muốn kết hôn với cô ta.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, trong lòng vui mừng, trên mặt cũng nở nụ cười. Nàng bỗng nghĩ đến cái gì, nhíu mày hỏi: “Đúng rồi…… Vừa rồi hai người cũng không có vẻ như đang bái đường …… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Địch Tú không khỏi cười thành tiếng, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, “Tứ tiểu thư của ta, bây giờ nàng mới nhớ hỏi việc này sao?”
Úy Trì Minh Nguyệt bất mãn, nói: “Lời này của chàng là có ý gì?!”
Địch Tú thở dài,“Chuyện rất dài, từ từ sẽ nói cho nàng nghe.”
Úy Trì Minh Nguyệt hừ một tiếng, nói: “Không cần nói cho ta biết. Ta mới không có hứng thú biết!”
Địch Tú bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng, lại nghe tiếng người ồn ào, đang dần đến gần.
Úy Trì Minh Nguyệt đứng ở bên người hắn, kéo tay hắn, hỏi: “Sẽ là ai?”
Địch Tú lắc đầu, “Cũng không biết là nhân mã phương nào. Trước hết cứ tạm lánh đã.”
Địch Tú kéo Úy Trì Minh Nguyệt, nói: “Theo ta đi đi.”
Úy Trì Minh Nguyệt cười gật gật đầu, bắt kịp bước chân hắn, tránh vào rừng cây.
Lúc này, đêm càng tối hơn, mưa lại tí tách rơi. Mưa thấm vào quần áo, có chút lạnh. Úy Trì Minh Nguyệt không khỏi tiến sát vào Địch Tú một chút. Độ ấm lòng bàn tay của hắn, làm cho nàng an tâm. Mặc dù không biết phải đi nơi nào, nhưng lại vô cùng yên tâm, hoàn toàn không có băn khoăn lo lắng.
Nàng đi được một lát, mở miệng hỏi: “Địch Tú…… Cha ta cùng huynh tỷ ta, bọn họ không có việc gì chứ?”
Địch Tú nghe vậy, cười lên, “Nàng lúc này mới nhớ tới họ sao?”
Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Ta…… Ta vừa rồi kinh hoàng, chỉ lo được chuyện của chàng……”
Địch Tú lên tiếng, mang theo ý cười, nói: “Yên tâm. Cha nàng sẽ không để bọn họ có việc ……”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được những lời này của hắn, thoáng yên tâm, lại có một chút khó hiểu.
“Ta thật không rõ, vì sao phải tới bước này ……” Úy Trì Minh Nguyệt buồn bã, khẽ thở dài.
Địch Tú cũng không trả lời, chỉ nắm tay nàng, chặt một chút.
Úy Trì Minh Nguyệt phát hiện lực đạo ngón tay hắn, cũng không hỏi nhiều. Đến giờ phút này, thứ nàng muốn, đã có được. Những chuyện khác, không biết cũng được……