Thuyền Đêm Bến Vắng

Chương 16: Độ Chu (Bến và Thuyền)



Khi Vãn Chu tỉnh lại thì trời đã sáng choang.

Cô cử động cơ thể đau nhức, mệt mỏi không động đậy nổi, mắt lim dim, vừa đưa tay chạm vào chiếc chăn bông bên cạnh, nhưng trống rỗng.

Lòng Vãn Chu trầm xuống, cô chậm rãi ngồi dậy, nào ngờ chợt thấy Giang Độ đã dựa vào cửa phòng ngủ. Anh đang cầm một chiếc thìa trên tay và đeo một chiếc tạp dề màu hồng quanh eo, trông không quá phù hợp với khí chất của anh.

“Em dậy rồi thì xuống giường đi, đồ ăn sắp nấu xong rồi, có thể ăn được rồi đấy.” Sau đó, anh xoay người vào phòng bếp tiếp tục chuẩn bị.

Lòng đầy ắp cảm giác an toàn mà cô chưa bao giờ có trước đây, Vãn Chu đứng dậy bước xuống giường.

Lúc hai người ngồi vào bàn ăn, Giang Độ hỏi: “Hai ngày tới em có dự định gì không?”

“Hả... Chưa có sắp xếp gì cả.”

“Vậy ra ngoài đi dạo đây đó nhé?”

“Đi đâu?”

“Thì đi dạo đây đó.”

“À... Được...”

Vãn Chu không ngờ Giang Độ đưa cô đến trường cấp ba.

Trường trung học số 1 Nam Thành có lịch sử lâu đời, phong cảnh tươi đẹp, thỉnh thoảng sẽ có người ngoài trường tới lấy bối cảnh chụp ảnh, bảo vệ giữ cổng thường sẽ không ngăn cản.

Hai người đi dạo trong khuôn viên trường, hôm nay là cuối tuần, phần lớn học sinh đã về nhà, chỉ còn lại một vài học sinh sống ở ký túc xá, trên sân có vài học sinh đang chơi bóng rổ.

“Anh nghe cô Lý lớp A1 nói hồi cấp ba em viết văn rất giỏi, thậm chí em còn đạt giải trong cuộc thi cấp thành phố.”

Cô Lý là giáo viên dạy Ngữ văn của cô ở trường trung học phổ thông, rất thích cô và thường nhiệt tình đề cử cô lên thành phố thi thố.

“Sao anh biết?” Vãn Chu nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Giang Độ, một chàng trai nổi tiếng ở trường trung học như anh lẽ ra không chú ý đến cô mới phải.

“Hôm nọ trong bữa tiệc, anh nghe cô giáo nói vậy. Cô Lý nói có một bài văn của em đặc biệt hay, đến bây giờ cô ấy vẫn đem ra cho học sinh phân tích và thưởng thức.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vãn Chu nghĩ tới nội dung bài văn đó, mặt hơi đỏ lên: “Ừm... Cũng không có gì đáng chú ý đâu, chỉ là khóc gió than mưa thời học sinh mà thôi.”

“Vậy à, anh đọc thử thì thấy em viết rất hay mà.” Giang Độ quay qua nhìn cô với một nụ cười sâu kín.

Vãn Chu lập tức dừng bước, đôi mắt kinh ngạc trợn to: “Anh đọc hết rồi à? Anh đọc ở đâu?”

Giang Độ lắc đầu, chỉ cười không nói.

Hôm đó sau khi quay trở vào, anh đã thêm Wechat cô Lý và xin cô giáo gửi cho mình bài văn.

Cô giáo Lý gửi bản PDF, anh mở ra, nét chữ viết tay nhỏ nhắn và thanh tú của cô gái lọt vào mắt anh.

Trường Trung học số 1 Nam Thành - Nhậm Vãn Chu - lớp 10A1

Đời như lữ quán

...

Giấc mơ đêm qua thật đẹp. Tôi nhớ có thuyền nhỏ, dòng sông, người lái đò, nông dân, chạng vạng. Đứt đoạn nhưng cũng mạch lạc, tôi đã lao ra một hòn đảo cách xa nhiều dặm để gặp Người.

Tôi mơ thấy bài thơ hiện lên trong đầu mình. Đúng vậy, trong giấc mơ tôi một lần nữa viết ra bài thơ. Tôi nhớ lại nó trong cơn nửa tỉnh nửa mê, nhưng trước khi tôi hoàn toàn tỉnh táo thì nó đã tan biến tựa mây khói tự lúc nào.

Tôi chỉ nhớ mình đã đối đáp vài câu với người lái đò. Mặt trời sắp lặn.

“Thuyền nhỏ và thuyền lớn, cái nào đi nhanh hơn.”

“Thuyền lớn sẽ nhanh hơn. Nhưng tôi nghĩ cô sẽ thích ngồi thuyền nhỏ của tôi hơn.”

“Đó là một hòn đảo rất xa đấy, cô đi gặp ai vậy, đã muộn thế này rồi mà.”

“Đi gặp người tôi yêu.”

...

Hai người đi đến sân chơi, ngồi xuống hàng ghế khán giả và thản nhiên xem các nam sinh bên dưới chơi bóng rổ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Thật ra em có một câu luôn muốn hỏi anh.” Vãn Chu quay sang nhìn Giang Độ, muốn nói lại thôi.

“Ừm, em nói đi.” Giang Độ vừa xem trận bóng rổ bên dưới, vừa nắm tay Vãn Chu khẽ vuốt ve.

“Anh... Nhận ra em bằng cách nào...”

Nghe câu hỏi, Giang Độ cười nhẹ, đưa tay chậm rãi vuốt ve dọc theo đầu gối của cô, cho đến khi chạm đến nốt ruồi trên mắt cá chân cô.

Chân Vãn Chu rụt lại dưới tay anh.

Giang Độ rút tay về, không nói gì thêm.

“Đã lâu rồi anh không vận động, anh xuống chơi với bọn nó mới được, em ngồi đây nghỉ ngơi một lát nhé.” Giang Độ khẽ sờ đầu Vãn Chu, cởi áo khoác xuống và ném nó cho cô rồi đi xuống chơi bóng rổ.

Giang Độ đi xuống nói chuyện với mấy nam sinh đang chơi bóng rổ và có vẻ như họ nhanh chóng đồng ý cho anh tham gia cùng. Giang Độ khởi động làm nóng người rồi bắt đầu chơi.

Vãn Chu nhìn anh từ phía trên, như thể trở về trận bóng rổ lớp mười hai năm ấy.

Cô ngồi trên khán đài cùng với tất cả những cô gái yêu mến anh, nhưng không cùng hò hét cổ vũ mà chỉ đưa mắt dõi theo anh.

Nhìn anh đổ mồ hôi trên sân, phóng khoáng tự do.

Nhìn anh đứng vững nhảy lấy đà và ghi cú ném ba điểm, vô tư thoải mái, toàn trường reo hò.

Cô chỉ dám lén lút nhìn mặt anh, đọc đi đọc lại nét mặt anh, nhưng cô không thể hiểu được gì mà chỉ chạm được đến cảm xúc của chính mình.

Hôm nay Vãn Chu ngồi trên khán đài nhìn Giang Độ đang vô cùng tự tin và rạng ngời trên sân. Cũng là khung cảnh mọi người chơi bóng rổ dưới ánh hoàng hôn, nhưng chỉ có anh là người duy nhất tỏa sáng trong mắt cô.

Như mọi lần liếc nhìn trước đây, sống mũi của anh thẳng tắp đủ để tạo thành một hồng trần cuồn cuộn khiến cô nhanh chóng ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.