Thuyền Đêm Bến Vắng

Chương 26: Làm mai mối



Ngày hôm sau thức dậy, Vãn Chu cựa mình và nhận ra cái ấy của Giang Độ vẫn còn được nhét bên trong.

Cô đỏ mặt đẩy nhẹ Giang Độ.

Giang Độ rên khẽ, sau đó Vãn Chu cảm giác được cái bên trong đang dần dần cứng lên. Giang Độ vẫn còn trong trạng thái ngái ngủ, nhưng lại vô thức bắt đầu đẩy hông.

“Đừng... Bây giờ bên ngoài sẽ có người tới bất cứ lúc nào đấy, đừng làm…” Vãn Chu kiên quyết từ chối anh, đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.

“Haiz...” Giang Độ cam chịu buông tiếng thở dài, lồm cồm bò dậy, buồn rầu cào tóc.

Sau khi chỉnh trang, hai người đến phòng của mẹ Nhậm.

Sức khoẻ mẹ Nhậm đã không sao và tin tốt là bố Nhậm cũng đã tỉnh lại trong phòng ICU, bác sĩ nói không có vấn đề gì nên ngày mai ông có thể được chuyển đến phòng bệnh thường.

Lúc này, Vãn Chu mới yên tâm. Cô đã xin khoa cho nghỉ phép một tuần, chuẩn bị sẵn sàng dành thời gian ở bên người nhà.

Thế nhưng, điều khiến cô bận tâm gần đây là bác sĩ Trương của khoa Cấp cứu dường như chịu khó đến phòng bệnh một cách bất thường.

Mượn danh nghĩa kiểm tra phòng, ngày ba lần vào buổi sáng, buổi trưa và buổi tối, thỉnh thoảng mang theo hoa quả và đồ ăn trên tay, khiến Vãn Chu từ chối không được mà không từ chối cũng không ổn.

Điều quan trọng là, chuyện này đã bị Giang Độ bắt gặp nhiều lần.

Mỗi khi nhìn thấy bác sĩ Trương dạo bước đến phòng bệnh, anh đều trầm ngâm nhìn anh ta, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Vãn Chu.

Nhưng bề ngoài anh không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Vãn Chu thường khó có thể đoán được anh thực sự đang nghĩ gì, trừ phi anh chủ động nói chuyện với cô.

Vãn Chu đi ngay ngồi thẳng, nếu anh không nói gì thì cô sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

-

Một ngày nọ, Vãn Chu đang chăm sóc bố Nhậm trong phòng bệnh như mọi ngày.

Thầy của cô - Trương Phàm - đã tới, nói là để thăm bệnh bố cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô rất cảm kích thầy, vội mời ông ấy ngồi xuống.

Trong khi hai người lớn đang trò chuyện thì bác sĩ Trương lại bước vào để kiểm tra phòng.

Mặc dù chủ nhiệm Trương Phàm là một bác sĩ có tay nghề giỏi, đức cao vọng trọng, nhưng ông ấy có một điều mà Vãn Chu không tài nào chịu đựng được, đó là sở thích làm ông mai.

Đặc biệt còn là học trò của mình, chẳng phải ông ấy sẽ càng thêm nhiệt tình sao?

Việc bác sĩ Trương âm thầm hay công khai theo đuổi đều do chủ nhiệm khởi xướng, có một phần thúc đẩy từ ông ấy.

Hiện tại thấy hai người đều đã vào phòng bệnh, Vãn Chu thầm kêu không hay rồi.

Quả nhiên.

Chủ nhiệm mào đầu: “Bố của Vãn Chu à, tôi phải công nhận Vãn Chu thực sự là một cô gái rất tốt, làm việc vừa thiết thực vừa tận tâm, cả khoa chúng tôi đều rất thích con bé.”

Nghe lãnh đạo hết lời khen ngợi con gái mình, bố Nhậm như mở cờ trong bụng.

“Hầy, nhưng hiện giờ Vãn Chu còn chưa có bạn trai, thật là tiếc quá. Công việc của bác sĩ chúng tôi bận rộn thế này, gia đình phía sau nhất định phải làm hậu thuẫn tốt, như vậy công việc của chúng tôi mới càng hăng hái hơn, ông nói có đúng không hả bố Vãn Chu?”

Bố Nhậm vừa mới tỉnh lại không lâu, còn chưa kịp nghe tin về Giang Độ, thêm nữa bây giờ lãnh đạo cũng chủ động quan tâm đến chuyện trăm năm của con gái mình, khiến ông cảm động vô cùng.

“Ai nói không đúng chứ, tôi cũng chỉ hận không thể rèn sắt thành thép đây này. Mọi ngày Chu Chu luôn rất thông minh trong học tập và công việc, nhưng chỉ riêng khía cạnh này lại lề mà lề mề, tôi và mẹ nó cũng sốt ruột lắm, sao lại không thúc giục chứ? Cũng chỉ có nó là người duy nhất khác người, hầy!”

Bác sĩ Trương nghe bố Nhậm nói vậy thì càng yên tâm hơn.

Sau khi gặp người đàn ông kia vào ngày hôm đó, anh ta lập tức hỏi xung quanh xem có phải bác sĩ Nhậm thực sự đã có bạn trai hay không.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hỏi cả khoa Da liễu thì mọi người đều nói không có, thế nên anh ta cho rằng người đàn ông nọ đã nói dối hòng muốn lợi dụng bác sĩ Nhậm.

Vì vậy, anh ta không ngần ngại tới phòng bệnh kiểm tra phòng hàng ngày, cố gắng cải thiện mối quan hệ với bác sĩ Nhậm, thậm chí còn đặc biệt mời chú của mình - cũng chính là bác sĩ chủ nhiệm thầy Trương Phàm - đến để nói vài lời tốt đẹp cho anh ta.

Chủ nhiệm thấy vậy, nói tiếp: “Hơn nữa, với tính đặc thù của nghề bác sĩ này, chắc hẳn có rất nhiều người ngoài ngành không thể chịu nổi, bởi vì thực sự quá bận rộn ấy mà. Cho nên tôi nghĩ tìm được một người đồng hành có thể hiểu cho nhau chẳng phải sẽ rất tốt hay sao. Bệnh viện của chúng tôi có rất nhiều thanh niên ưu tú, đây, lấy bác sĩ Trương đây làm ví dụ, tôi thấy cậu ấy là một nhân tài, rất xứng đôi với Vãn Chu này.”

Chủ nhiệm đưa tay chỉ vào bác sĩ Trương.

Bác sĩ Trương cũng đúng lúc đứng ra, mỉm cười chào hỏi bố Nhậm.

Lúc đầu bố Nhậm hơi bối rối, nhưng đã nhanh chóng hiểu được dụng ý của chủ nhiệm: “Ồ, còn xem hai đứa hoà hợp với nhau thế nào nữa, đúng không ạ, nhà chúng tôi cũng sẽ khuyên Chu Chu để ý thêm, chứ không thể cứ loay hoay suốt ngày được.”

“Cũng đúng, con cháu tự có phúc của con cháu mà.”

Hai người trung niên nói xong rồi cười ha ha.

Vãn Chu đứng ở một bên thực sự rất xấu hổ, cô không thể bác bỏ thầy mình ngay trước mặt được, thế nên cô định sẽ nói chuyện riêng với bác sĩ Trương.

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Vãn Chu tiễn thầy đến cửa thang máy.

Cô mỉm cười chào tạm biệt thầy đang ở bên trong thang máy rồi nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, cánh cửa dẫn đến lối đi an toàn cạnh thang máy mở ra, một bàn tay vươn ra kéo vụt Vãn Chu vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.