Thuyền Đêm Bến Vắng

Chương 51: Ngoại truyện - Bé Lỵ Lỵ ở xứ sở thần tiên (3)



Sau khi người đàn ông dời xong mấy chục túi thức ăn cho chó mèo, dễ dàng như vài cú chống đẩy, không hề thấy thở dốc, anh lau mặt bị nước mưa bắn vào: “Bây giờ đã chuyển xong rồi, cô còn chuyện gì cần làm nữa không?”

Lỵ Lỵ như được khai mở hai mạch Nhâm Đốc, nhìn Khổng Ngọc Thành, bình tĩnh nói dối: “Tôi thường ngủ ở cửa hàng, nhưng bây giờ không ngủ được nữa rồi, điện thoại di động cũng hết pin, không đặt được khách sạn.”

“Cô có mang theo căn cước công dân không, tôi đặt phòng cho cô.”

“Hôm nọ tôi bất cẩn làm mất rồi.” Nghĩ đến thẻ căn cước của mình đang nằm trong ngăn bàn ở quầy lễ tân, Lỵ Lỵ điềm tĩnh nói.

Khổng Ngọc Thành trầm ngâm một lát: “Bố mẹ cô đâu? Không ở đây sao?”

“Bố mẹ tôi không phải người địa phương, tôi vào Nam Thành gây dựng sự nghiệp, giá thuê nhà quá đắt nên tôi thường ở trong cửa hàng, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Cũng không thuê nổi nhân viên nữa.” Nói đến phần cảm động, khóe mắt Lỵ Lỵ cũng đỏ hoe.

Khổng Ngọc Thành nghe xong không nói gì mà chỉ nhíu mày.

“Tôi có thể đến… Nhà anh ở tạm một đêm được không, chỉ một đêm thôi, tối nay tôi hết cách rồi.” Lỵ Lỵ nhìn Khổng Ngọc Thành cầu xin.

“… Vậy cô thu dọn đồ đạc đi, nhà tôi ở ngay góc đường, cách đây vài phút đi bộ thôi.”

Lỵ Lỵ vội vã quay lại phía sau cửa hàng để thu gom đồ đạc cần dùng qua đêm.

Cô cũng không hoàn toàn nói dối, quả thật cô thường nghỉ trưa ở cửa hàng nên đã mang theo một số đồ dùng hàng ngày và vài bộ quần áo để ở trong cửa hàng.

Khi cô thu dọn xong bước ra ngoài, người đàn ông đã đứng ở hiên ngoài vẫy tay ý bảo cô nhanh đi ra.

Sau khi Lỵ Lỵ cẩn thận bước qua chỗ kính vỡ, Khổng Ngọc Thành lấy ra một túi phim chụp hình tìm được từ quầy lễ tân của cô, nơi cô thường đóng gói hàng giao cho khách hàng.

Cái lỗ không quá lớn nên Khổng Ngọc Thành đã xé từng đoạn cuộn phim xuống và dán lên, bịt kín cái lỗ.

Tuy trông rất tồi tàn và không an toàn nhưng trong cửa hàng vẫn còn vài con thú cưng, lại đang mưa tầm tã nên có thể bịt được chút nào hay chút đó.

Trên đường trở về, trời vẫn mưa to, Lỵ Lỵ cầm chiếc ô nhỏ đi theo Khổng Ngọc Thành, bước từng bước lên vũng nước nhỏ có in dấu chân của anh.

Đúng như Khổng Ngọc Thành đã nói, nhà anh ở cuối đường, khu dân cư tuy nhỏ nhưng mới xây không bao lâu, cơ sở vật chất cũng khá hoàn thiện.

Về đến nhà, Khổng Ngọc Thành bật đèn, cầm lấy chiếc ô từ tay Lỵ Lỵ và mang ra ban công.

Anh đang mở ô ở ngoài ban công thì chợt quay sang Lỵ Lỵ nói: “Cô đi tắm trước đi, đi mưa dễ bị cảm lạnh.”

Lỵ Lỵ không ưỡn ẹo, quả thật cô lạnh toát cả người và ướt đến nỗi run rẩy lúc còn đứng trong thang máy. Chắc hẳn anh đã nhận thấy điều đó.

Sau khi Lỵ Lỵ tắm xong, Khổng Ngọc Thành gật đầu với cô, cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn rồi đi vào tắm.

Bây giờ cô mới có tâm tư bắt đầu quan sát căn nhà này, trang trí rất đơn giản, đen trắng xám, rất thẳng thắn về mặt thẩm mỹ, không có một chút trang trí thừa thãi, sạch sẽ gọn gàng tựa như con người anh vậy.

Sau khi Khổng Ngọc Thành tắm xong đi ra ngoài, Lỵ Lỵ ngồi trên ghế, hai người im lặng nhìn nhau một lúc.

“Tôi... Ngủ ở đâu thế?”

“Phòng khách trong nhà còn chưa được dọn dẹp, bừa bộn lắm, cô không ngủ được đâu. Cô ngủ trong phòng tôi đi, tối nay tôi sẽ ngủ trên sofa.”

Nói rồi, Khổng Ngọc Thành đi vào phòng ngủ lấy ra một cái chăn bông khác, trải lên ghế sofa.

Lỵ Lỵ không khước từ nhiều, gật đầu, nói cảm ơn rồi đi vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại.

Trong bóng tối, Lỵ Lỵ mở to mắt nhìn lên trần nhà, không thể ngủ được.

Đùa à, sau những gì xảy ra tối nay, ai có thể ngủ được chứ.

Cô vừa lo cho những chú mèo con và chó con trong cửa hàng, vừa nghĩ đến cánh cửa kính bị đập thủng một lỗ, hiện tại lại đang ngủ trên giường của người đàn ông mà cô có cảm tình, còn giờ phút này anh đang ngủ trên sofa chỉ cách một cánh cửa.

Lỵ Lỵ cảm thấy nếu tối nay cô không làm gì đó thì sẽ thật có lỗi với cánh cửa kính bị thủng kia.

Một lúc sau, âm thanh bên ngoài dần lắng xuống.

Lỵ Lỵ đi chân trần xuống giường, mang dép lê dễ gây ra âm thanh.

Cô lặng lẽ mở cửa, nhìn thấy bóng người trên ghế sofa đang đắp chăn và thở đều đặn.

Rất tốt, chắc là anh đã ngủ rồi.

Cô lần mò đi đến chỗ người đàn ông, quỳ bên ghế sofa và quan sát anh một cách tỉ mỉ dưới ánh trăng.

Ôi trời ơi, anh đẹp trai quá, Lỵ Lỵ duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào bàn tay lộ ra ngoài chăn của người đàn ông.

Cô nhớ lại lần đầu tiên ăn ở quán của anh, hình ảnh khi anh đang làm sushi.

Những ngón tay của người đàn ông dài và trắng, mịn màng như bàn tay của phụ nữ, nổi bật trên những hạt gạo trắng như tuyết. Từng hạt cơm dường như có linh hồn dưới bàn tay anh, anh khéo léo vo cơm thành từng viên nhỏ rồi đặt lên thớt. Sau đó, anh dùng dao cắt một miếng lươn, dùng ngón tay kẹp chặt rồi cẩn thận đặt lên trên nắm cơm.

Ai mà chịu nổi chứ?

Lúc ấy nhìn tay anh, Lỵ Lỵ lập tức cảm thấy mình ướt rồi.

Bây giờ cô thấy mình thật giống một kẻ biến thái, rình nhìn trộm bàn tay anh trong khi anh đang ngủ.

Nhưng Lỵ Lỵ không nhịn được và cũng không muốn nhịn, cô vẫn hành động. Cô nhẹ nhàng nâng bàn tay phải của Khổng Ngọc Thành lên, duỗi ra hai ngón tay nắm lấy ngón cái của anh, dời lên từng chút một, tinh tế cảm nhận được làn da, hơi ấm và cả xương tay bên trong của anh.

Từ ngón cái đến ngón trỏ, đến ngón giữa, đến ngón đeo nhẫn, đến ngón út, cô chạm vào từng nơi một, cảm nhận từng tấc da, rồi cuối cùng cô phủ lên lòng bàn tay, cảm nhận được hơi ấm đang không ngừng tỏa ra từ đó.

Cô cảm thấy mình đang ướt dầm dề, nhưng cô không dám thực hiện thêm bất kỳ động tác dư thừa nào nữa.

Cô sợ Khổng Ngọc Thành tỉnh lại, nhìn thấy cô đang làm gì và cho rằng cô là kẻ biến thái.

Lỵ Lỵ hít một hơi thật sâu, đang định đứng dậy rời đi thì đột nhiên bàn tay cô đang chạm vào nắm lấy cổ tay cô và kéo cô xuống.

Cô lập tức bị đè xuống ghế sofa, còn người đàn ông theo đà chồm dậy đè lên người cô.

“Tuổi không lớn mấy mà gan lại lớn quá nhỉ? Hửm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.