Sau khi bị giam lỏng ở nhà, tôi và Giang Độ bắt đầu mối quan hệ cố tình giằng co.
Giang Độ thậm chí không cho tôi cơ hội gọi điện thoại lên công ty xin nghỉ phép. Tôi cũng không quan tâm, vốn dĩ tôi cũng có ý định xin thôi việc.
Chẳng qua bị sa thải do “vắng mặt không lý do” thì sẽ hơi ảnh hưởng đến chuyện tìm việc làm cùng ngành nghề.
Thú vị thật! Tôi đã từng nhiều lần ngầm hỏi hắn sao không về phòng ngủ, lần nào hắn cũng trốn tránh không trả lời. Bây giờ lại đang làm trò gì vậy?
“Giang Độ, anh làm vậy có ý nghĩa gì không? Nếu như anh nhất định phải ngủ ở phòng ngủ chính, tôi có thể ngủ phòng của khách.”
Nhìn thái độ dửng dưng như không nghe thấy của hắn, tôi lạnh mặt, trực tiếp xốc chăn xuống giường định vòng qua hắn sang phòng ngủ dành cho khách.
Thế nhưng giây tiếp theo, tôi đã bị hắn chặn ngang eo, ôm trở về.
“Giang Độ!”
Hắn cười khổ một tiếng: “Hy Hy, anh sẽ không làm gì cả, em không cần phản ứng mạnh như vậy.”
Sự cố chấp gần đây của Giang Độ đã dần dần vượt qua hiểu biết của tôi về hắn.
Tôi khiêu khích hắn nhưng cuối cùng lại phản tác dụng, nên đành mặc kệ hắn trở lại phòng ngủ. Cũng may đúng như lời hắn nói, hắn không làm gì cả, chỉ đặt tay lên eo tôi.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng thì thầm:
“Vợ à, như thế nào thì em mới tha thứ cho anh đây?”
15
Tôi chịu đựng những ngày như vậy được một tuần thì bắt đầu không nhịn nổi nữa nên đã tìm Giang Độ ngả bài.
“Anh muốn giam lỏng tôi đến khi nào vậy?”
“Hy Hy, đừng dùng chữ giam lỏng. Anh chỉ muốn em ở nhà cùng anh mà thôi.”
Tôi đã nghe đủ giọng điệu qua loa này của hắn cả tuần nay rồi. Tôi thở dài: “Anh cố chấp cho rằng lỗi của anh không đến mức phải chia tay, cho nên giam lỏng tôi ở chỗ này, hòng khiến tôi hồi tâm chuyển ý. Nhưng tôi chỉ hỏi anh một câu thôi: Khi ở bên tôi, anh có bao giờ hối hận về việc chia tay Lâm Mạn không?”
Tay hắn nắm mép ghế sofa mạnh đến mức nổi cả gân xanh.
Biểu hiện đấu tranh tâm lý của hắn đã nói lên tất cả, hắn không thể trả lời.
“Lúc đó, anh ở bên tôi nhưng lại nghĩ về Lâm Mạn. Ngay giây phút đó, anh đã ngoại tình rồi.”
Giọng hắn khàn khàn, giống như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
“Vậy em muốn anh làm thế nào đây, Hy Hy?”
“Chúng ta yêu được bỏ được, miễn cưỡng níu kéo không có ý nghĩa nữa.”
Hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, giật giật môi như muốn nở một nụ cười nhưng không thành, cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Được, vậy có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Suy xét đến việc tôi đang ở thế bất lợi, bị giam lỏng ở nơi này nên tôi đã gật đầu.
Thấy tôi không từ chối, hắn cuối cùng cong cong môi, nhưng cười hết sức miễn cưỡng.
16
Sau khi dọn khỏi nhà Giang Độ, tôi xóa toàn bộ phương thức liên lạc của hắn và Lâm Mạn rồi đổi một công việc mới.
Vừa thích nghi được tầm hai tháng, một ngày buổi trưa, tôi và giám đốc đối tác vừa đàm phán xong, đang cùng nhau xuống lầu dùng bữa thì đúng lúc gặp Giang Độ xách theo một cái hộp đứng trước tòa nhà văn phòng.
Trong khoảng thời gian chia tay này, do công việc bận rộn nên tôi hiếm khi nghĩ về hắn.
Có lẽ là từ lúc bị hắn thương tổn hết lần này đến lần khác thì tình yêutôi dành cho hắn cũng đã gần như cạn kiệt. Sự chủ động của tôi vào ngày hôm đó chỉ là một lần phung phí dũng khí vô nghĩa mà thôi.
Tôi để ý thấy ánh mắt hắn ta lạnh xuống ngay lập tức lúc liếc nhìn đối tác bên cạnh tôi, Nhậm Kiền.
Tôi nghiêng đầu, cười xin lỗi Nhậm Kiền: “Anh Nhậm, ngại quá, tôi có việc đột xuất, không thể mời anh ăn cơm rồi. Hẹn anh lần sau nhé.”
Anh ta rất lịch thiệp, không hỏi câu nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Không sao, cô Chung! Hẹn ngày khác vậy.”
Nhậm Kiền đi khỏi, Giang Độ chậm rãi đi về phía tôi.
“Tìm tôi có việc sao?”
Hắn híp mắt nhìn bóng lưng đã đi xa kia, cảm xúc không rõ hỏi: “Hắn là ai?”
“Đối tác.”
Giọng điệu của hắn chậm lại: “Hôm nay là sinh nhật em, anh có mua bánh kem.”
Tôi sửng sốt. Đoạn thời gian này, tôi bận đến nỗi quên luôn sinh nhật của mình, không ngờ Giang Độ lại nhớ.
“Không cần đâu. Hôm nay tôi rất bận, cảm ơn!”
Nói xong, tôi lập tức quay trở về văn phòng, cũng không còn lòng dạ nào ăn cơm nữa.
Sau lưng truyền đến một tiếng gọi trầm thấp: “Hy Hy…”
Tôi chỉ vờ như không nghe thấy, đi một mạch về phía tòa nhà văn phòng.
Buổi trưa, mọi người trong văn phòng đều đi ăn cơm, chỉ còn lại một mình tôi nên khi người giao thức ăn tới, anh ta đi thẳng đến chỗ tôi, không do dự.
Tôi tưởng rằng là của Giang Độ, nhìn túi đồ ăn nhưng không nhận.
“Đây không phải do tôi gọi, tôi không nhận đâu. Còn việc phải xử lý thế nào, anh hỏi người đặt đồ ăn ấy.”
Anh trai giao đồ ăn ngơ ngác rời đi.
Không lâu sau, tôi nhận được điện thoại của Nhậm Kiền.
“Cô ăn chưa?”
Tôi giật mình: “Đó là do Nhậm tổng đặt sao?”
Tiếng cười nhẹ trong trẻo xuyên qua điện thoại truyền vào tai tôi.
“Tôi không chắc cô đã ăn cơm chưa, chỉ là lúc đó nhìn sắc mặt cô không tốt lắm nên theo cảm nhận chủ quan, tôi cho rằng cô ăn cơm không được ngon miệng. Tất nhiên, nếu cô đã ăn rồi thì cứ xem như đây là thức ăn thêm nhé.”
Tôi nhất thời không biết nói gì. Không ngờ anh ấy lại chú ý đến cảm xúc của tôi.
Vài phút sau, đồ ăn lại được giao đến. Lãng phí thời gian làm cho anh trai giao đồ có chút không vui.
Tôi ngượng ngùng cười rồi nhận lấy, không từ chối nữa.
17
Buổi tối, điện thoại hiển thị cảnh báo gió lớn cấp độ hai, tôi liếc nhìn nhưng chẳng quan tâm.
Tăng ca được nửa giờ đồng hồ, tôi bước chân ra khỏi văn phòng.
Giang Độ im lặng đứng yên trong từng cơn gió lạnh thổi qua, như thể hắn vẫn đứng tại nơi lúc trưa chúng tôi gặp nhau, chưa từng rời bước.
Hắn thản nhiên cong môi: “Tan làm chưa? Bây giờ em rảnh rồi đúng không?”
Nói xong, hắn còn lắc lắc hộp bánh kem trong tay với tôi.
Tầm mắt liếc xuống dưới, cái hộp màu trắng sữa làm nổi bật lên các đốt ngón tay đông cứng, đỏ thẫm của hắn.
Thấy tôi không lên tiếng, hắn tiếp tục độc thoại: “Cũng may là mùa đông, bánh kem không bị tan chảy.”
Tôi không hỏi có phải hắn vẫn luôn đứng ở đây không, chỉ thẳng thắn nói: “Giang Độ, anh có từng nghĩ có lẽ do tôi không muốn ở bên anh mà thôi không?”
Giang Độ ngồi xuống thềm đá, cẩn thận lấy bánh kem ra, cụp mắt nhìn. Một lúc lâu sau, hắn mới nhỏ giọng nói: “Nhưng mà không phải em đã đồng ý cho anh một cơ hội nữa sao?”
Tôi không tin hắn không đoán được lúc đó sự đồng ý của tôi chỉ là kế tạm hoãn mà thôi.
“Vậy thì thật lòng xin lỗi, tôi nuốt lời rồi.” Tôi không quan tâm cảm xúc của hắn, chỉ lạnh nhạt nói.
18
Nhiệt độ hôm nay đột nhiên xuống thấp. Buổi trưa hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác len, chịu không nổi nhiệt độ thấp như lúc này.
Lại một cơn gió đêm lạnh rùng mình thổi qua, bả vai Giang Độ cũng hơi run rẩy theo.
Tôi nhìn hắn vài giây, tầm mắt hắn vẫn rơi trên bánh kem.
Không tiếp tục nhìn hắn nữa, khép lại áo bông rồi quay người rời đi.
“Sinh nhật vui vẻ… Hy Hy.”
Giọng nói của hắn theo gió truyền vào tai tôi.
Trời hôm nay lạnh quá. Tôi dậm chân, không khỏi hơi hoài nghi nguyên nhân là tại thành phố này.
Tôi nghĩ có lẽ do tôi không thể thích nghi với nơi này.
Ra khỏi bãi đậu xe ở tầng hầm, lúc đi ngang qua đó, tôi thấy Giang Độ vẫn còn ngồi trên bậc thềm, chưa rời đi.
Dưới lầu vắng lặng, đen kịt, chỉ mình hắn quần áo đơn bạc, lẻ loi, múc từng muỗng bánh kem, ăn từng ngụm nhỏ.
Tôi dời đi ánh mắt, vô thức năng đạp ga, tăng tốc rời đi.
Ngày kế tiếp, tôi nhận được cuộc điện thoại đã lâu ngày không gặp của Trần Toại.
“Chị dâu, anh Giang bị sốt phải nhập viện rồi. Tôi bảo anh ấy gọi điện cho chị. Anh bị sốt đến ba mươi chín độ mà cứ cố tỏ vẻ không sao. Tôi thấy anh ấy cầm điện thoại hồi lâu mà không chịu gọi, tôi hỏi thì anh nói chị không thích ảnh tìm chị.”
“Tôi cũng có nghe nói sơ qua rồi, hai người chia tay do Lâm Mạn nhiều lần thọc gậy bánh xe. Lâm Mạn là mối tình đầu của anh ấy, lúc đó chúng tôi đều nghĩ anh Giang sẽ kết hôn với cô ta.”
“Mãi cho đến khi chị và anh ấy ở bên nhau, tôi mới nhận ra trước kia anh Giang đối với Lâm Mạn cũng chỉ có thế mà thôi. Lúc hẹn hò với chị, cả người anh ấy toát ra một sức sống mà chỉ có chị mới có thể đem lại, tôi liền biết đời này anh ấy không thể nào buông tay chị rồi.”
“Chị dâu, chị suy nghĩ lại xem, thật sự không thể tha thứ cho anh Giang sao? Nếu chị thật sự không thể vượt qua khúc mắc đó thì xem như hôm nay tôi chưa từng nói gì cả.”
Nói xong, cậu ta dứt khoát cúp máy ngay.
Tôi vẫn giữ nguyên động tác cầm điện thoại, suy nghĩ có chút chậm chạp.
Đột nhiên tổ trưởng tổ dự án bước vào, tay giơ lên một tập hồ sơ, lớn tiếng hỏi: “Chi nhánh bên Vân Nam muốn chuyển giao dự án cho chi nhánh của chúng ta, có ai tình nguyện điều động sang đó không?”
Tôi chợt quay đầu nhìn lại.
Đối với tôi, đơn điều động tựa như một người bị đuối nước trên biển rộng mênh mông, lúc sắp nghẹt thở thì bắt được một cái phao.
Vừa đến Vân Nam, tôi không hề bất ngờ khi nhận được điện thoại của Giang Độ.
“Hy Hy, chúng ta thật sự đi đến nông nỗi một người phải rời khỏi, mãi mãi không gặp lại rồi sao?”
Tôi ngửi được mùi hơi ẩm trong không khí. Cơn gió nhẹ thổi vào mặt cũng ôn hòa hơn so với ở Bắc Kinh.
Tôi bỏ qua giọng nói run rẩy của hắn, thở dài một hơi, thẳng thắn bày tỏ: “Phải thừa nhận rằng, không ở chung một thành phố với anh, đúng là tôi cảm thấy dễ chịu hơn.”
Im lặng trong giây lát, đầu dây bên kia truyền lại một tiếng cười nhẹ.
Không biết vì sao, cho dù là ngăn cách qua điện thoại, cách xa ngàn dặm, tôi vẫn có thể cảm nhận được nỗi bi thương trong tiếng cười đó.
“Anh yêu em, Hy Hy à.”
“Anh yêu em, thật sự rất yêu em… “
Hắn không ngừng lặp lại câu nói đó.
Đột nhiên, tôi nhận ra rằng Giang Độ thật ra là một người rất vụng về trong tình cảm.
Đối mặt với việc tôi nghi ngờ hắn ngoại tình, hắn cũng chỉ biết thẳng thắn đem chứng cứ bày ra trước mặt tôi, không hề biết nói những lời dỗ dành.
Ví dụ như bây giờ, hắn chỉ biết nói ba chữ “anh yêu em” vừa cố chấp vừa vô lực níu kéo.
Tôi đi ra khỏi phòng, ngắm nhìn những đám mây nhẹ nhàng trôi trên bầu trời, càng xác định tôi sẽ yêu thích nơi này.
“Giang Độ…” Tôi giơ tay lên, xuyên qua các kẽ ngón tay nhìn cảnh tượng phía chân trời: “Buông tay đi, được không?”