Sau đó tôi đổi số điện thoại, cắt đứt liên lạc với rất nhiều bạn bè ở Bắc Kinh.
Tôi không còn nghe qua tin tức của Giang Độ nữa.
Đến chi nhánh tôi mới biết được, nguyên nhân ban đầu công ty coi trọng việc phát triển chi nhánh này là do tổng công ty chỉ định một vị giám đốc điều hành để quản lý bên này.
Trong cuộc họp, người đó lần đầu tiên xuất hiện.
Tôi ngạc nhiên nhìn Nhậm Kiền nhàn nhã, thong dong đi đến trước mặt tôi. Anh nhướng mày cười nói: “Lâu rồi không gặp, cô Chung.”
***
Một lần nữa quay lại Bắc Kinh đã là bảy năm sau.
Tôi dẫn theo con gái nhỏ ba tuổi, Bối Bối, đi công tác với Nhậm Kiền.
Lúc anh ấy bận công việc, tôi dắt Bối Bối đi dạo khắp nơi. Trong lúc vô tình, hai mẹ con đi đến khu vực gần nơi tôi và Giang Độ đã từng sinh sống.
Đang chuẩn bị rời đi, nhưng giây phút nhìn thấy người trước mặt thì tôi dừng bước.
Đã bảy năm trôi qua, dường như Giang Độ không có gì thay đổi, dường như năm tháng qua đi không chút nào ảnh hưởng đến hắn.
Hắn vẫn mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo kéo lên đến cánh tay, một bên tay đút vào túi quần.
Ánh mắt của hắn nhìn tôi rồi sau đó dừng hẳn trên người Bối Bối.
Tôi chợt lấy lại tinh thần, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con gái: “Chào chú đi con.”
Con bé rất ngoan, giọng non nớt ngây thơ: “Cháu chào chú ạ!”
Giọng con bé lộ ra vẻ ngây thơ và khó hiểu: “Chú muốn khóc à? Mắt đỏ rồi này, lúc Bối Bối khóc cũng giống hệt như vậy.”
Tôi thấy hắn khẽ run tay, nâng mu bàn tay lên vuốt v e khuôn mặt của Bối Bối, giọng khàn khàn.
“Chú không khóc, chú rất vui khi gặp con.”
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, hẳn là Nhậm Kiền đã xong công việc nên gọi cho tôi.
Tôi nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy. Giang Độ cất tiếng hỏi thăm.
Tôi cười nhẹ nhàng: “Chút nữa chồng tôi sẽ đến đón tôi.”
Ánh mắt hắn như một vùng biển tĩnh lặng, đem tất cả cảm xúc nhấn chìm dưới đáy biển, mà bề mặt vẫn bình thản không chút gợn sóng.
Đúng lúc một bóng dáng quen thuộc đi tới từ phía sau Giang Độ, tôi nghiêng đầu nhìn.
Trần Toại mang đôi dép lê ung dung bước đến, kéo dài giọng: “Em nói này Giang Độ, đi mua có chút đồ thôi mà sao lề mề vậy, gọi điện thoại lại không nghe máy…”
Sau khi nhìn thấy tôi, giọng nói của cậu ta trở nên nhỏ dần, đôi mắt sáng lên.
“Chị… chị dâu, chị về rồi à?”
Tôi đang muốn lên tiếng sửa lời cậu ấy, nhưng cậu ấy đã chạy tới nhanh như chớp, vỗ vai Giang Độ:
“Anh Giang! Anh đã đợi được rồi, đã bảy năm, anh rốt cuộc khổ tận cam lai rồi!”
Giang Độ tránh khỏi bàn tay cậu ta, nhìn về phía tôi.
“Chị dâu, chị không biết đâu, anh Giang vì chờ đợi chị, ở góa bảy năm nay rồi…”
“Trần Toại!”
Giang Độ cao giọng ngắt lời cậu ấy.
Trần Toại sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy Bối Bối bên cạnh tôi, ngập ngừng hỏi: “Chị dâu, đây là?”
Tôi gật đầu cười với cậu ta: “Vẫn là gọi tên tôi đi nhé, đây là con gái tôi.”
Sắc mặt Trần Toại biến đổi, cậu ta câm nín không nói nên lời.
Giang Độ cụp mắt thu hồi cảm xúc: “Chồng em sắp đến rồi đúng không? Bọn anh đi trước nhé.”
Dứt lời liền đẩy Trần Toại đang còn choáng váng bên cạnh, toan cất bước rời đi.
“Chú ơi hẹn gặp lại!” Bối Bối nhoẻn miệng cười với Giang Độ, để lộ hàm răng sữa, giơ tay nhỏ lên huơ huơ.
Giang Độ lại ngồi xổm xuống ôm lấy Bối Bối, nhìn không rõ biểu tình trên mặt. Nhưng tôi nghe được hắn thấp giọng nghẹn ngào: “Tạm biệt nhé, Bối Bối!”
Trần Toại im lặng rời đi theo Giang Độ, không nói thêm câu nào nữa.
Tôi nhìn theo bóng lưng của Giang Độ, nhớ lại lời nói vừa rồi của Trần Toại, thổn thức không thôi.
Bảy năm, hắn chỉ lẻ loi một mình.
Bối Bối kéo tay tôi: “Mẹ ơi!”
Tôi mới hoàn hồn lại: “Sao vậy con?”
Con bé chỉ tay về bóng dáng Giang Độ đang dần đi xa: “Khi nãy chú đó ôm con khóc đấy.”
Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ của con bé và đi theo hướng ngược lại.
“Bố con sắp đến rồi, mẹ và con đi tìm bố nhé.”
… …
Lại là một mùa giáng sinh, Nhậm Kiền xin nghỉ phép đưa tôi đi Boston.
Tuyết rơi đầy trời, anh ôm tôi từ phía sau.
Anh giơ tay chỉ vào cây thông Noel ở giữa quảng trường, thấp giọng nói: “Anh đã mua nó về để tặng em, em thích không?”
Tôi nhìn cây thông Noel trước mặt chỉ thuộc về một mình mình, một lúc sau quay người ôm lấy anh ấy.
“Thích lắm!”
Em đã từng có một bóng ma không thể xóa mờ đối với lễ Giáng Sinh. Cảm ơn anh đã một lần nữa kéo em trở lại dưới ánh mặt trời ấm áp.
[Ngoại truyện]
Giang Độ bỏ ngoài tai lời khuyên can của bác sĩ, lôi kéo thân xác bệnh tật chạy tới dưới lầu nơi làm việc mới của Chung Hy.
Từ giữa trưa cho đến hoàng hôn, ngọn đèn cuối cùng của tòa nhà đã tắt.
Giang Độ hơi căng thẳng mím môi nhìn về phía cửa ra vào, nhưng người đi ra không phải Chung Hy.
“Chào anh, xin hỏi hôm nay Chung Hy xin nghỉ phép phải không? Tôi thấy cô ấy hình như vẫn chưa đi ra.”
Người nọ cảnh giác nhìn Giang Độ: “Anh là?”
Giang Độ há miệng, cuối cùng nở một nụ cười khổ:
“Bạn… tôi là bạn của cô ấy.” Hắn bây giờ chỉ dám dùng xưng hô chung chung như vậy để tự xưng.
“Vậy cô ấy không nói với anh sao, cô ấy chuyển đến chi nhánh ở Vân Nam rồi.”
Giang Độ giật mình.
Khi hắn lấy lại tinh thần, không biết người nọ đã rời đi từ lúc nào.
Gió đêm lạnh căm thấm vào da, va chạm với nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể.
Hắn cảm thấy đầu choáng váng hơn cả hôm qua.
Hôm qua bạn hắn bảo hắn gọi điện thoại cho Chung Hy sử dụng khổ nhục kế, hắn không làm được. Bây giờ không thể bận tâm nhiều như vậy nữa.
Nhưng mà cô nói không muốn gặp lại hắn.
Giang Độ ngơ ngác nhìn bóng đêm xung quanh, chỉ có đèn đường hiu quạnh.
Hắn cầm điện thoại, ngây người tại chỗ, hoang mang luống cuống.
“Hy Hy, anh yêu em.”
Hắn nhớ khi xưa, mỗi lần hắn nói câu này, cô sẽ đỏ mặt rồi úp mặt vào ngực hắn, yếu mềm như cái bánh thỏ vậy.
Cho nên hắn không ngừng lặp lại ba từ này với chiếc điện thoại lạnh băng, cầu xin cô có thể hồi tâm chuyển ý.
Hắn ngồi xổm xuống, vẫn cố chấp để điện thoại bên tai, ngoan ngoãn im lặng.
Một lúc sau, hắn mới nỉ non: “Vợ ơi, em thật sự không cần anh nữa sao…”
Cho đến khi mất đi ý thức, hắn vẫn không đợi được câu trả lời.
…
Trần toại cắn răng nói: “Bốn mươi độ! Sẽ không sốt ng.u luôn đấy chứ?!”
Nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Giang Độ, trông hắn càng có vẻ ốm yếu hơn.
Vì sốt cao nên cổ họng hắn đã khàn đến mức nói không nên lời, chỉ có thể dùng khẩu hình miệng: “Xin lỗi...”
Trần toại thở dài: “Sao anh không làm vậy ngay từ ban đầu, bây giờ hối hận cũng muộn rồi! Vì tránh mặt anh mà cô ấy đi đến đầu bên kia của Trung Quốc rồi.”
Giang Độ im lặng nhìn cây kim truyền nước đâm trên mu bàn tay.
Ngày đó, Chung Hy nói lúc hắn trả lời tin nhắn đó của Lâm Mạn thì hắn đã ngoại tình rồi.
Hắn không có gì để ngụy biện. Hắn nghĩ có lẽ chính tin nhắn kia đã thúc đẩy Lâm Mạn tự tin chủ động về sau.
Nhưng thật sự đó chỉ là ngoài ý muốn, chính hắn cũng không nhớ tin nhắn kia được gửi lúc nào.
Hắn uống rượu say bí tỉ, ngày hôm sau tỉnh lại đã thấy tin nhắn của Lâm Mạn gửi cho hắn. Không hiểu sao hắn còn trả lời lại cô ta.
Lần đầu tiên Chung Hy thấy hắn tham gia bữa tiệc có Lâm Mạn, đó là lần hiếm hoi cô lên tiếng châm chọc hắn.
Khoảng thời gian đó, hai người họ chiến tranh lạnh với nhau.
Nói cách khác, đó chỉ là sự khó chịu, bướng bỉnh của bản thân hắn mà thôi.
Cấp trên giao xuống dự án, chỉ định hắn và Lâm Mạn cùng nhau làm.
Hắn đã từ chối, nhưng cấp trên nói đây là do Lâm Mạn yêu cầu. Cô ta có hậu thuẫn.
Chung Hy không thích hắn tiếp xúc với Lâm Mạn, nhưng hắn không thể né tránh được.
Hắn chưa từng giải quyết những vấn đề như vậy, cho nên lựa chọn im lặng theo bản năng.
Giang Độ mất bốn năm để ngồi lên vị trí hiện tại. Ngoài việc tài giỏi hơn người, chủ yếu vẫn là hắn chưa từng phạm phải sai lầm chí mạng, không để người khác bắt được nhược điểm.
Nhưng không ngờ ở tuổi hai mươi bảy, hắn đã đưa ra lựa chọn khiến bản thân hối hận suốt quãng đời còn lại.
Lâm Mạn cố ý kéo dài tiến độ dự án, hắn đành tăng ca để bù lại.
Nhìn Lâm Mạn lấy dự án ra làm cái cớ để đến tìm hắn mỗi ngày, hắn càng thêm chán ghét.
Biết được Lâm Mạn sẽ trở về trụ sở chính sau khi dự án hoàn thành, hắn liền tận dụng luôn cả thời gian đêm khuya để kịp tiến độ.
Để tránh ảnh hưởng đến Chung Hy nghỉ ngơi, hắn chủ động đề nghị ngủ ở phòng của khách.
Động lực để hắn chống đỡ mỗi đêm làm việc đến hai ba giờ sáng chính là Chung Hy.
Giang Độ suy nghĩ khá đơn giản. Hắn muốn dành ra toàn bộ thời gian hoàn thành công việc, nhanh chóng để Lâm Mạn rời đi. Như vậy giữa hắn và Chung Hy sẽ không còn khúc mắc nữa.
Có một ngày nọ, hắn thức đến hừng đông mà không hề hay biết. Hắn dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Dường như tinh thần không còn được như hai năm trước nữa, hắn thong dong nhìn mặt trời mọc, lắc lư chiếc ghế dựa.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy đã đến tuổi kết hôn rồi. Hắn tưởng tượng cảnh hắn cầu hôn Chung Hy, rồi bất chợt nở nụ cười.
Đến giờ đi làm, cả người vẫn còn hơi mơ màng do thức nguyên đêm, cho nên hắn không chú ý đến chén cháo mang ý nghĩa cầu hòa uyển chuyển mà Chung Hy đã chuẩn bị.
Có lẽ từ giây phút đó chuyện tình của hai người đã định sẵn là sẽ không có kết quả nữa.
Lâm Mạn nói với Giang Độ rằng cô ta không muốn làm dự án này nữa, đúng lúc có một đồng nghiệp chịu tiếp nhận, bởi vậy đã có bữa cơm tối đó.
Sau khi đợi nửa giờ đồng hồ mà người đồng nghiệp kia vẫn chưa đến, hắn mơ hồ nhận ra có điều không ổn.
Hắn cũng không quan tâm phép tắc lịch sự với Lâm Mạn nữa, đang muốn đứng dậy rời đi thì cô ta lại trực tiếp nghiêng người sang.
Sau chuyện đó, trong một thời gian dài, cho dù chỉ là thấy cảnh hôn trên tivi, hắn cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Mọi người xung quanh đều cho rằng hắn ba lòng hai dạ, nhớ mãi không quên Lâm Mạn.
Hắn cũng không giải thích với ai, cũng không thấy có gì oan ức cả.
Ngẫm lại cũng là do bản thân mình gây nên. Điều duy nhất hắn không thể buông bỏ chính là sự tiếc nuối kéo dài khôn nguôi.
Khi Chung Hy rời đi được ba năm, có một đồng nghiệp không đành lòng thấy hắn mãi lẻ loi một mình nên muốn giới thiệu đối tượng cho hắn.
Hắn nghe xong chỉ mỉm cười từ chối. Hắn nói hắn có người mình yêu rồi, muốn thử chờ đợi cô ấy.
Đồng nghiệp không ngờ Giang Độ bình thường lạnh nhạt ít nói lại có một mặt khác như vậy. Người đó không tiếp tục khuyên nữa, hậm hực bỏ đi.
Chính hắn cũng không rõ có phải mình cố ý chờ cô không, chỉ là thấm thoát bảy năm đã trôi qua.
Lúc gặp lại nhau, cô đã có con rồi.
Hắn đứng từ xa nhìn người đàn ông đó bước xuống, một tay ôm con gái của họ, tay còn lại nắm lấy tay cô.
Bầu không khí ấm áp dễ chịu, không ai có thể chen chân vào.
Hắn rất vui vì cô có thể sống hạnh phúc.
Nhưng không hiểu vì sao khi hắn cười, hốc mắt bỗng nhiên đỏ hoe.
Đêm đó hắn mơ thấy cảnh hắn và Chung Hy bên nhau, trong mơ hắn cười dịu dàng.
Về sau, có người hỏi: “Cậu đợi nhiều năm như vậy, đợi được cô ấy rồi sao?”
Giang Độ nhìn cây thông Noel ngoài cửa sổ, gượng cười: