Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 14



Đợi kiểm tra xong xuôi mọi thứ trong nhà, đã tới chín giờ năm mươi phút, Diệp Khinh Chu thấy sốt ruột vô cùng, nhất thời choáng váng đầu óc, lại nghĩ là Âu Dương đến nhà mình ngủ nhờ, bắt đầu đập cửa nhà vệ sinh ầm ầm: “Nhanh lên, mình đợi gần chết rồi.”

Vừa thốt ra khỏi miệng xong, nàng mới sực tỉnh, vội vàng dán mặt lên cửa đổi giọng ngay: “Không không, em không vội gì cả, anh cứ từ từ tắm rửa đi, tắm rửa cho sạch một chút, như vậy mới không dính phải vi trùng vi khuẩn.”

Nàng chưa dứt lời, cửa nhà vệ sinh đã mở xạch một tiếng, Diệp Khinh Chu vốn đang dán mặt trên cửa lập tức bị lao về phía trước, đập mặt vào một cái gì đó mềm mềm lại ẩm ướt, nàng khiếp đảm ngẩng đầu lên nhìn, đã vội vàng lùi lại ba bước, lảo đảo một cái ngã nhào xuống đất, bản thân nàng không kịp nghĩ tới việc ngã xuống đất như vậy thì mông mình bị dính bao nhiêu vi khuẩn, cũng không kịp nghĩ tới việc mình bị ngã như vậy thì khung xương yếu ớt của mình có bị rạn nứt gì không, mà chỉ la lên một tiếng kinh hoàng: “Anh, anh.. anh “

Kiều Lạc cởi trần, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, giống như vừa mới tắt nước đã vội vàng mở cửa đi ra, toàn thân vẫn còn ướt đẫm, những giọt nước lấp lánh nhỏ xuống từ trên mái tóc ngắn lăn dài xuống cổ, anh tháo kính mắt, ngay cả lông mi hình như cũng dính chút hơi nước, giơ tay lau qua tóc, hơi hiếng mắt nói: “Cô đang thúc giục tôi sao?”

Diệp Khinh Chu chống tay xuống đất dịch mông lùi nhanh lại về phía sau, lùi sát tới tận góc tường, mặt ửng hồng, Kiều ác ma, sao lại mang vẻ dọa người như thế chứ: “Không đâu ạ, em sau dám thúc giục anh, anh cứ tiếp tục vào tắm rửa đi ạ …”Nàng cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn, tựa hồ như chỉ liếc nhìn một cái cũng là một hành vi phạm tội.

Kiều Lạc thấy mặt nàng đỏ bừng như vậy thì khóe miệng nhếch lên rất thỏa mãn, đi ra khỏi buồng vệ sinh, hai chân trần của anh để lại trên sàn nhà những vết chân sũng nước, Diệp Khinh Chu hơi nuốt nuốt nước bọt, lát nữa chắc phải lau cho sạch, bằng không đi không cẩn thận lại ngã trượt mắt.

Kiều Lạc bước tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, tấm khăn tắm màu trắng căng lên như muốn tung ra: “Chẳng lẽ suốt bảy năm trời vẫn chưa nhìn thấy thân thể của đàn ông sao?”Anh vừa nói vừa thoáng lộ một nụ cười tinh quái, nghiêng đầu ghé sát vào nàng.

Trên người anh còn vương vất hương của sữa tắm, đó là loại sữa tắm dành cho trẻ con mà Diệp Khinh Chu đặc biệt thích, mùi sữa nồng nàn, làn da trắng nõn của Kiều Lạc cũng bởi vừa tắm xong mà chuyển sang màu hồng phấn mềm mại, còn đọng lại mấy giọt nước, hơi nóng thoáng phả ra mờ mịt, Diệp Khinh Chu nuốt vội nước bọt, giống hệt như một cái bánh bao nhân đậu nóng hôi hổi vừa mới ra khỏi nồi… Nhớ quá, muốn cắn một ngụm. Được rồi, kỳ thật bởi nàng ăn tối chưa no mà.

“Cô cố tình miệt thị vấn đề của tôi hả?”Kiều Lạc cao giọng, Diệp Khinh Chu lập tức hoảng sợ lắp bắp: “Không, không, sao thế được ạ …”

Kiều Lạc cười, lui lại một bước, để nàng có thể ngồi thẳng dậy: “Vậy tại sao trông thấy anh trai cô là tôi đây, cô lại đỏ mặt lên?”

Diệp Khinh Chu liếc anh một cái, vẻ như sắp khóc: “Anh ơi, em tuyệt đối không dám nghĩ tới anh, bởi vì ….”

“Bởi vì sao?”Kiều Lạc tiếp tục hỏi.

Bởi vì anh là ác ma chứ sao! Diệp Khinh Chu thầm rên lên, nhưng nàng không dám thốt ra miệng: “Bởi vì em không nghĩ tới con trai.”"

“A?”Tuy giọng Kiều Lạc hơi kéo dài ra nghi vấn, nhưng trong ngữ điệu lại tràn đầy sự đắc ý.

Diệp Khinh Chu bắt đầu nhớ lại tình hình bi thảm lúc nhỏ của mình, tục ngữ nói rất đúng, thiếu nữ nào chẳng mơ xuân mộng, vào cái thuở Diệp Khinh Chu vừa mười bốn mười lăm tuổi, trong đầu óc đã bắt đầu có đối tượng để mơ tưởng, tỷ như bạn lớp phó phụ trách thể dục vóc dáng cao lớn, lần trước lúc nàng nhảy vào hố cát bị trẹo chân, chính cậu đã dìu nàng đi tới phòng y vụ! Lại còn có cả hội trưởng hội văn nghệ học sinh, lần trước khen nàng trông rất đáng yêu nữa.

Bất quá mơ tưởng của Diệp Khinh Chu, cũng chỉ là mơ tưởng mà thôi, tuyệt đối không dám làm gì, các thầy cô đã nói học sinh phải chuyên chú vào học tập mà.

Mặc dù nàng chỉ thầm tơ tưởng một chút như vậy, nhưng vẫn bị Kiều Lạc phát hiện, bắt đầu từ lúc đó, một kẻ vốn ưa thích yên tĩnh như Kiều Lạc đột nhiên thay đổi, lại bắt đầu rủ bạn bè tới nhà mình chơi, đều là những nam sinh tầm mười lăm mười sáu tuổi. Kế hoạch bình thường là, tan học, đi đá bóng, sau đó tới nhà cậu cùng chơi game.

Trời nóng ba mươi tám độ, người đầy mồ hôi hôi rình, vừa vào nhà, cởi giầy xong, Kiều Lạc đã nhanh chóng gọi Diệp Khinh Chu mang nước vào cho mọi người. Đúng là những hương vị tiêu hồn, lực sát thương của chúng không khác gì một căn phòng kín xếp đầy sầu riêng.

Chút mộng xuân của Diệp Khinh Chu lập tức bị hương vị tiêu hồn này đánh tan thành mây khói, chết không toàn thây. Một khoảng thời gian rất lâu sau, nàng tuyệt đối không thể thoát khỏi cái tâm trạng khủng khiếp đó, trong đầu đều toàn là cảm giác nếu lớp phó thể dục và hội trưởng hội văn nghệ học sinh cùng lúc cởi giầy … buồn nôn chết mất..

Diệp Khinh Chu đáp lại rất thật thà: “Bởi vì đàn ông người hôi rình, lại có rất nhiều lông chân, lông mũi.”

Kỳ thật vẫn có ngoại lệ, Diệp Khinh Chu thoáng hít lấy hương sữa nồng nàn bên người, mặc dù Kiều Lạc đã làm như vậy nhưng cũng không thể tránh khỏi có lúc thoáng động tâm. Giống như lúc nàng ở cấp III, đám nữ sinh đều thầm bàn luận mấy chủ đề về hai giới, tỷ như rốt cuộc H sẽ xảy ra những chuyện gì, sách vở duy nhất có thể học tập chỉ là những cuốn sách nhỏ bỏ túi, bạn Tiểu Chu non nớt nhà ta cũng từng mở một quyển ra xem tới nỗi mặt đỏ tim đập thình thịch, sau đó ngọn lửa xuân mộng lại bắt đầu dấy lên, đáng tiếc ngọn lửa kia chưa kịp vượng, đã bị tạt một chậu nước lạnh.

Một ngày cuối tuần nào đó, Kiều Lạc bất ngờ phải tới trường luyện thi, vô tình đánh rơi một chiếc CD – ROM trong phòng Diệp Khinh Chu, bạn Tiểu Chu nhà ta cố lấy hết dũng khí, thừa dịp trong nhà không có ai, thả cái đĩa vào trong đầu DVD xem thử.

Dĩ nhiên là …. cảnh một đống đàn ông trung niên hèn mọn bỉ ổi đang xxoo mấy cô bé, xen kẽ trong đó còn có người và thú, hoặc np…

Diệp Khinh Chu nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hoàn toàn chết sững, nam nhân … thật buồn nôn! Nhất là những kẻ xem những cuộn film như thế này.

Nàng bối rối đặt chiếc đĩa lại chỗ cũ, nhưng thủy chung vẫn không quên được những thước film kinh khủng đó, lúc ăn cơm tối thấy trên bàn có món lòng lợn còn hơi hồng hồng, nàng lập tức che miệng chạy ào vào nhà vệ sinh nôn ọe, mấy bộ film thần tượng và truyện tranh đều gạt người hết.

Diệp Khinh Chu xoắn hai tay lại: “Hơn nữa trong đầu đều là những tư tưởng vàng khè, hành vi hèn mọn bỉ ổi lại hạ lưu!”

Bảy năm, những bóng ma nặng nề này vẫn không ngừng ẩn hiện, mỗi khi Diệp Khinh Chu trông thấy bất kỳ nam nhân mũ áo tề chỉnh nào sẽ lại liên tưởng tới những thước film kia. Lên tới đại học, rồi lúc ra trường đi làm, người theo đuổi nàng cũng không ít, có điều Diệp Khinh Chu không thể chấp nhận nổi dẫu chỉ một người, trong lòng nàng định nghĩa về nam nhân đã định hình sẵn: là một vật phẩm cần thiết của cuộc sống, không thể không có, nhưng cũng không cần mua vội.

Ngoại trừ những bóng ma nặng nề này không ngừng ám ảnh, Diệp Khinh Chu cũng chưa gặp được bất kỳ ai khiến cho nàng động lòng, nói chính xác là, cũng tuyệt nhiên không thấy xuất hiện bất kỳ người đàn ông nào có thể giúp nàng tiêu trừ những bóng ma cũ, đồng thời thỏa mãn những sầu lo của nàng.

“Vậy sao …”Kiều Lạc gật gật đầu đầy thỏa mãn, lại ghé sát tới: “Thế còn tôi thì sao?”

“Anh ….”Diệp Khinh Chu vẫn không dám ngẩng đầu lên, trong lòng thầm nghĩ, tuy trên người anh không có mấy cái hương vị kia, nhưng người xem cái đĩa CD xấu xa bỉ ổi kia chính là anh mà. Nhưng nếu dám nói ra những lời này thì khác nào thừa nhận nàng lén xem cái đĩa CD bẩn thỉu đó, dù chết nàng cũng không thể nói: “Anh thì … tốt, anh là anh trai của em mà … Anh của em cũng không phải người thường …”

Kiều Lạc sẽ gật đầu: “Vậy cô nói xem, so với tôi thì tổng giám đốc mới của cô như thế nào?”

“Sao ạ?”Diệp Khinh Chu sững sờ, sao chủ đề đã kéo tới người tổng giám đốc của nàng rồi?

“Nam nhân đều như vậy, vậy sau này cô kết hôn làm sao được bây giờ?”Kiều Lạc cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề kia nữa, mà lại chuyển sang câu hỏi khác.

“Kết hôn …”Diệp Khinh Chu cảm thấy vấn đề này quá xa xôi.

“Nếu không …”Kiều Lạc càng ghé sát vào nàng, giơ tay chạm nhẹ vào khuôn mặt đỏ bừng của nàng: “Tôi thì sao?”

Sống lưng Diệp Khinh Chu cứng đờ, nàng vừa ngẩng đầu, thì đập vào mắt nàng chính là đôi con mắt thâm thúy kia của Kiều Lạc, khắp người lại bắt đầu nóng lên, nàng vội vàng trốn tránh, vội vàng đẩy anh ra trong vô thức: “Anh đừng dựa sát vào, nóng quá”

Kiều Lạc thoáng cười với đầy vẻ xấu xa: “Cưng cố gắng đừng kéo lỏng khăn tắm của anh ra nha …”

Vừa nghe thấy những lời này, Diệp Khinh Chu giật nảy mình, vội vùng đứng dậy, xông thẳng vào nhà vệ sinh đóng cửa lại xong, mới dám lớn tiếng đáp lại: “Anh là anh trai của em, đùa gì lạ vậy chứ!”Sau đó vội vàng mở vòi nước, để tiếng nước chảy át đi tiếng tim đập thình thịch của nàng.

Sau một đêm, rốt cuộc Diệp Khinh Chu đã nhận ra một vấn đề nghiêm túc, nàng cần có một người đàn ông. Nếu như bên người nàng có một người đàn ông, tất Kiều Lạc sẽ không còn trêu chọc nàng được nữa. Đã quyết định xong, Diệp Khinh Chu bắt đầu hành động.

Sau khi ăn trưa về, Âu Dương đang tới gặp nàng, lại phát hiện ra nàng đang chăm chú ngồi xem xét một cái website nào đó, nàng lướt qua một cái tò mò hỏi: “Gì thế?”

Diệp Khinh Chu ngoái đầu lại, đáp một cách vô cùng chân thật: “Mình đang đăng kí kết giao qua mạng”

“Cậu đăng ký cái đó để làm gì?”Âu Dương lập tức bị kinh hãi, cái loại lại chắc chỉ những cô gái quá lứa lỡ thì mới cần tới chứ. Không phải nàng tự kỷ, nàng và Diệp Khinh Chu mới hai mươi bốn tuổi, hơn nữa vẻ ngoài không tệ, gia cảnh thuộc loại trung lưu, có nghề nghiệp ổn định, có nghĩ đi nghĩ lại cũng không cần phải tìm kiếm tình yêu và hôn nhân qua cách đăng ký mạng thế này.

“Xem mắt à …”Diệp Khinh Chu chỉ vào màn hình máy tính nói: “Trong xã hội bây giờ mấy cái vụ lừa gạt hôn nhân nhiều lắm, vạn nhất mình gặp phải một kẻ vô công rồi nghề ăn bám, không lưu tâm trót yêu thương hắn, kết quả người này tất xấu nào cũng có cả, rượu chè cờ bạc, hãm hại lừa gạt, không phải chuyện ác thì không làm, có phải mình đã xong rồi sao…”

“Cậu có thấy là cậu đã quá lo lắng vô căn cứ rồi hay không?”Âu Dương mặt đã đen xì.

“Đây là một vấn đề rất nghiêm túc của xã hội đó.”Diệp Khinh Chu đáp một cách rất thật: “Căn cứ vào điều tra đã cho thấy, có ba mươi phần trăm con gái trước khi kết hôn không nắm rõ tình huống của đối phương, từ đó dẫn tới bi kịch li hôn, loại tình huống này bao gồm cả về thành phần gia đình, công việc và thu nhập…”

Rốt cuộc Âu Dương không kiềm nổi phải rên lên: “Chẳng lẽ cậu không biết điều kiện cần thiết trước khi kết hôn là tình yêu hay sao?”

“Yêu đương?”Diệp Khinh Chu vò vò đầu: “Cái thứ đó chỉ tổ làm người con gái thấy mơ hồ, hơn nữa đợi lúc tình cảm tốt đẹp mới bàn tới chuyện này thì đã không thể nào tách ra được nữa, cho nên mình muốn biết tất cả tư liệu về đối phương ngay từ lúc mới bắt đầu tiếp xúc.”Nàng vừa nói vừa chỉ vào máy vi tính nói khẽ: “Hơn nữa, cái loại đàn ông này vốn dĩ chỉ là một loại vật phẩm bất đắc dĩ phải mua, chậm được phút nào hay phút đấy, tốt nhất là xem mắt xong kết hôn, như vậy cũng không cần tiếp xúc quá lâu.”

“….”Âu Dương đã hoàn toàn hóa đá: “Vậy tóm lại kết luận của cậu là gì?”

“Mình muốn đi xem mắt “Diệp Khinh Chu đáp lại một cách rất thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.