Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 47



Kết quả đẫm máu đã chứng minh, cách mạng vẫn chưa thành công, các đồng chí cần cố gắng. Diệp Khinh Chu đang chăm chú khuấy nồi cháo táo đỏ, đột nhiên tự cảm khái một câu như vậy, Kiều Đại thần không những đã trực tiếp phủ định suy đoán của nàng, mà dấm chua cũng không thèm ăn, quả thật là thần thánh bất khả xâm phạm nha!

Diệp Khinh Chu múc hai chén cháo từ phòng bếp mang ra phòng khách, dạo gần đây vẫn ngồi nghe tin tức buổi sáng, Kiều Lạc lúc này cũng đang loay hoay với hai giấy rất lớn, nàng tò mò quay đầu xem xét, lập tức phát hoảng, hai tờ giấy kia thật ra là hai tấm poster lớn, một tấm là Triệu Phi Nhã, một tấm là Mai Oánh Oánh.

“Cái này, cái này ……”Nàng lập tức lùi lại vài bước liền, không hiểu bằng cách nào Kiều Đại thần có được những tấm poster kia, càng không hiểu tại sao anh làm vậy?

Kiều Lạc không thèm để ý đến vẻ khiếp sợ của nàng, xoay người lo dán hai tờ poster lên tường phòng khách, xong việc mới hài lòng nhìn Diệp Khinh Chu nói,”Không tệ.”

“Không, không tệ? “Diệp Khinh Chu lệ ướt đẫm mặt, cái gì không tệ chứ, đấy quả thực là tệ tới mức không thể nào tệ hơn được nữa rồi!

Kiều Lạc nhìn vẻ quẫn bách của nàng, đẩy nhẹ kính,”Không phải em rất sợ hai người này hay sao? Vậy thì nhìn thường xuyên sẽ hết sợ……”

“Ôi……”Diệp Khinh Chu buông chén, run rẩy chỉ tay vào Triệu Phi Nhã, “Làm sao anh biết được bà ta là ai?”

“Là chủ tịch Phi Nhã điền sản, là tình nhân của ba em, đáng tiếc lại không được coi như kế mẫu của em.”Kiều Lạc thản nhiên nói, tựa hồ như những bí mật kia của Diệp Khinh Chu chẳng khác gì mấy cái tin tức truyền thông vẫn được thông báo tới toàn dân.

Diệp Khinh Chu mím môi, nói nhỏ,”Với anh em còn không đối phó được, đừng nói chi là hai người này……”

Kiều Lạc nháy mắt,”Dám mang anh xếp chung loại với họ à?”

“……”Diệp Khinh Chu lập tức phát hiện mình nói sai, vội vàng đính chính,”Ối, sao lại thế, anh là đại thần nha, vị trí của đại thần bất di bất dịch nha……”

Kiều Lạc khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống bắt đầu ăn cháo, nhìn mặt sượng sùng của Diệp Khinh Chu nói,”Nhớ đấy, mỗi ngày xem ba lần, mỗi lần mười phút, mỗi phút mắng mười câu, nửa tháng sẽ thấy hiệu quả……”

Diệp Khinh Chu cố gắng hướng mắt về phía hai người kia, lại giật bắn mình, đột nhiên nhớ việc gì, quay đầu nhìn Kiều Lạc,”A…… lần trước ở trong nhà hàng anh đi với Mai Oánh Oánh, là có chuyện gì?”

Tay đang cầm thìa của Kiều Lạc hơi sững lại một chút, rồi lại tiếp tục múc cháo,”Không có gì “

Diệp Khinh Chu tiến đến bên bàn, ngồi đối diện với anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cái chén ấm bên cạnh, cúi đầu nói nhỏ,”Thật ra…… mẹ có gọi điện thoại cho em……”

“Thế à.”Kiều Lạc lên tiếng.

Nàng nói tiếp, “Mẹ bảo em không được ở chung với anh…… Chuyện này có phải liên quan tới Mai Oánh Oánh hay không?”

Hai con mắt dưới đôi tròng kính của Kiều Lạc hơi cụp xuống, dùng thìa quấy cháo trong chén,”Em muốn biết cái gì?”Anh đột nhiên hỏi, Diệp Khinh Chu mở to mắt,”Em……”

Kiều Lạc buông thìa,”Em muốn biết những chuyện khiến cho hai bọn mình không thể ở chung một chỗ sao?”Anh nhìn thẳng Diệp Khinh Chu, nói tiếp,”Nói đúng hơn là em muốn tìm một lý do để một lần nữa rời khỏi anh?”

Diệp Khinh Chu nói không ra lời, Kiều Lạc nhếch miệng,”Anh sẽ không nói cho em biết bất cứ chuyện gì, nếu nó lại là nguyên nhân có thể làm em lại chạy trốn.”

“Nhưng ……”Diệp Khinh Chu nhỏ giọng nói,”Anh không chịu nói với em, nghĩa là, việc kia có thật …”

“Có thật thì đã sao? “Kiều Lạc ngẩng đầu lên,”Em chỉ cần đi theo sau anh như xưa kia là được rồi.”

Diệp Khinh Chu nói không ra lời, mỗi lần đối mặt với Kiều Lạc tự tin như vậy, lại càng cảm thấy thẹn vì sự tự ti của chính mình. Cho tới bây giờ, nàng thậm chí không thể tuyệt đối an tâm, hay tin tưởng nàng và Kiều Lạc có thể ở bên nhau, xưa nay nàng rất vâng lời mẹ, tự nói với mình, một tháng này chẳng qua là do ông trời vì muốn đền bù những đau khổ nàng đã trải qua, mà ban cho nàng một cái ơn nho nhỏ, như là một thứ xa xỉ phẩm. Nàng đang lo lắng, nếu như Kiều Lạc làm cho nàng trở nên tự tin, nàng sẽ có dũng khí cãi lời mẹ hay không, kết quả như vậy, sau cùng sẽ là tốt hay xấu?

Nàng ngẩng đầu nhìn Kiều Lạc đang ăn cháo, trong lòng mơ hồ có chút bất an, thời gian yên tĩnh này có thể kéo dài được bao lâu.

Thực tế chứng minh, lo lắng xưa nay của Diệp Khinh Chu không phải không có căn cứ, nàng cảm thấy mọi thứ sẽ không yên lặng trôi qua, nhất định phải có chút gợn sóng, có điều nàng quả thực không ngờ, điểm phát sóng lại chính là tổng giám đốc.

Bởi vì bắt đầu từ ngày đó, Diệp Khinh Chu mỗi ngày đều nhận được một bó hoa, thậm chí có ngày, hoa vừa mới đưa tới, Ôn Nhược Hà từ văn phòng đi ra trong lúc nàng đang tiếp nhận, vẻ mặt bối rối, tổng giám đốc nhìn nàng một cách lộ liễu, Diệp Khinh Chu sợ đến mức run tay suýt nữa đánh rơi bó hoa.

Âu Dương đạp chân một cái, ghế xoay chạy tới bên nàng, tay sờ lên cằm,”Ánh mắt của tổng giám đốc lộn xộn ghê nha!”

Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, ánh mắt kia đâu chỉ lộn xộn, quả thực chính là ma ám! Nàng buông hoa xuống, quyết định tìm tổng giám đốc nói chuyện cho ra lẽ, suốt một tuần lễ nàng mỗi ngày trong giờ cơm đều nhìn mặt Mai Oánh Oánh, dần dần, ăn cơm lại còn thấy ngon miệng hơn trước! Cho nên Diệp Khinh Chu bây giờ có đầy đủ dũng khí đi tìm tổng giám đốc nói chuyện!

Ôn Nhược Hà vừa về đến, đã nhìn thấy Diệp Khinh Chu ngồi ngay ngắn trong văn phòng, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay đặt ở trên đầu gối, tư thế ngồi tiêu chuẩn của học sinh tiểu học, anh thở phào một hơi, mỉm cười “Cô đang đóng giả làm tượng điêu khắc đấy à?”

Diệp Khinh Chu quay đầu,”Tổng giám đốc, tôi rất nghiêm túc muốn nói chuyện với anh về vấn đề tặng hoa.”

Thấy vẻ mặt chính nghĩa của nàng, Ôn Nhược Hà đã muốn cười, nhưng nghe lời của nàng, anh nín cười hỏi,”Hoa đẹp không?”

“Trời đất…..”Tức giận mà Diệp Khinh Chu đã dùng hết tâm ý vận khí đan điền nén lại thật vất vả bây giờ bị câu nói nhẹ nhàng như vậy của anh làm bùng lên,”Tổng giám đốc…… Bây giờ là lúc bàn chuyện hoa đẹp hay sao?”

“Bàn chuyện gì?”Ôn Nhược Hà cười nói.

Diệp Khinh Chu lại hít một hơi, tay nắm chặt,”Tổng giám đốc, anh không cần tặng hoa cho tôi, bởi vì chắc chắn tôi sẽ không tiếp nhận anh!”Được rồi, cùng lắm thì khai trừ thôi, gần đây nàng phát hiện khu nhà dưỡng lão đang tuyển nhân viên hộ lý, rất thích hợp với nàng!

Ôn Nhược Hà nghe xong lời của nàng, không sợ chút nào, thản nhiên nói,”Cô có chồng rồi sao?”

Diệp Khinh Chu lắc đầu.

“Vị hôn phu?”

Tiếp tục lắc đầu.

“Bạn trai?”

Liều lĩnh lắc đầu.

“Vậy thì vì sao tôi không thể tặng hoa cho cô được?”Ôn Nhược Hà mỉm cười hỏi.

“……”Diệp Khinh Chu nhất thời nghẹn giọng, giống như chính mình xác thực không có gì lo lắng.

Ôn Nhược Hà nheo mắt, lại mở miệng,”Hay là …… trong lòng cô đã có đối tượng rồi?”

Diệp Khinh Chu khẽ giật mình, trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh của Kiều Đại thần, tim đập mạnh, quả thật nàng yêu Kiều Lạc, có điều chưa bàn tới việc nàng có thể được ở bên Kiều Lạc hay không, thậm chí nàng cũng không biết Kiều Lạc có yêu mình hay không. Nàng lắp bắp “Khụ…… có……”Từ trước đến nay nàng không dám nói dối, nhất là khi đối mặt cấp trên.

Ôn Nhược Hà trầm lặng một hồi, đứng lên, đi đến bên cửa sổ, kéo màn ra, văn phòng lập tức tràn ngập ánh sáng, anh nói,”Có phải là bác sĩ Kiều không?”

Diệp Khinh Chu sững người, máy móc quay đầu nhìn lưng của anh, chẳng lẽ tổng giám đốc này cũng là siêu nhân việc gì cũng biết hay sao?

Thấy nàng không nói lời nào, Ôn Nhược Hà nói tiếp,”Tôi cũng nhận ra, nhất là ở nhà hàng hôm đó, ánh mắt của anh ấy cũng giống như tôi, đầy kinh ngạc, dường như anh ấy cũng không tưởng được là cô sẽ có hành động quá khích như vậy, nhưng trong khi tôi bị dọa hết hồn, anh ấy lại vươn tay ra……”

Diệp Khinh Chu không thấy mặt của anh, chỉ nghe được chút buồn phiền trong giọng nói, anh tiếp,”Nhưng nếu quả thật người trong lòng của cô là Kiều Lạc, thì cô càng nên tiếp nhận tôi.”Anh quay người, nhìn nàng đăm đăm.

Nàng lại rơi vào trạng thái mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.