Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 6



Cho tới lúc Âu Dương tới đưa cơm trưa, Diệp Khinh Chu vẫn còn đang hoảng hốt, Âu Dương giơ tay vẫy vẫy trước mặt nàng vài cái, nàng mới hoàn hồn, Âu Dương lập tức giơ cái giỏ hoa quả trong tay trái mình lên nói: “Đây là quà do mấy người Lệ Na nhờ mình mua hộ, nói là không có thời gian tới thăm cậu, nhờ mình thay họ chuyển lời hỏi thăm và chúc cậu sớm bình phục.”

Câu này vừa thốt ra, vẻ u ám trên mặt Diệp Khinh Chu lập tức thay đổi: “Thật vậy sao?”

Âu Dương bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, đó chẳng qua là mấy kẻ đó ước nàng ta sớm trở về tiếp tục làm người sai bảo, nàng thở dài một tiếng, đặt giỏ hoa quả xuống, lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt Diệp Khinh Chu một chút, không biết có phải vì hai ngày qua chỉ được uống nước cơm, mặt nàng hốc hác hơn hẳn, lại thêm đêm qua vừa mất ngủ, sáng nay tiêu mất hồn vía, hai mắt cũng quầng thâm.

“Ai dza… Cậu cắt ruột thừa gì mà y như mổ thận vậy?”

Diệp Khinh Chu hơi dụi dụi mắt, nàng vốn có một khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con, hôm nay gò má hơi hõm vào, ánh mắt có phần mê man: “Thật vậy sao?”

“Cậu tranh thủ ăn thêm một chút đi”Âu Dương vừa nói vừa mở cặp lồng ra, đã qua ngày thứ ba, có thể ăn cháo loãng được rồi”Nàng vừa múc cháo ra vừa nói: “Nữ vương được điều đi tổng công ty rồi.”

“Sao?”Vốn dĩ Diệp Khinh Chu chỉ hơi hoảng hốt một chút, lại gặp phải chuyện giật mình như vậy, tinh thần lập tức rã rời: “Nữ vương, nữ vương bị điều đi sao?”

“Đúng vậy.”Âu Dương đáp: “Sáng nay mới có tin tức thông báo, triệu hồi về tổng công ty KM, nghe nói là vào vị trí đầu não, chậc chậc, quả nhiên là nữ vương khác hẳn với những phàm nhân như chúng ta…”Kỳ thật tin tức này đối với những nhân viên của công ty thiết kế mà nói, đều thầm vui mừng, mừng tới rớt nước mắt. Nữ vương điện hạ vì muốn lập được công trạng, cho nên lúc nào cũng chèn ép bức hiếp các nàng gấp đôi so với những chỗ khác, nếu không phải vì được chiếu cố Diệp Khinh Chu, hầu như chẳng mấy khi Âu Dương được nghỉ giữa trưa tới một tiếng đồng hồ. Chỉ cần còn làm được, nhất định nữ vương sẽ vung roi bắt bọn họ ngày đêm tăng ca để đẩy nhanh tiến độ, để tăng thêm danh tiếng làm việc có hiệu suất và tỷ lệ công tác cao cho nàng, cuối cùng được thăng chức về tổng công ty.

Chính vì như vậy tin tức này làm người người đều phấn chấn, nhưng đối với Diệp Khinh Chu lại là một đòn giáng mạnh, cơ hồ nàng không thể thốt nên lời: “Mình mất bao nhiêu thời gian cung phụng nữ vương như vậy … Đi? Nếu tổng giám đốc mới không thích mình thì sao bây giờ? Ôi, mình phải biếu cái gì mới tốt đây? Tổng giám đốc mới tới không biết là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, thích cái gì đây trời?”

“Ôi ôi ôi!”Âu Dương đè chặt bả vai của một Diệp Khinh Chu đang luống cuống chân tay, đáp một cách rõ ràng: “Thứ nhất, cậu đang nằm viện, thứ hai, chưa chắc tổng giám đốc mới đã ghét cậu, cậu cứ hay lo lắng những chuyện lung tinh vớ vẩn này làm gì.”

“Aaaaaaaaaa!”Diệp Khinh Chu rên to một tiếng, thanh âm ai oán khốn khổ: “Trong lúc tổng giám đốc mới tới, mình lại không đi làm, ấn tượng đầu tiên … trời ơi, mình xong rồi…”Vừa nói xong lập tức vùi đầu vào trong chăn, không dám đối mặt với sự thật.

Âu Dương vò vò tóc, nàng ta luôn luôn lo rằng người khác sẽ không thích nàng ta, cho nên lúc ở văn phòng mới bị dồn tới mức không dám cự tuyệt ai cái gì: “Vì sao cậu lại có cảm giác, người khác không thích cậu là sao? Cậu thử nhìn mình mà xem, từ lúc học đại học tới giờ mình đều thấy cậu rất tốt á.”

Diệp Khinh Chu khẽ ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh nước mắt: “Đó là bởi vì cậu là một trong ba người tốt nhất của cuộc đời mình.”Nàng ta vừa nói vừa giơ tay ra đếm: “Mẹ của mình, cha Kiều của mình, và cậu nữa, cả ba người đều là những người tốt nhất trên thế giới.”

“Cám ơn..”Âu Dương dở khóc dở cười: “Cám ơn cậu đã nâng nhân phẩm của mình lên tới cảnh giới cao như thế.”

“Thật mà “Diệp Khinh Chu nói một cách rất thật, càng về cuối câu giọng nàng càng nhỏ đi: “Những người khác… nhất định không thích mình…”Trong đầu nàng chợt xẹt qua một thanh âm đầy trào phúng, một khóe miệng hơi nhếch lên cao ngạo, một đôi mắt hơi híp lại thích thú, nhìn nàng cười lạnh một tiếng: “Mày cho rằng ngoại trừ người tốt như ba tao vậy, thì còn ai lại ưa thích cái loại con vợ trước như mày chứ?”

Âu Dương bưng bát cháo tới trước mặt nàng, biết là cứ ngồi tranh cãi với nàng những chuyện này sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả “Tổng giám đốc mới tới cũng là người tốt, đại khái tuổi tác cũng tương đương với anh trai của cậu…”

Nàng vừa nói tới Kiều Lạc, miếng cháo đã nghẹn lại trong cổ Diệp Khinh Chu không thể nuốt xuống được: “Khụ khụ khụ.”

Âu Dương lập tức vỗ vào sau lưng nàng ta mấy cái: “Sao thế?”Diệp Khinh Chu cố nuốt xuống rồi mới đáp một cách khó khăn: “Nói tiếp… nói tiếp, thích cái gì? tính cách như thế nào?”

“Thích gì sao …”Âu Dương lại vò đầu bứt tai: “Không biết, bất quá lúc sáng vừa gặp đã thấy ông ấy là người rất hòa nhã, mà thật ra, tên của ông ấy cũng là Ôn Nhược Hà, vừa nghe cũng thấy rất hòa nhã, mình có nói với ông ấy là cậu cần xin nghỉ một thời gian ngắn, ông ấy cũng không nói gì cả…”

“Phụt.”Lần này không phải nghẹn nữa, mà là trực tiếp phun ra: “Mình, mình phải xin nghỉ sao?”

“Đúng vậy …”Âu Dương gật đầu đáp rất thật: “Một tuần sau khi xuất viện, anh của cậu nói cậu còn phải nghỉ ngơi thêm vài ngày ở nhà nữa.”

“Xong rồi xong rồi…”Diệp Khinh Chu đặt cái thìa xuống, bắt đầu lẩm bẩm: “Tổng Giám đốc vừa đến mà mình còn đang nằm viện, như vậy thì chỉ cần mình đi làm trở lại, nhất định giám đốc sẽ cho mình đi tàu bay suốt … Nữ vương, nữ vương, sao bà có thể ra đi chứ.”

Âu Dương ngồi trên ghế, tiếp tục nhắc nhở: “Tổng giám đốc mới tới rất đẹp trai phong độ, ngay cả Dương Dương đang trong yêu đương cuồng nhiệt cũng phải tròn mắt.”

Diệp Khinh Chu lắc đầu, nam nhân đẹp trai đều là vật nguy hiểm, bề ngoài ôn hòa thực chất toàn ác ma, ví dụ đặc trưng nhất chính là Kiều Lạc. “Rốt cuộc sau một tuần phải đi làm, hay nghỉ tiếp đây?”Nàng cảm thấy vô cùng phân vân, nếu nghỉ nhiều quá sẽ bị sa thải, mà nếu đi làm sớm dễ để lại mầm bệnh …. Hai vấn đề này đối với nàng mà nói đều đánh vào điểm trí mạng. Nhất chiêu tất chết.

“Thật không biết cậu nghĩ gì nữa …”Âu Dương lập tức dựa đầu vào tường: “Có một căn biệt thự sa hoa, lại có sổ tiết kiệm có tới tám chữ số gửi ở ngân hàng, thế mà vẫn phải trải qua công việc khốn khổ này suốt chín năm trời … đúng là tự mình làm khổ mình.”

Nàng chưa dứt lời, Diệp Khinh Chu đã lập tức biến sắc: “Âu.. Dương, cậu không nói chuyện này với ai chứ?”Nàng ta vừa nói vừa dáo dác nhìn chung quanh: “Tai vách mạch rừng, hơn nữa, nghe nói dạo gần đây bọn tội phạm đều rất có kỹ thuật rất cao, chỉ cần biết số thẻ của cậu là có thể làm giả được thẻ của cậu… a … trời ơi, nếu có kẻ nào biết căn biệt thự của mình không có người ở, nhất định sẽ mò vào ăn trộm. Đúng rồi, trên tường còn treo mấy bức tranh của danh họa, chắc mình phải thu xếp thời gian tới cất đi. Lại còn mấy món đồ sứ cổ bày trên kệ nữa chứ …”

“Lão bà mình đây mới không lắm lời như vậy.”Âu Dương quá lên: “Đương nhiên là mình biết không nên nói cho người khác, mà cho dù có nói đi chăng nữa, cũng không thể làm cái gan chuột nhắt của cậu run lên như thế chứ? Ý của mình là, cậu suốt ngày tự rước phiền vào thân như vậy mà không thấy mệt mỏi sao?”

Diệp Khinh Chu cúi gằm mặt xuống, khe khẽ nói: “Mình không dám ở cái phòng kia, có cảm giác, ba mình đang ở đó, mà số tiền kia mình cũng không dám tiêu xài, tiền này là do ba mình vất vả khổ cực kiếm được, cũng là do ba mình dùng tính mạng để giữ lại…”

Âu Dương cũng không nói gì thêm nữa, nàng cũng biết rõ lá gan của Diệp Khinh Chu, những chuyện mà người ta thấy không sao cả, lại có thể dọa cho nàng ta sợ chết khiếp, huống chi là những chuyện như vậy, chỉ sợ cả đời này nàng ta không thể trải qua nổi thêm một lần nữa: “Nhanh ăn cháo đi, khéo mình rửa xong bát còn có thể ngủ ở chỗ cậu thêm một giấc ấy chứ.”

Diệp Khinh Chu cố gắng cúi đầu ăn thật nhanh, trong chốc lát đã vét sạch chén cháo, đưa cho Âu Dương, Âu Dương cầm cái chén đi vào phòng vệ sinh rửa chén, tiếng nước chảy ào ào vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.

Diệp Khinh Chu hơi duỗi tay phải mình ra, trên cổ tay vẫn còn một vết sẹo màu hồng nhạt nhìn qua không rõ lắm, bình thường nàng đều đeo hai chuỗi hạt, nên không bị người khác phát hiện ra, hai năm, hơn bảy trăm đêm ròng, có bao nhiêu đêm, mộng gặp cha nàng, có bao nhiêu đêm mộng gặp Kiều Lạc, nàng đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ là cha nàng đã vĩnh viễn đi xa, mà Kiều Lạc đã xuất hiện trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.