Thời gian qua cũng khá lâu, lâu đến nỗi Tiểu Chu đã cho ra thêm một tiểu Chu nữa…… Bất quá nói ra lời này thật nguy hiểm, việc này không thể nghi ngờ là hoài nghi khả năng của người nào đó, vì vậy Kiều Lạc ngồi ở trên ghế sa lon vừa xem báo vừa liếc mắt,”Hoài thai mười tháng là bình thường, cái quá trình này dài dằng dặc như thế, không thuộc trách nhiệm của anh.”
Âu Dương ngồi giữa giường ôm lấy tiểu bảo bảo, nhìn trái, nhìn phải, lại nhìn hai người đang ngồi trên salon, thở dài một tiếng,”Còn chưa nghĩ ra tên à?”
“Đúng vậy……”Diệp Khinh Chu cẩn thận lật Tân Hoa tự điển, mặt đẫm lệ,”Tìm chữ đặt tên, thật là khó quá…..”
Âu Dương hai mắt lập tức sáng lên,”Để đấy cho mình! Mình giỏi nhất là đặt tên đó nha!”
Kiều Lạc gấp tờ báo lại, nói thẳng,”Giống như là tên Âu Dương ấy à?”
“Tên Âu Dương có cái gì không tốt chứ!”Âu Dương lập tức phản đối,”Cái tên này hay lắm nha, cái người ngẫm lại đi, Trung Quốc nhiều tên như vậy, thử hỏi có mấy cái tên giống như tôi?”
Diệp Khinh Chu vội xông tới, một mặt xoa dịu cơn giận của nàng ta, mặt khác ôm cục cưng thả xuống giường, bão cứ nổi, nhưng đừng mang con của nàng vào chung với bão nha!”Vậy cậu thử nói vài cái tên xem sao?”
Âu Dương được đồng ý của mẹ đứa bé, lập tức rất vui lòng, mở miệng nói,”Con trai á, muốn làm quốc gia lương đống, thì đặt tên là Kiều Đống, hoặc là Kiều Lương rất hay nha!”
“Ừ nhỉ cũng có hơi kỳ kỳ……”Âu Dương cũng thấy hơi quá đáng, lắc lắc đầu nói tiếp,”Nếu không thích, thì Kiều Thuẫn ( Kiều Đôn) nha?”
Kiều Lạc rốt cục nhịn hết nổi,”Sao cô không gọi thẳng là Kiều Phái ( Bài brit) cho rồi?”
“Kiều Phái?”Âu Dương sờ cằm,”Ừ nhỉ, không tệ nha……”
Diệp Khinh Chu lau mồ hôi, gì kia, chọn chữ đặt tên thật là khó! Nàng cúi đầu nhìn cục cưng trên giường, trên mặt luôn luôn tươi cười, sao nàng lại cảm thấy nụ cười kia quá … tinh quái đi, khiến cho người làm mẹ như nàng cũng không rét mà run, thôi thì gọi là Kiều…… Đại Thần cho xong!