Chẳng mấy chốc đã đến kì nghỉ đông, các năm trước, cách ngày nghỉ khoảng một tháng Châu Tiểu bắt đầu hồ hởi chuẩn bị đồ về nhà, nhưng vào kì nghỉ năm nay cô chẳng còn tâm trạng đó nữa. Cô chưa từng cách xa bạn trai trong một khoảng thời gian lâu như vậy, ngoại trừ lần ra nước ngoài ấy. Và cô cũng tự hỏi có phải ngày nào về nhà anh đều gặp mặt cô “em gái” hàng xóm Giả Y Thuần hay không? Nghĩ vậy, trong lòng cô lại thấy bứt rứt, cô bạn Rượu ấy khá xinh đẹp, cười một cái chúng sinh điên đảo, khóc một giọt tựa hoa lê dưới mưa xuân. Hằng ngày ngước lên nhìn xuống đều gặp mặt nhau, và nếu có một ngày Triệu Phiếm Châu đột nhiên phát hiện Giả Y Thuần đẹp hơn cô, cô phải làm sao? Cô không lo lắng sao được? Song Châu Tiểu lại không dám để bạn trai biết mình là người không đủ rộng lượng, nhưng mà cô là con gái trong thời đại mới cơ mà.
Trong khi đó, Triệu Phiếm Châu cũng đang đau đầu về kỉ nghỉ, cứ nghĩ phải về nhà anh lại bất lực. Cách đây không lâu, người nhà gọi điện dặn anh đưa bạn gái về nhà ra mắt, song anh đưa Châu Tiểu về bằng cách nào đây? Anh không dám để cô ấy phải đối mặt với bác và gia đình mình!
Châu Tiểu đang lướt mạng ở trong phòng, thì bỗng đâu Tiểu Lộc phóng vào hệt như một cơn gió, phấn khích nói: “Bọn tớ sắp đi du lịch!”
“Cùng bạn trai à? Đi đâu thế?” Châu Tiểu hứng thú hỏi.
“Ừ, bọn tớ đi Quế Lâm.”
“Cẩn thận hai người đi, ba người trở về đấy.” – Châu Tiểu cười nguy hiểm.
Lúc đi ngang qua Châu Tiểu, Tiểu Lộc giơ chân đá: “Biến. Tớ bảo hắn mua bao cao su mang theo rồi.”
Châu Tiểu xoa chân: “Ê, đói khát thế cơ à?”
“Bọn tớ là hai vũ trụ nhỏ hừng hực cháy đấy!”
Bình thường chủ đề kí túc xá của họ rất nhạt nhẽo, giả sử đám giáo viên trong trường nghe được chắc sợ đến sùi bọt mẹp. Châu Tiểu lườm: “Trình độ mặt dày của cậu theo cấp độ thời gian chỉ có tăng lên chứ không giảm.”
Tiểu Lộc bày mặt quỷ rồi chạy vèo ra ban công phơi quần áo, còn Châu Tiểu sau một hồi ngẩn ngơ suy nghĩ tại chỗ cũng chạy ra ban công: “À, nói thật là các cậu phải cẩn thận nếu thật sự muốn làm điều đó, tớ vẫn còn hơi sợ chuyện lần trước.”
Tiểu Lộc vừa phơi quần áo vừa ngoái đầu lại nói: “Yên tâm đi, nếu hắn dám làm gì tớ, tớ nhất định sẽ…” Cô nàng thả tay làm động tác cứa cổ. Châu Tiểu rung mình thay cho bạn trai của cô nàng.
Cô nắm tay Triệu Phiếm Châu đi trên đường: “Tiểu Lộc muốn đi chơi Quế Lâm với bạn trai đấy!”
Du lịch? Đó là một ý kiến hay, với lý do này anh chẳng cần phải xa cô mà còn có thể nói với gia đình hai người dành thời gian đi du lịch nên cô ấy chưa có thời gian về nhà gặp người lớn. Triệu Phiếm Châu đột nhên nói: “Hay là mình cũng đi du lịch?”
“Du lịch á?” Tên này cũng thật là, nghe gió thành mưa.
“Ừm. Mình đi du lịch đi, em có chỗ nào đặc biệt không?”
Châu Tiểu nghi hoặc nhìn anh một lúc rồi mới nói: “Anh thật sự muốn đi à?”
“Ừ.”
Cô bắt đầu cố nhớ số dư trong tài khoản ngân hàng, nghĩ mãi mà không nhớ ra trong tài khoản còn bao nhiêu tiền.
“Em muốn đi đâu nào?” Triệu Phiếm Châu lại hỏi.
“Anh chờ em check lại số dư trong thẻ đã nhé.”
“Anh có tiền, em chỉ cần nói em muốn đi chỗ nào thôi.”
“Em biết anh có tiền nhưng mà tiền của anh đâu phải tiền của em.” Châu Tiểu chợt thốt ra.
Triệu Phiếm Châu liếc cô, cô lè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Người ta muốn tiêu tiền của mình mà.”
“Mặc kệ trong thẻ em còn bao nhiêu tiền, chúng mình cũng phải đi du lịch. Trong thẻ em không có thì anh cho mượn, lúc nào có tiền trả lại cho anh là được.” Nào có người nào độc đoán thế chứ, cô không đi lẽ nào hắn còn trói cô mang đi được à?
“Được rồi, mình đi Vân Nam nhá?” Không phải sợ anh, nhường thôi, nhường thôi.
“Ừm, ngày nghỉ đầu tiên chúng mình đi ngay. Còn vé máy bay và khách sạn sẽ do anh quyết định.” Người này chẳng thèm suy xét thêm, bảo đi Vân Nam dễ dàng như đi sang cái ngõ nhỏ nhà hàng xóm vậy.
Vì vậy… ngày hôm nay là ngày thứ hai của kì nghỉ đông, cô và Triệu Phiếm Châu ngồi trên máy bay. Cả hành trình làm thủ tục đăng ký rồi lên máy bay, cô luôn trong trạng thái bay trên mây, hết ngó trái rồi lại nghiêng phải. Đây là lần đầu tiên cô đi máy bay nên cảm giác rất mới mẻ, rất muốn đứng lên ngắm nhìn đất trời, con ngươi đảo tròn, ngồi nhấp nhổm không yên. Triệu Phiếm Châu tươi cười nhìn cô, nắm chặt tay: “Ngồi yên nào, đừng lộn xộn.”
“Nhưng mà đây là lần đầu tiên em được đi máy bay.” Cô thật sự muốn nhìn thấy nhà vệ sinh trên máy bay trông như thế nào.
“Máy bay cất cánh ngay đấy, em thắt đai an toàn vào. Sau khi cất cánh lỗ tai có thể sẽ đau, em uống nước trước sẽ tốt hơn…”
Anh vừa nói vừa vươn người qua thắt đai an toàn giúp cô, khoảng cách rất gần… Gương mặt cô bỗng chốc đỏ ửng, đừng vậy mà, rõ ràng giống như đôi vợ chồng già vậy, thân mật đã có mà bây giờ giả vờ ngây thơ! Cô thầm mắng mình trong đầu, nhưng mặt vẫn nóng bừng. Dường như anh cũng nhận ra bầu không khí ám muội, thắt dây an toàn xong liền ngẩng đầu nhìn cô: “Sao mặt em đỏ vậy?”
Cô nhìn đôi tràng mày cao cao của anh, cười mím môi như đang tức giận, cố gắng nghiêng đầu không để ý tới anh. Khỉ thật! Anh ấy lại còn cười mình nữa, cô đưa tay véo mạnh đùi anh song bị anh bắt được, đột nhiên dùng tốc độ sét đánh in một nụ hôn lên môi cô. Cô dùng tay kia che miệng, nhìn anh bằng ánh mắt oán trách giận dỗi, anh đáp trả bằng ánh mắt đầy khiêu khích cùng với dáng vẻ liều chết vậy.
“Chào mừng quý khách, máy bay sắp cất cánh trong vài phút tới đây, xin vui lòng thắt chặt dây an toàn và kiểm tra hành lý phía dưới chỗ ngồi hoặc ngăn để hành lý phía trên.” Giọng nói của nữ tiếp viên hàng không gián đoạn bầu không khí giữa họ. Châu Tiểu ngoảnh đầu ngắm nữ tiếp viên hàng không, ôi! Thời đại này có nhiều người đẹp quá, đang bay trên bầu trời toàn là người đẹp.
Châu Tiểu im lặng trong suốt thời gian khởi hành, sau đó bắt đầu có ý nghĩ di chuyển xung quanh. Cô nhìn sang Triệu Phiếm Châu đang nhắm ngồi bên cạnh, huých tay anh: “Ê, anh là lợn hả, vừa lên máy bay đã ngủ, những đám mây ở ngoài đẹp quá.”
Anh không hề phản ứng, tiếp tục ngủ.
“Nữ tiếp viên hàng không vừa nãy xinh quá, anh nhìn thấy không?”
“Các tiếp viên hàng không đều rất xinh đẹp, đây là chuyện bình thường, em không cần quá ngạc nhiên vậy đâu.” Anh nói mà mắt vẫn nhắm.
Nhìn lén gái đẹp còn giả vờ ngầu cái gì?
“Cùng với đó, các air master
[1] chắc chắn đều rất đẹp trai, mà họ ở chỗ nào nhỉ? Em muốn gặp trai đẹp.”
Anh mở mắt, nhìn cô: “Hãng hàng không này không có air master.”
Sao lại vậy? Ở rất nhiều hãng hàng không, cô chỉ cần ngồi xuống thì không thiếu air master mà. “Thật không? Sao anh biết? Chỉ có phi công thôi ư? Vậy em muốn ngắm phi công.”
Anh nào biết chứ? Vì vậy, anh nói bừa: “Em nghĩ hành khách có thể vào trong buồng lái được không?
Tên này đáng ghét quá đi, chỉ một câu đã phá tan mơ mộng thiếu nữ của cô, không chút nương tay nào.
_______________
Chú thích
[1] Các phi hành đoàn nam chịu trách nhiệm về sự an toàn của cabin hàng không dân dụng và cung cấp dịch vụ cho hành khách.
Hết chương 11