Thuyền Về Bến

Chương 17: Thật sự không muốn em về nhà



Châu Tiểu đang tắm thì nghe thấy có tiếng mở cửa, một tiếng rầm và tiếng thứ gì đó rơi xuống đất. Cô giật mình, hét lớn: “Đào Linh, là cậu phải không?”

“Đào Linh? Đào Linh? Đừng làm tớ sợ mà!” Trong phòng tắm Châu Tiểu cố hét to nhưng không có người trả lời, không biết làm sao bây giờ. Mà cô lại không dám ra ngoài. Haiz, sao kỳ nghỉ đông ở trường cũng nguy hiểm thế này!

Cuối cùng cô lấy hết can đảm bước ra, nằm trên sàn nhà là một sinh vật tương tự Đào Linh nhưng cả người tỏa ra mùi rượu nồng nặc. May quá, may quá, ít nhất không phải là người xấu.

“Ê Đào Linh, Đào Linh.” Châu Tiểu ngồi xổm khẽ đẩy cô nàng: “Dậy đi!”

“Dậy rồi mà không đứng lên thì tớ không nâng cậu lên được đâu. Trời ơi, Đào Linh ơi! Có sức lết về phòng thì cố lết lên giường đi.” Châu Tiểu tiếp tục đẩy cô nàng, nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn đẩy luôn lên giường.

“Mình tạo phải cái nghiệt gì thế này!” Cô hối hận, cố gắng nâng Đào Linh nằm trên sàn nhà dậy. Thay đổi góc, thử vài lần song mãi không thể kéo Đào Linh lên. Cô chán nản ngồi thừ người trên mặt đất, nếu không phải trời đang khá lạnh cô đã mặc kệ cho Đào Linh ngủ trên sàn nhà rồi.

Cô sang các phòng khác nhờ người giúp đỡ nhưng phòng nào cũng tối đen, may là phòng của cô em khóa dưới ở tầng dưới còn sáng đèn. Xưa nay Đào Linh không mấy thân thiện với các em ấy cho lắm, nếu nhờ em ấy giúp đỡ, Đào Linh dậy chắc tìm cách giết cô luôn cũng nên. Hay là nhờ cô quản lý ký túc? Cũng không ổn, nếu cô ấy báo cáo với lãnh đạo khoa thì càng tiêu đời? Hic… cô đành nhờ Phiếm Châu.

“Alô.”

“Ừ?” Triệu Phiếm Châu khá ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của cô, khoảng thời gian này cô hiếm khi gọi điện cho anh, bởi vì cô thường xem phim vào buổi tối.

“Anh có thể đến phòng em được không?”

“Sao vậy?”

“Đào Linh uống say, em không thể nâng cậu ấy lên giường được.”

“Được rồi, mười phút sau xuống đón anh.”

“Vâng.”

Mười phút sau, Châu Tiểu khoác thêm chiếc áo mỏng xuống dưới đón Triệu Phiếm Châu. Cô quản lý ký túc cứ nhìn chằm chặp hai người, hỏi han một lúc mới cho lên, còn nhấn mạnh nửa tiếng sau phải xuống.

Lúc đi lên, Triệu Phiếm Châu tinh tế quan sát quần áo của cô, tỏ vẻ không hài lòng: “Em mặc thế này mà dám ra ngoài?”

Châu Tiểu nhìn lại chính mình: “Đồ ngủ, nhưng mà em có mặc áo khoác mà.”

“Sau này nhớ không được mặc quần áo thế này ra ngoài đâu đấy.” Anh nhăn mặt, lúc ở căn hộ cô toàn mặc đồ thể thao, anh chưa từng trông thấy dáng vẻ mặc đồ ngủ của cô.

Châu Tiểu khá ngây thơ, quần áo thế nào? Bộ này kín đáo mà, còn có một con gấu trúc dễ thương ở trên đó, vấn đề ở đâu hả?

Triệu Phiếm Châu “ném” Đào Linh lên giường, dùng từ “ném” cũng không phóng đại cho lắm. Anh ném bộp Đào Linh lên giường y như quẳng túi rác vậy. Châu Tiểu đứng bên cạnh mà thấy đau thay cho cô nàng.

Ném người xong xuôi, Triệu Phiếm Châu bắt đầu quan sát bốn phía xung quanh, đây là lần đầu tiên anh vào phòng bạn gái mình: “Bàn nào là bàn của em?”

Bấy giờ Châu Tiểu mới nhớ đến cái bàn lộn xộn của mình.

“À… Anh có muốn xuống không, cô quản lý đã bảo không được quá nửa tiếng.”

“Bây giờ mới qua năm phút, em qua cầu rút ván có nhanh quá không?” Anh liếc cô.

“Ồ, vậy anh có muốn uốn trà không để em pha cho. Trà Triều Sán.” Cô thực sự không muốn anh nhìn thấy chiếc bàn ngoạn mục của mình.

“Thôi, cái bàn bừa bộn nhất là của em phải không?” Anh lành lạnh hỏi.

“…” O_O 囧 囧 囧 囧 囧

“Thật sự không muốn cưới em.” Anh khẽ thở dài.

#*℅※(╯﹏╰)b, Tổn thương~ing, ai thèm lấy anh?

“Em cũng chẳng muốn lấy anh.” Châu Tiểu ấm ức.

“Nhắc lại lần nữa?” Anh rướn mày.

“Em cóc thèm lấy anh.” Nói thì nói, ai sợ ai, chị đây đếch sợ!

“Vậy chi bằng ăn cơm trước kẻng luôn, tránh đêm dài lắm mộng?” Anh sải từng bước ép cô lùi về sau đến tận chân tường.

Châu Tiểu giơ tay đẩy ra để ngăn anh lại gần.

“Em thấy sao nào?” Anh lúc nào cũng cười xấu xa như thế?

“Không phải, em đùa thôi, em muốn lấy anh lắm.” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

“Thật không?”

“Thật mà!”

“Thế thì hôn một cái.”

“Hả?” Sao đã chuyển sang chủ đề này vậy?

Anh nhẹ nhàng ma sát môi cô, đôi tay ôm eo, sau đó nụ hôn dần sâu hơn. Đầu óc cô trống rỗng, hai tay đẩy anh bỗng như bị mất sức vậy, chân bủn rủn, cuối cùng linh hồn cũng bay đi mất.



Anh cắn nhẹ môi dưới rồi nhanh chóng rời khỏi, sau đó chống trán mình lên trán cô: “Thật sự không muốn em về nhà.”

“…” Linh hồn Châu Tiểu mãi mới trở về thể xác, đầu óc choáng váng! Trời ơi, sao có cảm giác kỹ thuật của anh ngày càng tiến bộ vậy nhỉ!

“Anh về trước!” Anh đặt lên trán cô một nụ hôn rồi chuẩn bị ra về…

Về luôn ư? Châu Tiểu bỗng dưng cảm thấy bị trộm mất đồ vậy.

Đào Linh trở mình nói mớ linh tinh, Châu Tiểu đỏ bừng mặt, họ vừa hôn trước mặt Đào Linh ư? A…

Sáng sớm hôm sau, Châu Tiểu tỉnh dậy giữa tiếng hét của cô nàng: “Đào Linh, sao vậy?”

“Đau đầu quá, đầu như sắp nổ tung rồi.” Nói thừa, không đau mới lạ.

“Tớ có thuốc giảm đau, cậu có uống không?”

“Không, trị được đau đầu chứ không trị nổi đau lòng.”

Châu Tiểu như bị sét đánh, lời thoại Quỳnh Dao cũ rích mà lại được thốt ra từ một sinh viên đại học thế kỷ XXI.

“Thế thì uống nước ấm đi, sẽ tốt cho sức khỏe.”

“Tớ với A Vĩ chia tay rồi.” Chúng mừng, hi vọng lần này chia tay thật.

“…Sao ra nông nỗi này.” Châu Tiểu dĩ nhiên sẽ không ăn mừng với cô nàng.

“Hắn bảo tớ cố tình gây sự.”

“Hừm, đừng quá đau lòng.”

“Đều tại con bé chết tiệt kia! Biết hắn có bạn gái còn quyến rũ hắn!”

“…”

Châu Tiểu bắt đầu tỉnh táo: Ai ai cũng nói chuyện mù quáng thế này à! Có phải do mình ghét Giả Y Thuần quá hay không? Nhưng mà, sao lại không về nhà?

Cô trèo xuống giường thay quần áo thật nhanh, sau đó đi đánh răng rửa mặt. Đang lúc miệng đầy bọt thì Đào Linh xông vào nhét cho cô cái điện thoại: “Giữ điện thoại hộ tớ!”

“Hở?” Do đang đánh răng nên nói lùng bùng.

“Tớ sợ sẽ gọi cho A Vĩ hoặc nhận điện thoại của anh ấy mất!”

“Ồ.” Châu Tiểu nhổ kem đánh răng ra, để di động kệ quần áo.

“Cậu cất kỹ vào.” Đào Linh cuống lên.

“Cất đây, cất ngay đây.” Châu Tiểu chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, cất điện thoại vào trong ngăn kéo. Đào Linh vẫn đi theo sau cô, thấy cô thả vào trong ngăn kéo còn nói: “Khóa lại, sau đó cậu nhớ cất kỹ chìa khóa nhé.”

“OK OK, đừng cuống.” Châu Tiểu bèn khóa ngăn kéo lại, còn chìa khóa cũng cất vào túi.

“Tơ phải đi ăn sáng với bạn trai, có cần mua về cho cậu không?”

“Không cần đâu, tớ không nuốt nổi.” Đào Linh thất thần, xem ra rất chán chường.

“OK, tớ đi đây.”

Châu Tiểu vừa đi xuống vừa nghĩ: Ký túc xá ở tầng bốn, tự tử không chết thì cũng tàn phế; trong phòng có hai con dao, khá cùn, dù có cắt mạnh cũng chỉ cắt nổi mạch máu; hồi mới khai giảng Tiểu Lộc có mua lọ nước tẩy thì dù uống vào cũng chỉ phải rửa ruột là cùng…

Châu Tiểu vừa đặt chân xuống sân thì Triệu Phiếm Châu cũng vừa tới. Cô ôm cánh tay anh, nũng nịu: “Phiếm Châu.”

“Hử?” Không có chuyện còn lâu mới nói cái giọng này.

“Mua bữa sáng cho em được không?”

“Sao bảo muốn đi ăn mà?”

“Đào Linh ở trong phòng một mình, em không yên tâm.”

“Ăn gì nào?” Anh đen mặt, miễn cưỡng hỏi.

“Hì hì, bánh cuốn là được.”

“Chờ lúc nào anh gọi thì nhớ xuống lấy.” Anh đi với cái mặt đen xì.

Châu Tiểu về phòng thấy Châu Tiểu ngồi ngơ ngác trên giường bèn lại gần ngồi lên giường: “Tớ nhờ người yêu mua hai suất bánh cuốn, cậu ăn một ít nhé!”

Lặng thinh lặng thinh, trong, không nổi cơn tam bành trong im lặng mà đang diệt vong trong im lặng …

Mười phút sau

“Trả di động cho tớ.” Đào Linh đột nhiên thốt lên.

“Sao nhờ tớ cất?”

“Đưa cho tớ được không?” Cô nàng bỗng òa khóc.

“Được được. Tớ đi lấy cho cậu.” Haiz, chơi mình chăng?

Châu Tiểu lấy chìa khóa trong túi quần chuẩn bị mở ngăn kéo thì điện thoại reo lên. Cô vừa nghe máy vừa mở khóa: “Alô?”

“Trả điện thoại cho tớ…” Đào Linh đột nhiên hét lên làm Châu Tiểu giật mình đến nỗi suýt đánh rơi chìa khóa. Trời ơi là trời, chị lên cơn gì đấy? Cô vội cúp máy, mở khóa rồi trả di động cho Đào Linh.

Sau khi Đào Linh lấy điện thoại thì đi ra ban công gọi điện, Châu Tiểu ở trong nghe cô nàng than thở khóc lóc cũng thấy mệt thay, buồn cười mà không dám cười. Đúng lúc đó di động của cô có cuộc gọi, bấy giờ mới nhớ ra.

“Alô.”

“Vừa có chuyện gì vậy? Sao anh nghe thấy tiếng hét?”

“Đào Linh lên cơn.”

“Cậu giữ điện thoại của tớ.” Giọng nói lạnh lùng chất chứa sự oán trách.

“Em không cẩn thận ấn phải.”

“Tốt nhất là xuống lấy bữa sáng.”

Châu Tiểu chạy nhanh xuống sân suýt vấp ngã.

Triệu Phiếm Châu thấy vậy chạy lên đỡ cô: “Em đi chậm một chút không được à?”

“Ha ha.” Cô bật cười ha hả.

“Cười cái gì, cầm lấy bữa sáng, anh về đây.” Cô không ngốc, nhận ra anh tức giận rồi nhưng không biết anh đang giận cái gì.

“Khoan đã.” Cô kéo áo anh.

Anh dừng bước, lẳng lặng nhìn cô.

“Anh đang giận à?”

“Em nói thử xem.”

“Xin lỗi mà…” Tuy không biết anh giận cái gì, nhưng vẫn cứ xin lỗi trước.

“Sao phải xin lỗi? Chính anh còn không biết mình giận cái gì thì xin lỗi làm gì?” Không xin lỗi thì không sao, nói ra càng khiến anh khó chịu.

“…” Tâm tư con trai đúng là dò kim đáy bể.

“Bỏ đi, anh về đây. Lúc nào rảnh thì gọi cho anh.” Anh quay gót bước đi, cô vẫn quyến luyến giữ áo anh

“Anh nói cho em biết, tại sao Giả Y Thuần không về nhà?” Cô buột miệng, nói xong mới thấy hối hận chỉ muốn cắn lưỡi cho rồi.

“Em có biết ngày kia mình phải về nhà hay không?” Anh đanh mặt nhìn chằm chặp cô.

“Có.” Điều này liên quan gì mà anh phải giận?

“Vậy hai ngày nay em gặp anh được mấy lần? Có lần nào không gặp rắc rối không?” Thôi vậy, cứ quanh co mãi sớm muộn cũng tức chết.

“Thế sao anh không nói cho em biết tại sao Giả Y Thuần không về nhà?”

“Sao lần nào em cũng phải lôi em ấy vào làm gì?” Giọng anh lành lạnh, mặt thoáng sầm lại.

Châu Tiểu bối rối, sao mình không quản lý được cái miệng?

“… Em không có ý đó.”

“Có hay không trong lòng em rõ nhất.”

Châu Tiểu thấy oan ức, làm sao vậy chứ? Thế mà không thèm cho cô bậc thang đi xuống?

“Bỏ ra, em đi về.” Châu Tiểu buông tay anh ra, anh cũng bước đi không ngoái lại, mẹ nó, đi luôn cơ à!

Hết chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.