Thuyền Vượt Gió Mưa
2.
“Đủ rồi thì sao, mà không đủ thì sao?”
Tôi khiêu khích liếc Thẩm Diệp Châu, “Anh Thẩm đây có thể bù đắp chênh lệch ư?”
“Ninh Du, ba năm không gặp, cô vẫn rẻ mạt y như năm đó vậy!”
Anh ta trịch thượng nhìn tôi, đôi mắt đào hoa đẹp mà lạnh lùng đến gai người.
Lời anh ta nói như một thanh kiếm xuyên qua khiến lục phủ ngũ tạng tôi đau nhói.
Tôi nhìn anh ta qua ánh đèn mờ ảo.
Anh ta đã từng giống như một tia sáng, vững vàng kiên định trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy này.
Còn hôm nay, bộ vest và giày da của anh ta vẫn lộng lẫy sang trọng như xưa, nhưng đôi mắt lại thăm thẳm như vực sâu không đáy.
Lúc nhìn tôi, ánh mắt ấy không còn lấy một chút dịu dàng năm đó.
Tôi dùng sức dưới cổ tay, khiến anh ta phải xích lại gần.
“Trước mặt vợ sắp cưới mà còn làm trò lôi kéo người phụ nữ khác, rốt cuộc ai mới là kẻ đê tiện hơn?”
Tôi vẫn “ăn miếng trả miếng” với anh ta như thường lệ.
Trước đây từng âu yếm nói những lời yêu thương, giờ đây mỗi lời thốt ra lại như dao găm.
Thẩm Diệp Châu như hoàn hồn, hất tay tôi ra rồi lấy khan ướt trên bàn chà đi lau lại đôi bàn tay.
Sự sỉ nhục đó không cần nói cũng biết.
Tôi không định ở lại thêm, liếc mắt với Cô Kiêu rồi đứng dậy chuẩn bị ra về.
Thẩm Diệp Châu bước từng bước một, chặn đường đi của tôi.
“Điềm Điềm lại đây nào, anh giới thiệu người này cho.”
Anh ta nén cơn giận, vẫy tay với Tưởng Điềm.
“Anh Thẩm, chị gái này có gì đặc biệt sao?”
Tưởng Điềm bước từng bước nhỏ tới, thân mật kéo cánh tay Thẩm Diệp Châu, yếu ớt dựa vào người anh ta.
Người cũng y như tên vậy, xinh đẹp ngọt ngào đáng yêu, nhìn đã biết được nuông chiều từ nhỏ.
“Rất đặc biệt.” Thẩm Diệp Châu trả lời Tưởng Điềm, nhưng ánh mắt lại đặt trên người tôi.
“Cô ấy chính là người bạn gái cũ đã bỏ anh vì 200 vạn, Ninh Du.”
Giọng nói không quá lớn nhưng đủ để mọi người đều nghe thấy.
Bầu không khí thay đổi đột ngột.
Cảm giác xấu hổ khôn cùng trong phút chốc đã nhấn chìm tôi.
Tôi giữ bình tĩnh, lặng lẽ giấu đôi tay đang run rẩy ra sau lưng.
Bởi vì đêm nay tôi có thể đau đớn, có thể cười, nhưng tuyệt đối không thể để lộ ra một chút yếu đuối.
“200 vạn có là gì đâu, bộ trang sức anh tặng em còn cả chục triệu tệ cơ mà.”
Đầu ngón tay trắng nõn như ngọc của Tưởng Điềm nhẹ nhàng ve vuốt sợi dây chuyền kim cương chói lọi trên cổ.
Trên thùy tai nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ta, đôi khuyên tai cũng đang đung đưa lay động.
“Mười triệu tệ, tám chữ số!”
Đám người “ồ” lên.
Cùng với đó là những tràng cười và giễu cợt.
Cười nhạo tôi hèn mọn, chỉ vì 200 vạn tệ mà từ bỏ bạn trai đẹp trai nhiều tiền.
“Tạch!”
Trong đám đông, không biết ai đó đã bóp bẹp lon bia.
Tôi bị tiếng động làm cho giật mình, quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cố Kiêu thản nhiên đùa nghịch lon bia đã biến hình, trên mặt nửa cười nửa không.
Tôi lắc đầu với anh ta, ý bảo anh ta hãy bình tĩnh.
Thẩm Diệp Châu đột nhiên cười khẽ,
Anh ta lấy một xấp dày tiền một trăm nhân dân tệ từ trong túi ra rồi tùy ý ném lên chỗ ghế ngồi.
“Ninh Du, tiền thì tôi có rất nhiều.”
“Nhưng, cô không xứng!”
Những tờ tiền bằng giấy bay lả tả, rắc lên trên cả mặt tôi.
Rồi rơi xuống chân tôi.
“Bạn trai tốt thế này, em gái phải giữ chặt vào nhé.”
Tôi cố gắng mỉm cười giữa cuộc đánh giá hỗn loạn.
“Đương nhiên rồi.” Tưởng Điềm ngước lên nhìn Thẩm Diệp Châu.
Vừa hay chạm phải ánh mắt đắm đuối nuông chiều của anh ta.
“Ôi, ngọt ngào quá…”
“Không hôn nhau một cái thì không ổn đâu!”
Chẳng biết là ai khởi xướng, tiếng hô “Hôn nhau đi” ngày càng vang hơn.
Thẩm Diệp Châu ôm chặt eo Tưởng Điềm, áp cô ta lên sofa rồi cúi đầu hôn xuống.
Bầu không khí lúc này nóng hơn bao giờ hết.
Họ ôm hôn say đắm dưới ánh đèn mờ ảo, gần ngay tôi trong gang tấc.
Tiếng mọi người xung quanh ồn ào huyên náo, còn thanh âm trong tôi lại cô quạnh vô cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.