Thuyền Vượt Gió Mưa
3.
Tôi nôn mửa trong nhà vệ sinh.
Lúc ra ngoài, tôi thoáng nhìn thấy bóng người cao lớn đang đứng trong bóng tối.
Phòng bên cạnh có người ra vào, đèn điện liên tiếp chiếu lên mặt anh ta, làm lộ ra cơn tức giận mãnh liệt.
Là Thẩm Diệp Châu.
Chân nhanh hơn não, tôi xoay người rời đi.
Tôi đi nhanh, Thẩm Diệp Châu còn nhanh hơn, chân trước của tôi vừa đạp xuống đất đã bị anh ta nắm lấy bả vai từ phía sau.
“Vừa thấy tôi đã bỏ chạy, chột dạ à?”
Anh ta dùng hết mười phần lực ở bàn tay, giữ chặt tới mức khiến bả vai tôi đau đớn.
Tôi vùng vằng muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta, nhưng vô ích.
“Chột dạ?” Tôi khàn giọng cười mỉa, “Tôi chỉ thấy không cần thiết phải ôn chuyện với anh thôi.”
“Ninh Du, cô xuất hiện trước mắt tôi cả nửa ngày rồi, giờ mới nói lời này có phải hơi muộn rồi không?”
Giọng anh ta lạnh băng.
“Gì mà xuất hiện trước mắt anh, chẳng lẽ chia tay anh rồi tôi không thể đi họp lớp à?”
Tôi thẳng lưng, quay lại phủi tay anh ta.
“Nếu đã như vậy thì sao cô còn trốn trong toilet nôn mửa?”
Anh ta giơ tay bóp cằm tôi: “Có mang con của ai, hay ghê tởm đến phát nôn?”
Nghĩ đến cảnh anh ta vừa hôn người khác, dạ dày tôi lại quặn lên.
Để giấu giếm sự thật, tôi chỉ có thể gắng sức nhịn xuống.
“Không ăn mấy nhưng lại nôn ra rất nhiều.” Thấy tôi không nói gì, anh ta chậm rãi bình luận.
Tôi bị lời nói của anh ta kích động đến mức hốc mắt cay cay.
“Thẩm Diệp Châu, chúng ta đã sớm không còn liên quan đến nhau nữa rồi, rốt cuộc anh muốn làm gì!”
Tôi đẩy mạnh anh ta ra nhưng lại bị anh ta giữ chặt hai tay đè lên vách tường.
“Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng.” Anh ta kề xuống sát bên tôi, “Nếu đã biến mất rồi sao còn xuất hiện?”
Anh ta không hề che giấu sự hận thù và căm ghét trong ánh mắt.
Máu khắp người lạnh toát, tôi chợt cười:
“Anh muốn nghe đáp án nào? Không quên được anh, muốn nối lại tình xưa với anh hay là hối hận muốn cầu xin anh tha thứ?”
Anh ta không nói gì cả.
Có lẽ thực sự muốn nghe một lý do.
“Đương nhiên là…”
“Cô ấy đi cùng tôi.”
Tôi chưa dứt lời đã bị một giọng nam đầy giễu cợt cắt ngang.
Cách đó vài bước, Cố Kiêu lười biếng xỏ hai tay vào túi quần, không biết đứng ở góc đó nhìn được bao lâu rồi.
“Không được bắt nạt bà xã của anh em, Thẩm nhị, cậu đi quá giới hạn rồi nhé.”
Anh ta bình tĩnh nói thêm.
“Anh… có ý gì?” Giọng Thẩm Diệp Châu bỗng hơi run.
“Ý tôi là, hiện giờ Ninh Du là bạn gái tôi.”
“Chưa kể tôi hơn cậu một tuổi, chẳng lẽ cậu có vị hôn thê, còn tôi không được có bạn gái à?”
Cố Kiêu thờ ơ xắn tay áo sơ mi lên.
Sẵn sàng động thủ nếu Thẩm Diệp Châu không buông tay.
“Hai người thật sự… Ở bên nhau sao?” Ánh mắt Thẩm Diệp Châu lại đặt lên người tôi một lần nữa.
Mặc dù ánh sáng lờ mờ, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt của anh ta không hề nói dối.
“Có cần một nụ hôn ướt át để chứng minh không?” Tôi rũ mắt cười lạnh.
“Tùy cô.”
Thẩm Diệp Chu buông tôi ra xoay người rời đi.
Cố Kiêu huýt sáo, nụ cười xảo quyệt và đắc thắng nở trên môi anh ta.
Toàn bộ lớp ngụy trang của tôi bị xé bỏ, tôi bất lực dựa vào tường, đờ đẫn nhắm mắt lại.
“Bảo đừng đến thì em không nghe, giờ thì tự làm tự chịu đi.”
Cố Kiêu tức giận lẩm bẩm bên tai.
Tôi mở mắt nhìn anh ta, “Có những chuyện không phải ai cũng làm thay được.”
Biết tôi muốn gặp bạn học cũ hiện đang làm bác sĩ, anh ta định giúp tôi nhưng tôi từ chối.
Vì tôi muốn tận tai nghe sự thật.
“Nhưng chuyện tình cảm, em có thể lừa dối chính mình nhưng không gạt được người khác đâu.”
Cố Kiêu đi đến trước mặt tôi, một tay chống lên bức tường phía sau tôi, cúi đầu nhìn tôi.
“Tiểu Du, tôi bảo vệ em suốt bảy năm mà em chẳng coi tôi ra gì.”
“Vừa rồi cậu ta làm nhục em trước mặt mọi người, tôi định xử cậu ta mà em không cho.”
“Anh ta thực sự tốt vậy, chia tay cũng ba năm rồi mà em vẫn nhớ mãi không quên sao?”
Rõ ràng nói móc mỉa nhưng không thể che giấu nổi sự đau lòng trong lời nói.
Tôi vòng tay ôm eo anh ta, vùi đầu vào ngực anh ta.
Anh ta sững người.
“A Kiêu, bảo vệ và yêu vốn không liên quan đến nhau, đời người không nhiều đường lui như thế.”
“Năm đó, anh ta năn nỉ gặp tôi, tôi không gặp, hôm nay lại xuất hiện chẳng khác nào cái gai trong mắt anh ta.”
“Anh ta bực dọc mắng tôi vài câu, tôi nhận, ai bảo tôi đến rồi chứ.”
Tôi nhẫn nại giải thích cho anh ta.
“Có thắc mắc đã tra hỏi đến đâu rồi không?” Cố Kiêu thở dài.
Tôi gật đầu.
“Về thôi.” Anh ta xoa đầu tôi, “Tôi đi lấy xe, chờ em ở cửa.”
“Được.” Tôi buồn bã thu tay lại.
Trong ánh mắt, có bóng người lặng lẽ rời đi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.