Phù chú trước ngực Thần Chử lặng lẽ nhỏ xuống hai giọt máu.
Thần Chử không mắng Nhĩ Sanh nữa, Nhĩ Sanh đương nhiên là không dại chủ động đi tìm phiền phức, vì vậy hai người chia ra mỗi người thành thành thật thật ngồi một bên cánh cửa bị đạp hỏng. Nhĩ Sanh thỏa mãn ngồi nhai bánh bao trắng, miệng ngoác rộng tới tận mang tai. Lấy tu vi của Thần Chử sớm đã không cần ngày ngày phải ăn cơm. Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn kia của Nhĩ Sanh, hắn đều lầm bầm nói mấy câu ghét bỏ.
Loại cảm giác trong lòng run sợ xen lẫn bình thản cùng yên tĩnh này tóm lại cũng có một ngày bị phá vỡ.
Ngày ấy, đúng giờ ngọ, thời tiết khá tốt, bỗng nhiên phía chân trời, nơi giáp ranh giữa trời và biển đột nhiên cuồn cuộn nổi lên một cỗ khí đen, chậm rãi tràn ngập cả thiên không.
Nhĩ Sanh đứng trước cửa khoang thuyền, đưa mắt nhìn cảnh vật xa xa, thấy vậy lập tức vẫy Thần Chử lại hỏi: “Có phải đám người Tiên tôn của ngươi phái tới cứu chúng ta không ?”
Thần Chử đưa mắt nhìn ra xa, thần sắc có điểm ngưng trọng: “Tà khí ngút trời thế kia sao có thể là đám người tiên tôn phái đến được. Ta nghĩ thứ mà chiếc thuyền này hướng tới đã đến rồi.”
Hử ? Hải yêu ăn thịt trẻ con trong truyền thuyết đã tới ? Nhĩ Sanh vừa nghĩ đến đây trong lòng không tránh khỏi sợ hãi, vội đem Nhất Lân kiếm ôm vào trong ngực. “Chúng ta phải làm sao bây giờ ?”
“Đợi.” Kỳ thật trong lòng Thần Chử cũng vô cùng sợ hãi. Nghe tiếng trẻ con khóc mỗi lúc một lớn hơn, những bài học về sự hiệp nghĩa đã được tiếp nhận từ trước đến nay không cho phép hắn chùn bước. Thần Chử thầm nghĩ, nếu không chờ được đến lúc những người tiên tôn phái đến cứu, một kẻ tu tiên như hắn dù thế nào cũng phải quyết đấu một phen với yêu quái. Chết vinh còn hơn sống nhục. Đây cũng là lí do vì sao mấy ngày gần đây hắn nhìn không quen mắt với những hành vi của Nhĩ Sanh. Khi hắn thấy Nhĩ Sanh chạy tới trước mặt Lỗ Mỹ Nhân muốn hắn nhận nàng làm đồ đệ, hắn nhận định rõ, đó là một loại hành vi tham sống sợ chết, nhận giặc làm cha.
Nhĩ Sanh liếc mắt nhìn Thần Chử một cái, vẫn là thành thành thật thật ôm Nhất Lân kiếm trở về ngồi trong góc. Nàng rủ mắt vuốt ve Nhất Lân kiếm không rõ đang suy nghĩ cái gì.
Chuyện kể rằng, sau khi màn sương đen kia phủ kín cả một vùng nơi đường chân trời, một tên thuộc hạ vội vã chạy vào bẩm báo tình hình với Lỗ Mỹ Nhân, hắn nghe xong miễn cưỡng xuống giường, thong thả rửa mặt, tùy ý khoác thêm một cái áo choàng có thêu đại huy lớn, ngáp dài một tiếng chậm rãi đi đến phía trên boong tàu. Cùng lúc đó, con thuyền đã tiến đến ngay bên dưới phiến mây đen, sấm chớp ì ùng, mưa bắt đầu nặng hạt, Mỹ Nhân đứng dưới trời mưa, vẻ mặt thập phần chán ghét nói: “Hải yêu chết tiệt, phô trương cái gì, làm ướt y phục của ta, ta liền dùng một mồi lửa hong khô cả cái vùng biển này.” Nói xong, y vung tay lên, một kết giới lam nhạt mang theo kim quang chầm chậm bao lấy xung quanh Lỗ Mỹ Nhân.
Những hạt mưa bị cản lại bên ngoài kết giới cũng dần biến thành một làn khói trắng, chớp mắt đã tiêu biến.
“Ê.” Lỗ Mỹ Nhân đi lên mũi tàu, khẽ gọi một tiếng, “Bổn công tử không muốn đôi co với ngươi nữa, ra đây đi, ta mang tế phẩm đến rồi đây.”
Vừa dứt lời, bên dưới tầng mây đen kịt, nước biển bốn phía không ngừng khuấy động, từ đáy biển sâu trồi lên một sinh vật vô cùng to lớn. Con thuyền lắc lư liên hồi cơ hồ muốn lật nhào. Ngồi trong khoang thuyền, Nhĩ Sanh giống như một quả bóng lăn qua lăn lại.
Thần Chử nắm chặt lấy cửa khoang thuyền, thần sắc vô cùng trịnh trọng. Sau khi trông thấy bản thể hải yêu, trịnh trọng trong mắt dần bị thay thế bởi sự sợ hãi. Chờ khi cơ thể hải yêu hoàn toàn lộ ra khỏi mặt biển, khóe miệng Thần Chử lập tức co quắp: “Hmmmm?”
Lúc này, những con sóng cuồn cuộn trên mặt biển cũng dần lắng xuống, Nhĩ Sanh cắm Nhất Lân kiếm trên sàn, gian nan giữ thân mình đứng vững, lảo đảo bước ra bên ngoài. Lăn qua lăn lại một hồi, Nhĩ Sanh cảm thấy đầu có điểm váng vất, nhìn yêu quái ở xa xa kia, nàng sửng sốt hồi lâu mới giật mình nắm lấy góc tay áo Thần Chử hỏi: “Đó …. Đó là vật gì ? Đó là vật gì ? Thoạt nhìn vô cùng lợi hại a ! Trời ạ, trời ạ !”
Thần Chử trầm mặc. “Theo ‘Hải quốc dị châu chí’ trong Vô Phương Tàng thư các ghi lại, vật kia … Gọi là hải mã.”
“Ngựa gì cơ ?” Nhĩ Sanh cả kinh hỏi lại, “Nguy rồi nguy rồi, tự nhiên lại chui ra một con ngựa có đôi mắt cá chết !”
Thần Chử xoa nhẹ bên thái dương: “Theo sách ghi chép lại, kích thước trung bình của một con hải mã không lớn như vậy. Hơn nữa …. Chúng còn kị người ….”
Lúc hai người đang nói chuyện, con hải mã siêu lớn kia bỗng thở hắt ra một hơi, kèm theo nước biển hung hăng phả lên thuyền. Nó đối Lỗ Mỹ Nhân nói: “Khổng Tước, năm mươi đứa trẻ con, ta muốn kiểm hàng.”
Khổng Tước vẫy vẫy tay, ý bảo bọn thuộc hạ đem những đứa trẻ ra. Từng nhóm trẻ con lớn có bé có lần lượt bị kéo lên trên boong, chúng lúc này đều đã sợ đến ngây người, ôm lấy nhau khóc nháo thành một đoàn.
Hải mã đưa mắt đếm thầm nhân số, thỏa mãn gật đầu. Cái đuôi nó nâng lên một khối trân châu đen nhánh từ dưới biển lên, nhất thời bốn phía ngập tràn tà khí.
Thần Chử thấy vật kia, cả người kinh hoàng chấn động: “Tà Linh Châu.”
Nhĩ Sanh lại ngẩn ngơ: “Heo[1] gì ?”
Thần sắc Thần Chử mỗi lúc một nghiêm trọng hơn: “Ma Châu hấp thu toàn bộ Tà khí trong trời đất mà thành, kể từ lúc khai sơn lập địa đã bắt đầu tồn tại, tà khí của nó có thể mê hoặc lòng người, khống chế kẻ khác khiến họ mất đi nhân tính.”
Nhĩ Sanh thật thả gật đầu cảm thán: “Con heo này thật là lợi hại.”
“Ta từng nghe tiên tôn nói qua, mấy trăm năm trước, lúc thế gian còn chìm trong loạn lạc, dưới cơn giận dữ của đọa tiên Trường An, Người đã ném vật ấy xuống đáy biển sâu. Từ đó về sau cũng chưa từng thấy xuất hiện qua, không nghĩ đến ….” Thần Chử nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Yêu quái đó dùng vật ấy đổi lấy năm mươi đứa trẻ, rốt cuộc là định suy tính cái gì ?”
Lỗ Mỹ Nhân cao ngạo ngửa đầu nhìn về phía hải mã nói: “Trân Châu đưa ta, ta liền quăng những đứa nhỏ này xuống biển.”
Hải mã cuộn đuôi lên khỏi mặt biển, đang định trao linh châu cho Lỗ Mỹ Nhân, chợt một cỗ sát khí bất ngờ đánh đến. Hải mã cả kinh định thần nhìn lại thì thấy một thiếu niên đằng đằng sát khí đang lao đến, trong tay nhanh chóng kết một cái ấn phóng về phía cái đuôi của hải mã. Hải mã bị đau, kinh hô một tiếng, cái đuôi kia hơi chút duỗi ra, thiếu chút đem viên châu kia rơi xuống đáy biển sâu.
Thần Chử bất ngờ đánh tới, linh lực mạnh mẽ xuất ra, tâm tâm niệm niệm phải chặt đứt cái đuôi của hải mã.
Đột nhiên một cây trường tiên[2] đầy tà khí phóng tới, quấn lấy cổ hắn, hung hăng kéo cả thân thể Thần Chử trở lại trên boong thuyền. Lỗ Mỹ Nhân cười lạnh: “Muốn chết ? Bổn công tử thành toàn cho ngươi !” Nói xong bàn tay nhẹ điểm một cái, từ phía gốc trường tiên chậm rãi tủa ra những cái gai dài, nhọn hoắt, hướng phía Thần Chử đâm tới. Bị những cái gai nhọn hoắt thế kia, Thần Chử phải chết e là chuyện không thể nghi ngờ gì nữa.
Lỗ Mỹ Nhân đang nhàn nhã cười lạnh, một lưỡi kiếm đen nhánh mạnh mẽ đâm về phía hắn. Lỗ Mỹ Nhân cười lạnh, nâng roi đỡ lấy, không ngờ, lưỡi kiếm sắc bén lại chém đứt trường tiên trong tay hắn thành mẩu vụn, cắm phập lên sàn thuyền.
Thần Chử nhân cơ hội này nắm lấy thứ đang quấn nghẹt cổ mình kéo ra, cúi đầu thở phì phò. Lỗ Mỹ Nhân nhíu mày nhìn đoạn trường tiên trong tay, ánh mắt lạnh thấu xương chậm rãi chuyển về phía Nhĩ Sanh đang đứng ở cửa khoang thuyền: “Không ngờ kiếm này lại sắc bén như vậy. Cô nhóc, ta đối với phu quân ngươi càng lúc càng thấy hứng thú.”
Không có Nhất Lân kiếm trong tay, Nhĩ Sanh có chút sợ hãi lui về phía sau mấy bước.
Hải mã lúc này cũng đã định thần lại được, cả giận nói: “Khổng Tước, chuyện làm ăn này ngươi chẳng có thành ý gì cả, lại dám mang theo cả những kẻ tu tiên !”
“Tiểu tử tu tiên cùng con nhóc này đều là ta tùy thời bắt được. Thế nào, ngươi muốn đám người Vô Phương nhàn rỗi không có chuyện gì làm kia biết đến giao dịch giữa chúng ta ?”
“Hừ, vậy ngươi hãy giao tên tiểu tử cùng con nhóc kia cho ta. Ta muốn đích thân xử trí bọn chúng.”
Lỗ Mỹ Nhân vuốt vuốt mặt mình nói: “Tiểu tử này ngươi có thể mang đi, nhưng con nhóc kia ta muốn lưu lại.”
“Khổng Tước, Tà Linh Châu còn ở đây, ngươi hiện tại vẫn phải nghe theo ta.”
Một tia lo lắng xẹt qua đáy mắt Lỗ Mỹ Nhân, hắn híp mắt lại, nói: “Hải yêu, ngươi đang uy hiếp ta ?”
Không đợi hải mã nói thêm, Lỗ Mỹ Nhân vung tay, một đám liệt hỏa lập tức phóng đi chặt đứt cái đuôi của hải mã, đưa Tà Linh Châu về trên tay hắn.
Hải mã đau đớn rống lên một tiếng, Lỗ Mỹ Nhân chán ghét ngoáy ngoáy lỗ tai: “Bổn công tử vốn muốn thủ tín, cùng ngươi vui vẻ giao dịch, nhưng ngươi thật sự khiến ta cảm thấy không vừa mắt.” Hắn khoát tay nói: “Nhân lúc tâm trạng bổn công tử còn tốt, chưa muốn chặt cái đầu kia của ngươi, mau đi đi.”
Hải yêu giận dữ rống lớn: “Tiểu yêu Khổng Tước, ngươi quá mức cuồng vọng rồi !” Theo lửa giận của hải mã, sóng biển cuồn cuộn dâng lên, thuyền chòng chành muốn lật, lũ trẻ đều không giữ được thăng bằng mà ngã lăn xuống biển, tiếng thét chói tai không ngừng vang vọng.
Nhĩ Sanh vốn muốn nhân cơ hội này nhặt lại Nhất Lân kiếm, chỉ là con thuyền bị chấn động mạnh, rung lắc liên hồi, Nhĩ Sanh bị nó lắc cho quỳ rạp trên mặt sàn.
Chết rồi, chết cả rồi. Trong lúc bối rối, Nhĩ Sanh lửa giận bừng bừng liếc hải mã một cái, thầm nghĩ. Trường Uyên, thân ta táng trong biển rộng, không cách nào đi tìm chàng được nữa, nhưng chàng nhất định phải nhớ kĩ ta giống như, ta lúc nào cũng nhớ chàng vậy !
Trong lúc thế cục giằng co như vậy, chân trời xẹt qua một đạo bạch quang nhanh chóng phóng tới, xuyên thẳng vào đầu hải mã.
Hải mã hét thảm một tiếng, mưa gió xung quanh bất chợt giảm xuống, mây đen bốn phía cũng dần dần tản đi. Nhĩ Sanh ngẩng đầu nhìn lên. Một vị nam tử thân mặc đạo phục Vô Phương, từ phía chân trời cưỡi mây mà đến. Người nọ ước chừng ba mươi, dung nhan tuấn dật, dáng vẻ biếng nhác tùy ý, không nhanh không chậm bay đến, chớp mắt đã đến mép thuyền.
Namtử đáp xuống đúng chỗ Thần Chử nằm úp sấp, vỗ nhẹ đầu Thần Chử nói: “Đệ tử ngoan, dũng khí đáng khen, chỉ có điều hơi ngốc.”
Thần Chử ngẩng đầu nhìn nam tử một cái, khóe miệng co quắp, nhưng lại ngại thân phận đối phương, vẫn là cung kính gọi một tiếng: “Sư thúc tổ.”
Người đến tên gọi Trầm Túy, quan môn đệ tử của Vô Phương tiên tôn. Hắn trời sinh thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã có tiên duyên, làm gì cũng trưng ra một bộ dáng lười biếng, tùy ý, đối với tu hành pháp thuật không mấy hứng thú nhưng lại yêu rượu như mạng. Cho đến nay hắn cũng mới chỉ thu nạp một tên đồ đệ, nói đến tên đồ đệ này, Nhĩ Sanh coi như là cũng có chút quen biết. Đúng, chính là tiên tử đã cứu Nhĩ Sanh khỏi miệng cương thi ngày ấy, Tễ Linh.
Tính nết Trầm Túy khiến cho hắn không được những tiểu bối Vô Phương nghênh đón, bởi vì các sư phụ của bọn họ đều thích ở sau lưng tán gẫu về hắn. Chỉ là chính bản thân hắn cũng không thèm để ý đó thôi.
Hiện tại xuất hiện ở đây, chẳng qua là vì hắn xuống núi dạo chơi xung quanh, vừa vặn đi đến phụ cận Hải thành, nghe được tin đồn Vô Phương tiên môn chiêu mộ đệ tử, trong lòng thừa biết không có chuyện ấy cho nên mới đuổi theo xem thế nào.
Trầm Túy gãi đầu: “Phải làm thế nào cho phải đây, cố tình để ta vướng phải chuyện thế này. Thực không muốn quản a.”
Lỗ Mỹ Nhân đối với cái chết của Hải mã hoàn toàn thờ ơ, cao thấp đánh giá Trầm Túy một phen, khóe miệng tà nghễ nhếch lên nói: “Kẻ nhàn rỗi của Vô Phương kia, nếu ngươi cứ vậy rời đi, bổn công tử tạm tha ngươi một mạng.”
“Ừ.” Trầm Túy nghĩ ngợi một hồi gật đầu đáp. “Được rồi, ta sẽ đi ngay đây. Nhưng, viên trân châu trong tay ngươi cũng phải theo đi cùng ta.”
Mỹ Nhân hé ra nụ cười tuyệt mĩ: “Cuồng vọng.”
Trầm Túy xoa nhẹ tay: “Cân nhắc qua một chút, ta thật sự không đánh lại ngươi. Chỉ là hiện tại ngươi mang trọng thương trong người, ta liều mạng mang một thân tu vi này ra phụng bồi cũng không phải là không thể làm gì được ngươi. Ta sẽ không để Tà Linh Châu tiếp tục tái xuất hiện trên nhân thế, nào, hai ta đấu một trận đi !”
Thần Chử đột nhiên cảm thấy vị sư thúc tổ này nhà hắn thật là vĩ đại, hai mắt ươn ướt chuyên chú nhìn Trầm Túy.
Mỹ Nhân vẫn nhíu mày như trước: “Một thuyền năm mươi nhân mạng trẻ con cùng với tiểu tử này, ngươi tính cứ bỏ mặc như vậy sao ? Để bọn họ cùng chết với ta và ngươi ?”
Trầm Túy ra vẻ nghĩ ngợi sâu xa, một lúc lâu sau mới cười mà nói: “Vì sự an bình của thiên hạ, cái chết của bọn họ mới thực sự có ý nghĩa.”
Thần Chử không thể tin được, tròn mắt nhìn Trầm Túy: “Sư thúc tổ !”
Nhĩ Sanh thừa dịp hai người đó nói chuyện, chậm rãi đi tới bên Nhất Lân kiếm, cố gắng rút nó ra khỏi sàn tàu. Nhưng mũi kiếm đâm sâu vào sàn tàu, Nhĩ Sanh dụng sức cả nửa ngày mới chỉ rút ra được chút ít.
Cùng lúc đó, phía chân trời lại lóe lên ba đạo ngân quang, Trầm Túy ngẩng đầu nhìn theo: “Ai nha, sư huynh của chúng ta cũng đến rồi a.” Hắn cười đến ngoan liệt: “Vậy thì xem ra ta không cần phải liều mạng mình với ngươi nữa, chuyện nguy hiểm đó cứ giao cho bọn họ là được rồi.”
Thần Chử mang theo vẻ mặt hết thuốc chữa nhìn hắn.
Dung mạo bình tĩnh trước mắt cuối cùng cũng bắt đầu có điểm cứng ngắc. Mà đám yêu quái giả mạo đệ tử Vô Phương cũng nháo nhào lên, sợ tới lập tức quay trở về nguyên thân, còn đám trẻ con thì trên mặt đứa nào đứa nấy cũng ngập tràn vui sướng cùng hy vọng.
Chỉ có Nhĩ Sanh, nàng hoàn toàn mặc kệ diễn tiến bên ngoài thế nào, chỉ cố hết sức nhổ Nhất Lân kiếm ra.
Lỗ Mỹ Nhân đột nhiên nói: “Được rồi, trân châu này ta từ bỏ.” Nói xong hắn đem Tà Linh Châu vứt ra phía sau.
Cùng lúc đó, Nhĩ Sanh dồn hết sức lực vào lòng bàn tay, cuối cùng cũng rút ra được Nhất Lân kiếm cắm trên sàn. Ngoài dự kiến của mọi người, viên châu mà Lỗ Mỹ Nhân ném đi vừa vặn rơi trúng lưỡi kiếm của Nhĩ Sanh. Mọi người chỉ thấy Nhĩ Sanh hét lớn một tiếng “Ha!”, theo sau đó, một thanh âm “Răng rắc” thanh thúy vang lên.
Tà Linh Châu cứ như vậy bị chém thành hai nửa.
Thần Chử nghẹn họng trân trối.
Trầm Túy giật mình, huýt sáo.
Còn Lỗ Mỹ Nhân sau khi nghe được âm thanh giòn tan sau lưng, cứng ngắc quay đầu lại. Chỉ thấy trên mặt đất, hai nửa khối trân châu lăn lóc trên mặt sàn chẳng khác nào hai viên đá tầm thường. Hắn nhìn Nhĩ Sanh, không dám tin.
Nhĩ Sanh còn đang hân hoan vuốt ve cây kiếm, chợt thấy mọi người nhìn nàng chăm chú, cả người đều cảm thấy không thoải mái.
Vừa định mở mồm hỏi đã có chuyện gì, thân ảnh Lỗ Mỹ Nhân thoáng lóe lên, nháy mắt đã hóa thành một làn khói đen tiêu thất mất, trong không trung chỉ còn lại thanh âm nghiến răng nghiến lợi của hắn: “Nhóc con ! Ngươi nhớ kỹ cho ta !”
Nhĩ Sanh chớp chớp mắt, một hồi lâu sau cũng không nghe thấy thêm bất cứ câu gì nữa mới kỳ quái hỏi: “Sao hắn chỉ mới nói một nửa đã bỏ đi vậy ? Muốn ta nhớ rõ cái gì a ?”
Mọi người đầu đầy hắc tuyến. Chỉ có Trầm Túy cười ha ha, nói: “Thú vị, thú vị ! Cô nhóc nhỏ bé này thế nhưng lại chém được Tà Linh Châu.”
Nhĩ Sanh lại cả kinh hỏi: “Ta chém heo khi nào ?”
Trầm Túy chỉ chỉ hai khối đá dưới đất nói: “Đây, không phải là do ngươi chém sao ?”
Biểu tình của Nhĩ Sanh bỗng trở nên kỳ quái: “Sao heo này hình dáng khác với các loại heo bình thường thế ?”
Mọi người nghe được những lời này, nháy mắt đều trầm mặc, không nói được câu nào. Sau một hồi ầm ĩ, cũng không có ai phát hiện ra, từ phía hai nửa Tà Linh Châu phút chốc toát ra một làn khói đen kỳ dị, chậm rãi bị cơ thể Nhĩ Sanh hút vào.