Ti Mệnh

Chương 35: Đọa ma



Các binh sĩ trong thành cũng không dễ đối phó, lại còn phải bận tâm đến dân chúng, vì vậy Trường Uyên không thể thi triển pháp thuật một cách bừa bãi. Từ phía Lộc Sơn truyền đến từng trận tà khí khiến hắn vô cùng lo lắng, cho dù đã cố hết sức, nhưng khi tìm được Nhĩ Sanh, tất cả đều đã muộn.

Bốn bề bị máu tanh nhuộm đỏ, mùi huyết tinh gay mũi tràn ngập trong không khí, khó ngửi khiến người ta ghê tởm muốn ói.

Nhĩ Sanh ôm gối, cô độc ngồi bên một đống thi thể hỗn độn, cả người đều là máu, nhìn mà rợn người. Nàng tựa đầu chôn ở giữa gối, hình như đang khóc.

Tim như thắt lại, lời muốn nói nghẹn nơi cổ họng, nhất thời Trường Uyên cũng không biết mình nên làm gì. Lẳng lặng đứng đó nhìn Nhĩ Sanh một hồi cuối cùng hắn cũng bước tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, bàn tay đưa lên, do dự muốn xoa đầu Nhĩ Sanh.

Giống như cảm ứng được điều gì, Nhĩ Sanh im lặng nghiêng người, né tránh bàn tay Trường Uyên.

Bàn tay Trường Uyên dừng sững trong không khí, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn càng thêm kiên định đặt tay lên đầu nàng, thân mật xoa đầu, giống như bình thường hắn vẫn làm. Trên tóc Nhĩ Sanh nhiễm không ít máu, Trường Uyên nhẹ nhàng xoa đầu nàng một lúc, bàn tay liền bị nhuộm đỏ. Hắn bình tĩnh nói: “Đừng sợ, ta ở đây.”

Nhĩ Sanh vẫn chỉ cúi đầu, giống như không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Ôm thân mình đầy máu của nàng tiến nhập lòng mình, ngây ngốc vỗ nhẹ lưng Nhĩ Sanh, không ngừng thì thầm bên tai nàng: “Nhĩ Sanh, Trường Uyên ở đây, đừng sợ.”

Thân hình cứng ngắc trong lòng hắn dần mềm xuống. Nhĩ Sanh cực lực nén xuống tiếng khóc nức nở, đôi tay chầm chậm lướt qua bên tai Trường Uyên, móng tay sắc nhọn cong lên, bóp chặt lấy cổ họng hắn. Tim Trường Uyên thắt lại, theo hơi thở Nhĩ Sanh truyền đến, hắn cảm nhận được nàng đang khó chịu.

“Ta … Không dừng được.” Một lát sau, Nhĩ Sanh mới miễn cưỡng lên tiếng, cả người kịch liệt run rẩy, nói năng lộn xộn, “Khi ta định thần lại, bọn họ … Bọn họ cứ như vậy, cứ như vậy … Cầu xin ta … Nhưng, nhưng mà ta không dừng lại được, bàn tay này không nghe theo lời ta, ta thế nào cũng không dừng lại được.”

“Không thể trách nàng.” Trường Uyên vỗ nhẹ lưng nàng, cố gắng khiến giọng nói của mình được rõ ràng, bình tĩnh, “Là tà khí trong cơ thể nàng tác quái.”

Lưng Nhĩ Sanh cứng đờ, nàng buông tay đẩy Trường Uyên ra, từ trong lòng hắn ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đỏ rực ngơ ngác nhìn hắn: “Ta như vậy … Là do tà khí tác quái sao ?”

Hắc tuyến dưới làn da Nhĩ Sanh khẽ nảy lên, từng đường, từng đường tụ lại giữa mi tâm nàng, tạo thành hình ấn ký ngọn lửa màu đen.

Trường Uyên ngẩn người, có chút không dám tin, đưa tay chạm vào ấn ký giữa ấn đường Nhĩ Sanh. Trong chớp mắt đầu ngón tay chạm đến ấn ký kia, Trường Uyên lập tức cảm thấy đầu ngón tay đau nhói. Hắn buông tay, sắc mặt trầm xuống. Trong thiên hạ, chỉ có một loại ấn ký đối chọi, bài xích thần lực như nước với lửa. Cho dù Trường Uyên vẫn tiếp tục không muốn tin, nhưng sự thật đã quá rõ ràng.

Nhĩ Sanh đọa tiên nhập ma, chỉ sợ từ nay về sau sẽ dần dần đánh mất lý trí, biến thành một quái vật … chỉ biết giết chóc.

“Trường Uyên …” Nhĩ Sanh thấy Trường Uyên trầm mặc không nói gì, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi. Túm chặt lấy ống tay áo hắn, nàng ép xuống sự run rẩy cùng e ngại trong thanh âm, nói: “Ta biết bộ dạng ta bây giờ không dễ nhìn, vừa bẩn lại lôi thôi, ta cũng biết trông ta thật đáng sợ, nhưng …”

Nhĩ Sanh cúi đầu, nhìn bàn tay đầy máu của mình, lại nhìn Trường Uyên, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào xiêm y cũng không nhiễm chút bụi trần, nước mắt nàng lạch tạch rơi: “Chàng có thể không ghét bỏ ta không ? Những người khác đều có thể, nhưng dù cho ta biến thành thế nào, chàng vẫn ở bên ta chứ ?”

Nhĩ Sanh có dũng khí nhận lấy hết thảy sự chán ghét, mất mát hay phản bội, bởi vì nàng còn có Trường Uyên. Sự kiên cường có thể giúp nàng chống lại toàn bộ chỉ trích, chửi rủa, nàng không sợ mất đi bất cứ điều gì, trừ Trường Uyên.

Bởi vì quá mức để ý, quá mức ỷ lại cho nên một khi không có Trường Uyên, thế giới của nàng liền hoàn toàn sụp đổ.

Chẳng cần tấn công, cũng có thể dễ dàng đưa nàng vào chỗ chết.

Trường Uyên lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, rồi hắn vòng tay qua cổ đỡ lấy đầu Nhĩ Sanh, khiến đầu nàng hơi ngả ra phía sau. Tiếp đó, Trường Uyên dịu dàng dán bờ môi ấm áp của mình lên trán Nhĩ Sanh. Đau đớn đến tận xương tủy gào thét bên khóe môi, hắn lại như không hề cảm thấy, chỉ nhẹ nhàng thì thầm: “Thừa quân nhất nặc, sinh tử tương tùy, bất ly bất khí[1].”

Trường Uyên không biết tình cảm hắn dành cho Nhĩ Sanh có phải yêu không, và cũng vì ăn nói vụng về cho nên chưa từng nói những lời dễ nghe với nàng, nhưng hắn nguyện dùng một đời, một mạng này hứa cho Nhĩ Sanh, một đời bình an.

Lúc trời chạng vạng tối, cuối cùng hai người cũng quyết định rời khỏi chốn Tu La này.

Tâm tình Nhĩ Sanh dần hồi phục, hắc tuyến li ti trên mặt nàng dần biến mất, màu sắc ngọn lửa giữa ấn đường cũng nhạt đi nhiều, sắc đỏ trong mắt tan đi, hồi phục lại đôi mắt hắc bạch phân minh. Đứng dậy, nhìn một mảnh huyết tinh do chính mình tàn sát mà ra, nàng lặng lẽ quỳ gối, dập đầu ba cái.

“Ta sẽ chuộc tội.” Lúc dán mặt xuống đất, nàng nhỏ giọng nói, “Ta sẽ chuộc tội.”

Trường Uyên nhìn tư thế khom người hèn mọn của Nhĩ Sanh, bỗng nhiên nghĩ đến “lời tiên tri” của Nữ Oán. Chiếu theo tình hình hiện tại, những ngày tháng sau này của Nhĩ Sanh nhất định khó tránh khỏi vòng lao ngục tai ương, nhưng thật may, bất kể là Vạn Thiên Chi Khư hay Hoang Thành Vô Cực, hắn đều đã đến.

Nhĩ Sanh không rõ bản thân quỳ ở đó bao lâu, mãi đến khi Trường Uyên nâng nàng dậy, nói: “Ta nghe nói đọa tiên Trường An ba lần thành tiên ba lần đọa ma, một khi đã vậy, trên thế gian này ắt hẳn có phương pháp bài trừ ma ấn. Chúng ta cùng nhau đi tìm.”

Nhĩ Sanh suy nghĩ một chút, nói: “Trường Uyên, hay chúng ta vẫn về Vô Phương đi. Trong tàng thư của Vô Phương hẳn không thiếu những bản ghi chép về chuyện của Trường An. Chúng ta cứ cắm đầu tìm kiếm mà không có manh mối chi bằng trực tiếp về hỏi tiên tôn, so ra tốt hơn nhiều.”

Trường Uyên đương nhiên không phản đối.

Hai người đi rồi, từ trong đống tay chân cụt lủn lăn lóc trên mặt đất bỗng nhiên một bàn tay giãy dụa, thò ra. Bàn tay gắng sức đào bới, chỉ chốc lát sau đã đào ra được tứ chi, rồi lại một lát sau, tên thành chủ béo mập hổn hển bò ra từ trong đám thi thể. Hắn cả người đầy máu nhưng cũng không bị thương gì nặng. Sắc mặt hoảng hốt cùng e sợ, giống như bị dạa bay cả hồn phách, miệng không ngừng thì thào: “Vô Phương …. Vô Phương …”

“Vô Phương tiên môn… Muốn làm phản.”

Ngạo Thành nằm ở phía tây bắc Vô Phương, từ đây đến đó khá xa, cho dù là ngự kiếm cũng phải mất hơn một ngày mới đến được. Trước đó Nhĩ Sanh đã dùng quá nhiều linh lực, đi không bao lâu, sắc mặt nàng liền trắng bệch, khó đi tiếp được, hai người quyết định vào trong thành trấn nghỉ tạm một đêm.

Dân chúng trong thành đều tỏ ra căng thẳng, giống như là hưng phấn, lại như là có chút lo sợ không yên. Sau khi nghe ngóng một hồi, Nhĩ Sanh mới biết được những chuyện xảy ra sau khi nàng tiến vào Hoang Thành Vô Cực.

Hoang Thành Vô Cực hiển thế, đám yêu quái vây công Vô Phương bị đọa tiên Trường An đánh lui, nhưng chính Trường An lại thần thần bí bí biến mất nơi tấm bia dưới đáy hồ. Sau khi Trường An mất tích, dấu tích Hoang Thành lại bị hồ nước phía sau núi Vô Phương bao phủ. Trường An mất tích, đám yêu ma vốn bị kinh sợ lại bắt đầu nổi lên tà niệm. Lần này chúng không công khai công kích, chỉ âm thầm bắt không ít đệ tử Vô Phương về ép hỏi phương pháp phá giải kết giới Vô Phương, rồi tàn nhẫn sát hại họ.

Các trưởng lão Vô Phương vô cùng giận dữ, thỉnh cầu tiên tôn hạ lệnh tàn sát yêu quái, và người đã đồng ý. Những ngày sau đó Vô Phương tiên sơn chìm trong huyết tinh, giết chóc thảm thiết.

Nhưng hai ngày trước, có người tự xưng chưởng môn của một tiên môn nhỏ, gọi là Lỗ Trĩ, nói Vô Phương nhiều năm qua vẫn luôn giấu kín cửa vào Hoang Thành Vô Cực, có ý đồ đen tối, các môn phái tu tiên khác nên đề phòng. Hắn còn nói Vô Phương tiên tôn sống lâu hơn nhiều so với những kẻ tu tiên bình thường, dung mạo trăm năm qua cũng chưa từng thay đổi, lại không thấy phi thăng, nhất định đã nhập ma.

Lời vừa nói ra, giới tu tiên lập tức nhốn nháo. Vốn đến giúp Vô Phương trừ yêu, các môn phái khác chẳng nói chẳng rằng dần dần lui về, nhất thời, Vô Phương lâm vào cảnh một mình chống đỡ với đông đảo yêu ma.

Nhĩ Sanh nghe tin, gấp đến đứng ngồi không yên, vội vã lôi kéo Trường Uyên nhanh chóng trở lại Vô Phương.

Trường Uyên ở bên Nhĩ Sanh trên Vô Phương ba năm, biết rõ thực lực Vô Phương, hắn bèn an ủi: “Đám tiểu yêu đó dẫu có kéo về đông hơn cũng chỉ là một toán quân ô hợp, căn bản không thể lay chuyển được Vô Phương.” Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, đối với tình cảnh Vô Phương bây giờ, thứ đáng lo ngại nhất chính là lời đồn đang tản mác khắp nơi.

Tiểu yêu không đáng sợ, nhưng nếu Vô Phương đúng thật có bí mật gì giấu diếm, chỉ e sau này lúc thực sự lâm vào hiểm cảnh, cũng sẽ không có ai đến cứu viện, bị cô lập mới là đáng sợ nhất.

“Không được.” Nhĩ Sanh nói, “Dù thế nào ta cũng không an tâm, cũng nghỉ ngơi đủ rồi, thôi chúng ta trực tiếp về Vô Phương đi.”

Trường Uyên thản nhiên đáp: “Nàng có thể ngự kiếm bao lâu ?”

Nhĩ Sanh ngẩn ra, lập tức bày ra khuôn mặt đáng thương, tội nghiệp nhìn hắn: “Trường Uyên …”

Hai người nhìn nhau một hồi, Trường Uyên trầm mặc chuyển tầm mắt sang nơi khác: “Nàng cần phải nghỉ ngơi.”

Nhĩ Sanh ủ rũ cúi đầu, lại yếu ớt gọi một tiếng Trường Uyên. Lỗ tai hắn giật giật, mặt vẫn không chút đổi sắc, nhìn về nơi khác. Nhĩ Sanh nắm lấy ống tay áo Trường Uyên, yếu ớt kéo kéo hai cái: “Trường Uyên, ta để chàng cắn được không ?”

Hắn nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên.

Nhĩ Sanh thất vọng buông tay, đúng lúc ấy lại bị Trường Uyên giữ lại, nắm chặt lấy. Nhĩ Sanh kinh ngạc nhìn lên, chỉ thấy hắn mặt mày ôn hòa, giọng nói mang theo mấy phần đắc ý, vài phần sủng nịch và có chút nén giận nói: “Đừng dụ dỗ ta như vậy …”

Môi hai người giao hòa cùng một chỗ, Trường Uyên giống như nghiện, thở dài nói: “Ta sẽ không chống cự nổi.”

Cuối cùng, Trường Uyên hóa thành chân thân, để Nhĩ Sanh ngồi trên long giác, nương theo tầng mây bay về phía Vô Phương.

[1] Thừa quân nhất nặc [承君一诺]: ai biết chỉ ta cụm từ này nghĩa là gì với T.T

Sinh tử tương tùy [生死相随]: Sống chết có nhau.

Bất ly bất khí [不离不弃]: Đây là một trong hai câu khắc trên chiếc khóa vàng Tiết Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mộng, mang ý nghĩa vĩnh viễn không chia lìa, vĩnh viễn ở bên, vĩnh viễn không vứt bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.