Ti Mệnh

Chương 9: Không biết chừng mực



Địch ta chênh lệch rõ ràng như vậy khiến cho Nhĩ Sanh biết điều lựa chọn phương án ngoan ngoãn không giãy dụa, chỉ là cảm xúc trầm xuống rất thấp.

Đại xà đem nàng cuốn lại, để nàng ngồi trên lân giáp chính mình. Thân thể siêu dài từng vòng, từng vòng quấn quanh như thể đem nàng vây trong một bức tường cứng rắn. Nó nhắm mắt lại lẳng lặng dưỡng thần.

Nhĩ Sanh ngoan ngoãn ngồi im trong chốc lát, thấy nó quả thực không làm gì gây tổn thương cho mình, bỗng trong đầu nàng xuất hiện một loại ảo tưởng rằng nó căn bản là không có ác ý gì với nàng. Nàng đánh bạo đứng dậy chọc chọc móng vuốt của nó.

Đại xà quay đầu lại, mở một con mắt thản nhiên nhìn nàng. Thấy nàng chỉ là rảnh rỗi mà đùa nghịch chơi, nó lại hạ đầu xuống, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Nhĩ Sanh không thấy nó có vẻ gì bất mãn, lá gan lại lớn thêm đưa tay sờ sờ hắc giáp mỏng mà cứng cỏi trên người nó. Thấy nó vẫn nhắm mắt ngủ, nàng lại nổi lên lòng tham không đáy tiếp tục sờ sờ sống lưng đại xà, trong lòng thầm thắc mắc. Đây rốt cuộc là quái vật gì ? Trên đầu có sừng giống như hươu, lưng có vảy giống cá, còn có móng vuốt, quả thực …. Quả thực rất giống với Rồng trong lời miêu tả của phu tử.

Nhĩ Sanh theo sống lưng nó nhìn xuống bỗng thấy trên lưng nó có một mảng vảy bị bong tróc lộ ra cả da thịt. Lân giáp giống như là bị lưỡi dao sắc bén đâm vào, máu tươi không ngừng trào ra. Nhĩ Sanh tò mò đưa tay chạm vào một miếng lân giáp bị tróc ra, lật nó lên. Bỗng, thân xà đột nhiên rung chuyển, cơ hồ đem Nhĩ Sanh từ trên lưng hất xuống.

Cái đuôi vươn lên cuốn Nhĩ Sanh tới trước mặt nó. Đôi mắt kim sắc nhìn nàng chăm chăm không hiểu sao khiến trong lòng Nhĩ Sanh sinh ra một cỗ ác cảm tội lỗi: “Vô cùng …. Rất đau sao ?”

Đại xà mặc dù không nói chuyện được, trong đôi mắt lại không toát ra bất cứ cảm xúc gì nhưng Nhĩ Sanh biết, lúc nãy nàng chỉ mới chạm khẽ thôi cũng khiến nó vô cùng khổ sở, nàng nói: “Nếu …. Nếu bây giờ ngươi nhổ Trường Uyên ra, hoặc là nuốt ta vào bụng ta sẽ giúp ngươi thổi thổi.”

Đối với chấp nhất của Nhĩ Sanh, đại xà tựa hồ có chút bất đắc dĩ. Nghĩ ngợi một hồi, nó dùng móng vuốt cào nhẹ mấy đường trên mặt đất. Nhĩ Sanh nhìn theo những đường vạch trên mặt đất hồi lâu, hỏi: “Ngươi đang vẽ cái gì đó ?”

Nhĩ Sanh không biết chữ. Nàng là một cô bé, lại là cô nhi, phu tử trong thôn căn bản sẽ không đời nào cho nàng vào học cùng lũ trẻ. Có khi phu tử giảng bài, Nhĩ Sanh sẽ lén nghe một chút, nhưng về đọc văn viết chữ, nàng không cách nào học được. Cho nên, cho đến bây giờ, ngoài nhất nhị tam ra, nàng không biết một chữ gì khác.

Lần này thì đại xà quả thật là cảm thấy bất lực, chỉ đành bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm, mặt đối mặt mắt chạm mắt, hồi lâu không chớp, Nhĩ Sanh rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Ngươi thật sẽ không ăn thịt ta ?”

Nó gật gật đầu.

“Vậy vì sao ngươi lại ăn thịt Trường Uyên ?”

Nó hổn hển thở hắt ra một hơi, lắc đầu.

“Ngươi không ?” Nhĩ Sanh ngẩn ngơ, “Ngươi không ăn thịt Trường Uyên, nhưng Trường Uyên lại không thấy đâu …. Cho nên là, Trường Uyên …. Trường Uyên không quan tâm ta nữa ….”

Đại xà trước mắt cũng chính là Trường Uyên, đột nhiên phát hiện, hắn mãi mới giải thích rõ ràng được một mối hiểu lầm thế nhưng lại vô tình tạo ra một hiểu lầm khác sâu sắc hơn. Nhìn biểu tình dần dần trở nên tuyệt vọng của Nhĩ Sanh, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sâu sắc cái gọi là bất lực.

Hiện tại hắn bị thương rất nặng, bị đánh thẳng trở lại nguyên hình, không thể biến lại hình người cũng như dùng thần lực khiến mình nói được ngôn ngữ loài người. Hắn chỉ có thể dùng phần mềm mại nhất trên cái đuôi vỗ nhẹ vào đầu Nhĩ Sanh như an ủi.

Nhĩ Sanh nhìn chằm chằm mũi chân mình một hồi, bỗng nhiên ý chí sục sôi, phấn khởi nói: “Không đúng ! Trường Uyên đã đồng ý sẽ không bỏ lại ta một mình. Nhất định là chàng đã bị kẻ xấu bắt đi ! Chàng nhất định là đang chờ ta đến cứu ! Ta phải đi cứu chàng !” Nói xong, nàng đứng dậy tùy tiện chạy đi.

Vì suy nghĩ ấy của Nhĩ Sanh, trong lòng Trường Uyên âm thầm cười nhẹ. Thấy bộ dáng vội vã của nàng, hắn dùng cái đuôi đem nàng quấn lấy, đưa trở về bên người mình, để nàng ngoan ngoãn dựa vào. Xung quanh Hồi Long cốc đều là đầm lầy, không thể tùy tiện chạy loạn.

“Đại Hắc, vì sao lại cản ta ?”

Nghe được xưng hô như vậy, cái đuôi Trường Uyên có chút quấn chặt lại. Nếu lúc này, người mà Trường Uyên quấn là Ti Mệnh, nàng chắc chắn sẽ cười mà nói: “Sở vị đản đông cúc khẩn thị dã”. Nhưng hiện tại, người hắn quấn lại là Nhĩ Sanh, nàng kỳ quái nhìn hắn một hồi, qua một lúc lâu sau, đôi mắt nàng vụt sáng, như minh bạch điều gì đó.

“Đại Hắc, có phải ngươi biết Trường Uyên ở đâu không ?”

Trường Uyên gật gật đầu. Trong mắt Nhĩ Sanh bỗng xuất hiện những tia quang mang chói mắt: “Vậy ngươi có thể mang ta đi tìm chàng có phải không ?”

Trường Uyên quay đầu nhìn lại vết thương vẫn còn mơ hồ huyết nhục trên lưng, lặng yên không nói chỉ nhìn chằm chằm Nhĩ Sanh. Nhĩ Sanh lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, quang mang trong mắt chầm chậm tán đi, đau lòng sờ sờ lân giáp Trường Uyên: “Ta đã quên ngươi bị thương nặng như vậy, kia, để ta giúp ngươi dưỡng lành vết thương, sau đó chúng ta cùng đi tìm Trường Uyên, được chứ ?”

Sao có thể nói không, Trường Uyên thầm nghĩ, chờ khi thương thế của hắn tốt lên, hắn tuyệt đối không chậm trễ lập tức biến lại hình người.

Nhĩ Sanh tính khí đơn thuần, nói buông là thật sự buông. Nàng nói sẽ giúp đại xà dưỡng thương tự nhiên trong đầu sẽ nghĩ đến phương hướng hành động cụ thể. Nàng xé ra một miếng vải dưới gấu quần, chạy đến bên bờ suối giũ sạch sau đó chạy đến trước mặt Trường Uyên, nói: “Trên người ngươi lưu lại nhiều máu như vậy chắc hẳn không thấy thoải mái, ta giúp ngươi lau người. Ngươi yên tâm, ta sẽ nhẹ tay và tránh lau vào chỗ miệng vết thương.”

Trường Uyên gật gật đầu xem như đáp ứng, hắn nghĩ lau người thì cứ tùy tiện lau đi ….

Nhĩ Sanh nhận được sự đồng ý, bật người vội vàng tiến tới. Đối với nàng mà nói, “xà” này quá lớn, bò lên bò xuống chà lau hẳn phải mất khá nhiều khí lực. Nhưng gia hỏa này lại có thể mang nàng đi tìm Trường Uyên, Nhĩ Sanh nghĩ, tuyệt đối không thể làm qua quýt có lệ được.

Vì thế động tác của nàng tương đối cẩn trọng. Bởi vì nàng quá cẩn thận nên nơi nào trên người nó nàng cũng đều chà lau qua. Trong lúc cẩn thận lau qua vài nơi, nàng không phát hiện thấy trong đôi mắt kim sắc xinh đẹp không ngừng lóe ra những tia xấu hổ vô cùng rõ ràng. Trái tim giấu sâu dưới lớp lân giáp chưa từng một lần kích động đến như vậy, đột nhiên lại bật ra những tiếng đập rộn rã sinh động.

Lúc bị giam trong Vạn Thiên Chi Khư, Trường Uyên cũng chỉ có thể được coi là một ấu long, đối với chuyện sinh sản của Long tộc cũng biết đôi chút song chưa bao giờ được thực hành. Từ sau khi biết được Long tộc bị giết hết, ý niệm sinh ra những thế hệ sau liền hoàn toàn biến mất. Dù sao hắn cũng là một cái công long[1], dù muốn làm ra những sự tình như vậy cũng là có tâm nhưng không đủ lực. Sau ngàn vạn năm trông coi Vạn Thiên Chi Khư, về sau gặp được Ti Mệnh, mặc dù nàng ta khí phách hào hùng không giống như một giống cái nhưng dù sao sự thật, nàng vẫn là một giống cái. Mặc dù Ti Mệnh thích cọ tới cọ lui trên người hắn nhưng nàng vẫn biết, trên người Trường Uyên, chỗ nào nên đụng chỗ nào không. Một người một rồng ở chung, Ti Mệnh luôn xử sự đúng mực cũng tạm coi là tốt, Trường Uyên tự nhiên cũng chẳng sinh ra ý niệm nào khác trong đầu.

Nhưng, Nhĩ Sanh thì không giống như vậy. Nàng không có trí nhớ của Ti Mệnh, đối với rồng nửa điểm hiểu biết cũng không có, ngay cả chỗ lân giáp bị thương cũng dám đụng vào. Lau đến chỗ kia …. Lại còn lau cẩn thận như vậy ….

Trường Uyên áp chế thân mình run rẩy nhưng nàng lại hồn nhiên không biết. Trường Uyên lại chẳng thể trách nàng, chỉ có thể gắt gao cắn răng nuốt xuống cảm giác run rẩy do Nhĩ Sanh khiêu khích.

Đã vậy, Nhĩ Sanh còn cố chấp hiếu kỳ ….

“Ơ ?” Nhĩ Sanh kỳ quái hỏi: “Đại Hắc, nơi này của ngươi chỉ dài hơn cái chân một chút, vì sao lại không có móng vuốt, bị ai đó chém rụng sao ? Vì sao không thấy đổ máu ?” Không đợi hắn phản ứng lại, Nhĩ Sanh chọc chọc “cái chân kia”, ân cần hỏi: “Đau không ?”

Trường Uyên quay đầu, trong đôi mắt kim sắc ẩm ướt có điểm đáng thương cùng mấy tia quang mang khó hiểu, hô hấp của hắn cũng dần trở nên nặng nề. Nhĩ Sanh lập tức ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, nghĩ hắn bị đau, nàng nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, ta không biết chỗ này cũng bị thương, ta sẽ tránh nó đi không đụng vào nữa.”

Trường Uyên ngẩng đầu, liếc nhìn Nhĩ Sanh một cái sau quay đầu nhìn về phương xa.

Nhĩ Sanh nghĩ, ánh mắt vừa rồi của có điểm giống như là ….

Ai oán ?

Mất mấy canh giờ Nhĩ Sanh mới có thể lau sạch cho hắn từ đầu đến chân. Nhĩ Sanh cao hứng cọ cọ bên đầu Trường Uyên, vuốt vuốt râu rồng: “Đại Hắc, ngươi nhất định phải mau khỏe lại.”

Mới trải qua một phen “vật lộn”, Trường Uyên tựa hồ không có tinh thần, thở hổn hển một tiếng, xem như đồng ý với Nhĩ Sanh.

Nhĩ Sanh bận bịu cả nửa ngày, thân thể có chút mệt mỏi, ngồi xuống bên miệng Trường Uyên, hoàn toàn không lo sẽ bị hắn làm thịt. Ngồi được một chút, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng tựa vào người Trường Uyên nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau những tiếng thở đều đều chậm rãi vang lên, nàng đã hoàn toàn ngủ say.

Trường Uyên cẩn thận dùng đuôi đem nàng cuốn lại, sau đó viên tròn người đem nàng đặt bên trong, tinh tế quan sát thụy[2] nhan của nàng một chút, sau đó cũng nhắm nghiền mắt lại, tĩnh tâm điều dưỡng.

Hồi Long cốc tuy là một nơi bị phong ấn nhưng vẫn phân ra ngày đêm. Lúc nửa đêm, trăng sao thưa thớt, gió lạnh thổi qua, Nhĩ Sanh nửa lạnh nửa đói khó chịu thức dậy.

Trên thân Trường Uyên đều là lân giáp màu đen cứng rắn sao có thể sưởi ấm được, cả ngày nay nàng lại chưa được hột cơm vào bụng, giằng co lâu như vậy trong người vốn khó chịu, lại thêm cái lạnh của ban đêm, nàng hoàn toàn không ngủ nổi. Nương theo ánh trăng, Nhĩ Sanh cẩn thận bám vào vây Trường Uyên leo ra. Mới bước được hai bước, chợt thấy một cỗ hơi thở ấm áp phun tới sau cổ, nàng còn chưa kịp nhìn rõ, áo đã bị Trường Uyên cắn, kéo trở lại.

“Đại Hắc.” Nhĩ Sanh cũng không giãy dụa, tùy ý hắn kéo về, lúc đứng vững được rồi, nàng mới xoay người nhìn sâu vào đôi mắt kim sắc nói: “Ta không định bỏ ngươi lại, chỉ là ta thấy đói bụng, muốn tìm gì đó ăn tạm.”

Trường Uyên mở trừng hai mắt, lúc này mới nhớ ra, Nhĩ Sanh hiện tại không giống với Ti Mệnh, nàng chỉ là một cô gái bình thường, phải ăn cơm mới có thể sống. Nhưng trong Long cốc này căn bản chẳng có thứ gì để ăn ngoài trừ rễ cây.

Trường Uyên có chút áy náy, lúc trước chỉ nghĩ đến chuyện chạy trối chết, lại quên mất sau khi trốn vào đây phải làm thế nào mới khiến một nhân loại sống sót.

Hắn thu đuôi lại, gạt một bụi cỏ ra ý bảo Nhĩ Sanh đi đến chỗ đó. Nhĩ Sanh khó hiểu hỏi: “Nơi này có gì ăn được không ?”

Trường Uyên dùng móng vuốt đào ra hai cái rễ cây, dùng mũi đẩy đến trước mặt Nhĩ Sanh.

“Ăn cái này sao ?” Nhĩ Sanh nhặt một cái lên, nương theo ánh trăng nhìn thật kĩ vật nó, kỳ quái hỏi: “Cỏ này vì sao lớn lên lại giống củ cải thế nhỉ ? Thoạt nhìn ăn rất ngon, ta nếm thử trước đã.”

Nhĩ Sanh ôm “cây củ cải” cắn một ngụm, chỉ nghe “rắc” một tiếng, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.

Trường Uyên quay đầu sang nhìn thì thấy Nhĩ Sanh hai tay che miệng, vẻ mặt như khóc tang.

Trường Uyên khó hiểu thầm nghĩ, không phải rễ cây này có độc đấy chứ ? Không đợi hắn nghĩ nhiều, Nhĩ Sanh buông tay che miệng xuống, trong tay là một cái răng cùng máu tươi.

Trường Uyên ngẩn người ra.

Nhĩ Sanh giật mình, thất thần: “Răng … lại bể rớt ….”

Như thế rất không tốt. Mới có hai ba ngày, hai cái răng cửa của Nhĩ Sanh lần lượt gãy, Nhĩ Sanh rất tức giận đem rễ cây ném xuống đất, hung hăng giẫm giẫm lên. Chỉ là, thứ kia một chút cũng không hề mảy may thay đổi. Báo thù không có kết quả, Nhĩ Sanh thương tâm bổ nhào về phía Trường Uyên, vừa khóc vừa than thở: “Không có răng, cắn không được …. Chờ tìm được Trường Uyên, chàng nhất định mắng ta chết !”

Không có răng cửa, cắn không đứt “cây củ cải”, chưa đợi tìm được Trường Uyên nàng đã chết đói mất. Trường Uyên vừa nghe đã hiểu được ý nàng, lần này hắn đã biết không có răng cửa thì không phải là chuyện chết người được nhưng thấy Nhĩ Sanh khóc lóc kể lể thảm thiết như vậy, hắn vẫn tin đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Ti Mệnh thường nói: Mất khí tiết là chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn. Ở Hồi Long cốc, Nhĩ Sanh chỉ có thể ăn cây cỏ, mà rễ cây cứng tựa hồ như vượt khả năng nhai nuốt của con người.

Trường Uyên nghĩ nghĩ, bỗng nhiên động móng vuốt đào ra rất nhiều rễ cây, sau đó hắn dùng cái đuôi nhẹ gạt Nhĩ Sanh sang một bên. Bỏ một cọng rễ cây vào miệng, răng nanh sắc bén chỉ hơi dụng lực, vỏ rễ cây đã vỡ vụn, bên trong tuôn ra một dòng chất lỏng thơm ngọt. Trường Uyên không vội đưa nó cho Nhĩ Sanh, trước đem rễ cây nuốt xuống. Đợi một lúc không thấy có gì khác lạ, lúc này hắn mới lặp lại động tác, cắn nát vỏ ngoài rễ cây sau mới đưa cho Nhĩ Sanh.

Nhĩ Sanh nhìn mấy cái rễ cây đã được bỏ đi lớp vỏ cứng bên ngoài dưới đất, lại nhảy đến xem xét răng nanh Trường Uyên, cuối cùng cũng phải thừa nhận, thói đời vốn đã không công bằng.

Phần bên trong rễ cây khá mềm mại, Nhĩ Sanh ngửa đầu nhẹ nhàng hút một cái, giống như uống nước trong ống trúc, đem chất lỏng bên trong uống hết. “Ơ ?” Nàng kỳ quái đánh giá đám rễ cây được lột vỏ trên mặt đất, lại nhặt một nhánh cây lên uống một ngụm. “Sao thứ này lại có …. Hương vị giống sâu vậy ?”

Nàng vừa nói như vậy Trường Uyên cũng cảm thấy một cỗ nhiệt khí bốc lên trong người, sau đó hắn vui mừng phát hiện, loại cây cỏ này có khả năng chữa thương so với côn trùng trong rừng còn hiệu quả hơn.

Trường Uyên không biết, Hồi Long cốc mấy ngàn năm gần đây không có ngoại nhân đặt chân đến, bên trong long trủng vẫn còn lưu lại linh khí dày đặc, cây cỏ đắc địa mà sinh trưởng ngàn năm không tàn lụi, bên trong đều ẩn chứa linh khí cả vạn năm. Đầm nước trong rừng cây sau thôn của Nhĩ Sanh thông với mạch suối trong Hồi Long cốc, cây cỏ trong rừng đều nhận ân trạch từ đầm nước mà sinh trưởng tươi tốt không bao giờ tàn lụi. Sinh vật ăn được lá cây này tựa như côn trùng, trong mình dần tích lại chút linh khí, cũng tựu thành một loại thuốc tiên chữa thương.

Hiện cây cỏ này là sinh trưởng trong Hồi Long cốc, tự nhiên cùng sâu chữa thương bên ngoài có hiệu quả như nhau.

Nhĩ Sanh không ăn được nhiều lắm, nhưng cũng no căng bụng, thân mình ấm áp hẳn lên. Nàng chủ động ôm lấy cổ Trường Uyên, nơi ấy có một túm lông dày, vừa lúc có thể chống lạnh. Nàng nói: “Đại Hắc, ta ngủ đây, ngươi đừng có mà cuốn ta như trước, ta ngủ ở chỗ này ấm lắm.”

Trường Uyên ngưng thần điều tức, không đáp lại lời nàng, nhưng thi thoảng nó vẫn ngẩng đầu khẽ chỉnh lại tư thế ngủ cho nàng. Từ xa nhìn lại, một người một rồng nương tựa vào nhau thập phần hòa hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.