Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chương 114: Ngươi có thể hối hận (3)



Chung Duy Duy dẫn Hựu Hựu tản bộ trở lại, ngọ thiện đã chuẩn bị xong.

Hựu Hựu là một đứa trẻ thông minh, sau chuyện trải qua buổi sáng hôm đó, đã biết ý của Trọng Hoa chính là muốn Chung Duy Duy ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn. Vì vậy liền trực tiếp kéo Chung Duy Duy sang ngồi, ngước đầu nũng nịu: “Dì Duy đút cho con đi.’’

Chung Duy Duy mới không tuân quy củ như hắn tưởng, đặt Hựu Hựu ngồi xuống, đút vào miệng cậu một miếng, cho vào miệng nàng một miếng, ăn rất thỏa mãn, mở cờ trong bụng.

Hựu Hựu thấy nàng ăn rất ngon, cũng nhao nhao đòi: “Con muốn ăn cái này, con muốn ăn cái này...”

Một lớn một nhỏ ngươi đút ta một miếng, ta đút ngươi một miếng, ăn rất vui vẻ, chợt thấy Trọng Hoa đi tới, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn Chung Duy Duy nói: “Thực bất ngôn tẩm bất ngữ*, không hiểu được sao?’’

(Thực bất ngôn tẩm bất ngữ: Khi ăn không nói chuyện, khi ngủ không lẩm bẩm.)

Chung Duy Duy nghiêm mặt như gỗ đứng lên hành lễ với hắn, không chịu nhìn hắn lâu một cái: “Bệ hạ mắng rất đúng, vi thần biết tội.’’

Hựu Hựu lập tức kéo tay Trọng Hoa: “Đừng trách dì Duy, là con muốn nói.’’

Trọng Hoa không nói gì thêm nữa, tự ý ngồi ở chủ vị, Hựu Hựu đi kéo Chung Duy Duy đứng lên, khẽ nói: “Không có chuyện gì rồi, chúng ta ăn tiếp đi, dì Duy dì ngồi bên cạnh con đi.’’

Tâm trạng của Chung Duy Duy rất phức tạp, thằng nhóc này sao khiến cho người khác thương như vậy? Làm cho người ta chán ghét một chút không tốt sao? Nàng sờ sờ đầu Hựu Hựu, Hựu Hựu cọ cọ lòng bàn tay nàng như chú chó nhỏ, lại cẩn thận cười lấy lòng nàng.

Chung Duy Duy cũng cười với cậu, dịu dàng ôm cậu, khẽ nói: “Hựu Hựu thích ăn gì, dì Duy đút cho ngươi.’’

Trọng Hoa mắt lạnh nhìn hai người, trong lòng tràn đầy ghen tị: “Đút cái gì mà đút? Để cho nó tự ăn! Có người nuông chiều con nít như vậy sao? May mà trẫm về kiểm tra, nếu không ngươi đã cưng nó đến tận trời rồi ấy nhỉ? Xem ra sau này trẫm phải thường xuyên đi cùng giám sát các ngươi mới được!’’

Chung Duy Duy liếc hắn một cái, không phải là ghen tị các nàng ăn ngon, muốn tham gia náo nhiệt chứ? Còn giám sát các nàng nữa. Muốn đối nghịch nói với hắn một câu, nếu như vậy, ta không chăm đứa trẻ này nữa, nhưng thấy dáng vẻ dè dặt lấy lòng của Hựu Hựu, chỉ có thể nhịn xuống mà thôi.

Trọng Hoa ăn lần lượt các món các nàng đã ăn, sau đó tẻ nhạt vô vị ném đũa: “Ngự trù làm là cái gì đây? Khó ăn muốn chết.’’ Trước đó thấy Chung Duy Duy và Hựu Hựu ăn ngon đến thế, hắn còn tưởng rằng nhất định ăn rất ngon, ít nhất ngon hơn so với đồ hắn làm, kết quả cũng không có gì khác nhau.

Tiết Ngưng Điệp vội vàng nói: “Bệ hạ bớt giận, để nô tỳ bảo người đi khiển trách ngự trù.’’

Chung Duy Duy rất đồng tình với vị ngự trù trúng đạn ấy, càng cảm thấy Trọng Hoa nổi sùng vô cùng không có đạo lý, lúc này không lạnh không nóng nói: “Hựu Hựu, lúc ăn phải giữ tâm trạng tốt, ngon năm phần thì có mười phần, ngon mười phần cũng chỉ còn lại hai phần, ăn còn không đủ nuôi thân.’’

Trọng Hoa lập tức trừng nàng: “Ngươi đang nói trẫm?’’

Chung Duy Duy hết sức kinh ngạc: “Bệ hạ bớt giận, cho vi thần mượn mười cái lá gan vi thần cũng không dám. Ngài là thiên tử, là người đứng đầu vạn dân, ai dám xúc phạm ngài ạ?’’

Trọng Hoa trợn mắt nhìn nàng chốc lát, bỗng cười: “Chung Duy Duy, ngươi đừng giả bộ, trẫm biết ngươi lo trẫm không nói phải trái, bị người lên án, cho nên khuyên ngăn. Niệm tình ngươi một lòng trung thành, trẫm không tính toán với ngươi.’’

Người này không biết xấu hổ  cỡ nào cơ chứ, Chung Duy Duy thật là bái phục: “Bệ hạ quá lo rồi, vi thần ngu dốt, không nghĩ sâu xa như vậy.’’

“Nói với ngươi sớm rồi, cho phép ngươi hối hận, đừng khẩu thị tâm phi nữa.’’ Tâm tình Trọng Hoa chuyển biến tốt đến khó hiểu, trên mặt lại lộ ra mấy phần ý xuân, ăn thức ăn hắn đã chê một lần nữa, không bắt bẻ tiếp, lại bảo Chung Duy Duy và Hựu Hựu: “Ăn rồi ngồi không nhúc nhích, thân thể có thể tốt sao? Đi tản bộ tiêu thực cùng trẫm!’’

Đúng là Chung Duy Duy chỉ muốn ôm bụng nằm xuống không động đậy, nhưng nàng không dám chọc Trọng Hoa, đành giận mà không dám nói gì dắt Hựu Hựu, giống như nàng dâu nhỏ đi theo sao lưng Trọng Hoa, đi dạo trong sân.

Đêm qua mới mưa, bầu trơi rất quang đãng, bào phục huyền sắc thêu chỉ vàng của Trọng Hoa nổi bật dưới nền trời, trở thành một bóng dáng xinh đẹp, cao mà gầy, đội trời đạp đất.

Hựu Hựu sùng bái nhìn chăm chú bóng lưng Trọng Hoa, khẽ hỏi Chung Duy Duy: “Con có thể trưởng thành thành người như cha sao?’’

Chung Duy Duy không có ý tốt nói: “Trưởng thành điện hạ sẽ anh vũ, hiền lành hơn bệ hạ!’’

Hựu Hựu hơi xấu hổ: “Con không sánh bằng cha đâu.’’

Chung Duy Duy nói rất chắc: “Ai nói chứ? Nhất định có thể, điện hạ rất hiền lành, lại khiến người yêu thích.’’

Hựu Hựu do dự một hồi, khẽ hỏi Chung Duy Duy: “Vậy tại sao vú nuôi không thích con? Hoàng tổ mẫu cũng không thích con?”

Cái vấn đề này, Chung Duy Duy trả lời chắc nịch: “Đó là bởi vì các nàng không tốt!’’ Rất không biết xấu hổ khen mình một câu: “Người xấu chỉ thích người xấu, người tốt thích người tốt, người hiền lành giống như ta vậy, mới sẽ thích điện hạ.’’

Hựu Hựu đỏ mặt, ánh mắt sáng trong veo, cả người đều vui sướng.

Trọng Hoa lạnh nhạt nói một câu: “Nói vậy, trẫm cũng là người tốt rồi.’’

Không, ngươi nếu là người tốt, vậy trên đời này sẽ không có người tốt nữa. Chung Duy Duy giả tạo cười một tiếng: “Hà hà...’’

Trọng Hoa uy hiếp nàng: “Ngươi còn dám nhìn trẫm như vậy, có tin trẫm chỉnh đốn ngươi hay không?’’

Chung Duy Duy vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng: “Hì hì... Bệ hạ là người tốt nhất nhất trên đời này.’’

Trọng Hoa ngầm kiêu ngạo nói: “Trẫm cho phép ngươi nịnh, nói nghe thử, trẫm tốt ở chỗ nào?’’

Nói hắn mập, hắn sẽ giận tức thì, Chung Duy Duy nghĩ tới nghĩ lui, kìm nén nói một câu: “Bệ hạ cần chính yêu dân, thiết diện vô tư.’’

Chỉ có tí xíu thế à? Trọng Hoa vô cùng bất mãn, liếc Chung Duy Duy nói: “Còn có anh vũ bất phàm, không thích nữ sắc, thâm tình một lòng, lòng dạ rộng lượng, niệm tình xưa.’’

Chung Duy Duy suýt ói, nhị sư huynh à, mặt mũi của ngươi đâu rồi? Ngươi còn biết ngượng hay không vậy?

Trọng Hoa đỏ tai, nhưng vẻ mặt càng lạnh nhạt: “Hình như ngươi không phục?’’

Chung Duy Duy cười: “Sao dám sao dám, bệ hạ nói không sai, bệ hạ nói đều có đạo lý.’’

Mặt Trọng Hoa lúc này lạnh thật, xoay người sải bước rời đi.

Hựu Hựu lấy làm lạ hỏi: “Cha sao vậy? Hình như cha lại mất hứng rồi.’’

Chung Duy Duy hận trừng bóng lưng Trọng Hoa: “Cha ngươi vẫn luôn như vậy mà, điện hạ nhất định không thể học.’’

Hựu Hựu gật đầu thật mạnh: “Con nghe lời dì Duy.’’

Chung Duy Duy cực kỳ vui vẻ yên tâm: “Hựu Hựu thật ngoan.’’ Bứt một cọng cỏ, vừa chọc Hựu Hựu cười vừa trở về, xa xa thấy bóng người Cát Tương Quân, nghĩ không nên chạm mặt nàng ta, định đổi đường đi, vậy mà Cát Tương Quân nhanh chóng chạy tới, mặt đỏ, cười dịu dàng: “Tiểu Chung, ta có chuyện muốn xin ngươi.’’

Chung Duy Duy chưa kịp mở miệng, Cát Tương Quân đã rơi lệ đầy mặt: “Ta biết ta không đúng, ta làm không tốt, ta phụ lòng ngươi, nhưng ta không cố ý đâu. Ngươi nể tình ta khi trước từng cứu mạng ngươi, giúp ngươi, đừng so đo với ta được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.