Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa

Chương 9: Cho ngươi một cơ hội (3)



Chung Duy Duy sốt đến có chút hồ đồ, đầu óc không lớn linh hoạt tỉnh ngộ, suy nghĩ thật lâu mới biết rõ nàng bị cách chức rồi! Vẫn khốn khổ khẩn cầu từ đi chức quan lại có thể dễ dàng đã bị cách mất chức như vậy, thật tốt! tuy rằng cách chức so với từ quan khó nghe nhiều lắm, tốt xấu là có thể rời khỏi. Nàng hoan thiên hỉ địa tạ ân: “Tạ chủ long ân! Bệ hạ thực sự là thưởng phạt phân minh.”

Trọng Hoa lạnh lùng hất cầm lên: “Ngươi có thể đi.”

Chung Duy Duy thật lòng thật dạ mà hành lễ với hắn: “Mong long thể bệ hạ khỏe mạnh, giang sơn vĩnh cố (kiên cố dài lâu).”

Trọng Hoa hơi nghiêng đầu, trầm mặc nhìn chăm chú vào bóng râm xa xa. Dưới ánh trăng tàn hắn có loại đẹp động lòng người, trọng y lộ thấp, hoa mỹ như vậy. Chung Duy Duy không ngờ giữa lúc như thế nhớ tới câu này, lại rũ mắt xuống: “Cung tiễn bệ hạ.”

Trường tiên của thái giám rút ra đánh tiếng trên mặt đất, tiếng roi thanh thúy vang vọng cung điện, ngự giá dần dần đi xa, Chung Duy Duy lảo đảo lắc lư đứng dậy, gở xuống mũ quan đoan đoan chính chính đặt ở trước điện Thanh Tâm, hướng về đại điện dập đầu bái lạy ba hồi, xem như là chính thức từ biệt Vĩnh Đế.

Nơi chân trời đã lộ ra một tia bạch ngân, vài điểm hàn tinh chớp tắt trên bầu trời, gió mai trong trẻo nhưng lành lạnh cam liệt, đầu Chung Duy Duy sốt cao mê man mà cũng phải thanh tỉnh vài phần, nàng mỉm cười cước bộ nhanh hơn, hận không thể nhanh chóng xuất cung tìm được Tiểu Đường, lập tức đi trở về Thương Sơn.

Nhưng mà, mới vừa đi khỏi phạm vi Thanh Tâm điện không xa, nàng liền thấy Dương Tẫn Trung. Dương Tẫn Trung dẫn theo năm sáu cái cung nhân to lớn mạnh mẽ ở đằng kia chờ nàng, hướng về nàng nhe răng cười: “Chung đại nhân biệt lai vô dạng... À, không, đã quên ngươi đã bị bệ hạ cách chức, Chung Duy Duy, đã lâu không gặp.”

Chung Duy Duy nhanh chóng xoay người lại, chạy như điên về phía Thanh Tâm điện. Trời còn chưa sáng, Trọng Hoa cũng là cách chức của nàng rồi mới bằng lòng chịu thả nàng đi, làm sao nàng mới ra cửa Dương Tẫn Trung đã chặn ở chỗ này? Trừ phi là Dương Tẫn Trung biết trước, đã sớm biết nàng phải rời đi, cho nên sớm thủ tại chỗ này... Nàng chợt hiểu được, nhịn không được mắng một câu “Lần thứ hai ngu ngốc!” ngoại trừ Trọng Hoa, còn có thể là ai? Còn nói hắn làm sao đột nhiên tìm ra lương tâm cơ? Nguyên lai là muốn làm khổ nàng, tên tồi này!

Chung Duy Duy tức khắc nhào vào cửa cung Thanh Tâm điện, đã thấy cũng chạy hết nổi rồi, người của Dương Tẫn Trung điên cuồng đuổi theo sát ở phía sau lại đây, thấy nàng dừng lại thì nhe răng cười: “Chạy đi, ngươi tiếp tục chạy nữa đi...”

Trịnh Cương Trung mặt lạnh đi tới ngăn trở Dương Tẫn Trung: “Chuyện gì ồn ào thế?”

Dương Tẫn Trung hùng hổ: “Không có chuyện của ngươi, thức thời rời đi nhanh lên.”

Trịnh Cương Trung mặt không thay đổi: “Dương công công nói đùa, bệ hạ lệnh ta thủ vệ Thanh Tâm điện, không cho phép những người không có nhiệm vụ xông loạn ồn ào gây tiếng động lớn, sao không có chuyện của ta?”

Dương Tẫn Trung oán hận: “Chúng ta là những người không có nhiệm vụ, nàng kia thì sao? Đem nàng giao ra đây! Bằng không thì chính là ngươi kháng chỉ!”

Trịnh Cương Trung nói: “Bệ hạ chưa từng nói qua Chung cô nương là những người không có nhiệm vụ. Đám người còn lại, có dũng khí xông vào sẽ chết.”

Dương Tẫn Trung giận dữ trái lại cười, cảnh cáo mà chỉ chỉ Chung Duy Duy, mang người nhanh chóng rời đi.

“Đa tạ.” Chung Duy Duy chỉ kịp nửa đường hướng Trịnh Cương Trung một tiếng tạ ơn, liền mềm nhũn ngã trên mặt đất. Tỉnh lại lần nữa, nàng đã nằm ở trên giường, một cung nữ trông coi ở một bên, đang không ngừng cầm khăn ẩm thay nàng chà lau cái trán và tay chân, thấy nàng tỉnh thì cao hứng nói: “Ngài tỉnh rồi? Có đói bụng không?

Chung Duy Duy con mắt sáng lên, thâm tình nói:”Đói, chết đói rồi, có cái gì ăn được không?”

Cung nhân bưng tới một chén cháo thơm ngào ngạt, muốn cầm cái thìa đút nàng, Chung Duy Duy đoạt lấy, chỉ để ý đổ vào trong miệng, đổ xong liền muốn: “Thêm một chén nữa!”

Cung nhân nhìn trợn mắt hốc mồm: “Không có.”

Chung Duy Duy thiếu chút nữa chửi má nó, Trọng Hoa thứ hư này tâm quá đen tối, không nỡ như thế, còn không bằng đừng cho nàng chén cháo này, có chén cháo này câu kết, nàng đói hơn nữa, hơn nữa bụng đói đến mức điên cuồng, kiên quyết không thể chịu đựng được.

Y nữ tiến đến bắt mạch cho nàng, nàng không cho y nữ chạm nàng, nổi giận đùng đùng nói: “Ta không có bệnh, chính là đói, là đói đó.”

Y nữ cũng là quen biết từ trước, tính tình tốt mà nói: “Ngài dạ dày không tốt, đột nhiên ăn nhiều sẽ chịu không nổi.”

Chung Duy Duy phá làm bình vỡ: “Ta sẽ ăn, không để cho ta ăn để cho ta bệnh chết cho rồi!”

Y nữ không thể làm gì khác hơn là để cho người ta làm cho nàng ăn, Chung Duy Duy uống liên tiếp ba chén cháo mới dừng lại, ôm bụng thẳng tắp mà nằm ở trên giường dưỡng bệnh. Những ngày kế tiếp, Vi thái hậu cũng tốt, Trọng Hoa cũng được, chưa từng tới quấy rầy nàng, có người đưa cơm đưa nước nóng cho nàng, còn có người hầu hạ nàng tắm rửa, nàng ăn ngủ, ngủ rồi ăn, ăn no ngủ đủ rồi ở cửa phơi nắng. Chăm sóc đến ngày thứ ba, y nữ tuyên bố nàng đã khỏi bệnh, có thể đi ra ngoài hướng Trọng Hoa tạ ơn, nàng cũng liền thu dọn thỏa đáng đi tạ ân.

Vừa lúc Trọng Hoa ở trong điện, xong thông truyền để nàng đi vào, rũ mắt lạnh nhạt một câu: “Ngươi không phải là đi rồi sao? Tại sao lại trở về?”

“Hồi bệ hạ, dân nữ là đến tạ ân. Đa tạ ân cứu mạng của bệ hạ.” Chung Duy Duy bi phẫn một hồi, nàng bị chó dữ theo dõi đi không xong, có thể làm gì chứ?

Trọng Hoa cũng không nhìn nàng, cúi đầu viết viết vẽ vẽ: “Không cần, không cho ngươi chết rơi chết rớt chỉ là vì phụ hoàng có giao cho, cũng không phải mặt mũi ngươi lớn.”

“Bệ hạ nhân từ, không cùng dân nữ tính toán.” Chung Duy Duy cắn răng, nân ra nụ cười ngọt: “Nhưng mà dân nữ không dám làm hạng người vong ân phụ nghĩa, cầu bệ hạ ban cho dân nữ một cơ hội báo ân.”

Trọng Hoa làm như không nghe thấy, tiếp tục viết viết vẽ vẽ.

Chung Duy Duy kiên nhẫn chờ đợi, trong lòng trong mắt tràn đầy sâu đậm miệt thị, trăm phương nghìn kế làm khó dễ nàng tính toán nàng, không phải là muốn chờ giờ khắc này sao? Giả bộ cái gì chứ.

“Ngươi mới vừa nói cái gì? Trẫm không nghe rõ.” Trọng Hoa ném bút, lạnh lùng ngẩng đầu.

Chung Duy Duy tính tình tốt cười: “Dân nữ nói, cầu bệ hạ cho dân nữ một cơ hội báo ân.”

“Là chuộc tội.” Trọng Hoa mím chặt môi, hung tợn nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có loại ý muốn ngoan tuyệt phải đem nàng hủy cốt vào bụng.

Chung Duy Duy khéo léo nói: “Cầu bệ hạ cho dân nữ cơ hội chuộc tội, dân nữ như coi như là máu chảy đầu rơi, sau đó chết đi, cũng phải đem hết toàn lực hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao cho thần.”

Trọng Hoa lại không nói một lời, Chung Duy Duy nháy mắt mấy cái, thành khẩn đem lời nói vừa rồi nói lại lần nữa.

Qua một lúc lâu, Trọng Hoa mới lạnh như băng nói: “Nhìn ở ngươi nhiều lần khẩn cầu phân thượng của trẫm, trẫm liền cho ngươi cơ hội này. Trở về nghe thông báo.”

Chung Duy Duy mặt dày mày dạn: “Bệ hạ, dân nữ có một việc gấp muốn cầu bệ hạ làm giúp, ngài có thể hay không trước đem Tiểu Đường...”

“Được một tấc lại muốn tiến một thước!” Trọng Hoa trở mặt rống giận: “Triệu Hoành Đồ!”

Triệu Hoành Đồ xuất hiện mà giống như u linh, sống chết kéo mà đem Chung Duy Duy lôi đi ra ngoài, một đường không ngừng cầu nàng: “Cô nãi nãi à, xem như ta van xin ngài, ngài đừng không biết đủ, đây không phải là tìm không thoải mái cho mình ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.