Tia Nắng Ban Mai

Chương 6: Hạnh Phúc



Vợ chồng nhà họ Thịnh bởi vì sau kết hôn sống rất hòa hợp, cho nên kết hôn chưa tới ba tháng, Thịnh thiếu phu nhân liền kiểm tra mới biết mang thai, hơn nữa thai nhi được hơn hai tháng. Khiến cho người nhà Thịnh gia trong trong ngoài ngoài cùng với hai cụ già Thường gia kích động.

Thường Manh cũng kích động, làm sao lại mang thai? Rõ ràng sau khi làm việc đều dùng thi thố a! Sau đó lại nghĩ tới- sau khi làm các biện pháp xong, Thịnh Thần Hi lại dây dưa thêm một lần nữa, sau lần đó, Thường Manh đã mệt mỏi một chút khí lực đều không có, không bao lâu liền ngủ mất. Thịnh Thần Hi cũng không cam lòng lại đi quấy rầy cô. Cho nên cứ như vậy, liền trúng chiêu rồi!

A Manh cảm thán, mệt mình còn là bác sĩ đây, thế nhưng không hề biết, thậm chí, dưới tình huống đã có cục cưng, còn thường xuyên làm rất hung, đồng chí Thường Manh Manh xấu hổ a!

Giận chó đánh mèo mà nhìn về phía đầu sỏ gây nên, ngôn từ chính nghĩa nói"Thịnh tổng, tiếp sau bảy tháng xin ngài- ho khan- hành quân lặng lẽ một trận đi."

Thịnh Thần Hi đang uống sữa tươi ở phía trước thiếu chút nữa phun ra, nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó đi đến đem một cốc khác cho cô nói: "Xem tình huống đi."

Này còn xem tình huống?!

Thường Manh dở khóc dở cười, nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi Thịnh Thần Hi, ngày mai mẹ anh bảo chúng ta qua bên họ, có đi hay không?"

"Tại sao không đi?"

Thường Manh nói: "Người ta thấy nhiều họ hàng như vậy xấu hổ mà."

Thịnh Thần Hi hé miệng cười một tiếng, rất nghiêm túc nói: "Yên tâm, địa vị của em bây giờ cao hơn anh, trừ mẹ cùng bà nội, không ai có lá gan làm phiền em."

Lời nói này, Manh Manh càng không yên lòng.

Quả nhiên hôm sau, sau khi đến Thịnh gia chủ trạch, thái độ của cả gia tộc trên dưới đối với Thường Manh, quan tâm đầy đủ đến mức làm cho người trong cuộc cảm thấy cô mang thai Long loại! Ách, thật ra thì cũng không khác xa mấy.

Thịnh gia lão phu nhân và Thịnh phu nhân cùng lúc hỏi han ân cần, cũng rối rít tặng món quà nhỏ cho cô. Thường Manh nhận lấy rất happy. Cô thật thích thu nhập vật nhỏ, giống như trong tay vừa lấy được hai móc chìa khóa tinh xảo a, thẻ a....

Đúng lúc Thịnh Thần Hi ngồi ở bên cạnh nhìn cô một cái, cười cười, không nói gì.

Lúc trên xe về nhà, Thịnh tổng nhìn Thường Manh nghịch đồ vật nhỏ nói: "Thích không?"

Thường Manh gật đầu, "Tốt vô cùng! Nhưng mà tại sao lại treo chìa khóa ở trên móc khóa cho em đây? Em có thể treo chìa khóa của mình a?"

Thịnh tổng lạnh nhạt nói: "Cái chìa khóa bà nội đưa cho em.......trừ, là một biệt thự  lớn cạnh bờ hồ, mẹ đưa cho em cái chìa khóa hẳn là du thuyền mới sắm, về phần những thứ kia em còn chưa có mở thẻ ra, là phiếu dùng tiền thay thế châu báu, em có thể tự mình đi chọn kiểu dáng."

"........" Mỗ Manh lần đầu tiên có cảm giác tiến vào nhà giàu!

Thịnh Thần Hi lại nhìn cô một cái, có chút hơi lo lắng người bên cạnh có hay không để ý "Mẫu bằng tử quý".

Hắn vừa định nói chút gì, đồng chí Thường Manh đã dựa sát lại đây ôm lấy cánh tay của công tử nhà giàu, ánh mắt tỏa sáng, "Thân ái, sang năm chúng ta lại sinh một đứa đi!"

"........"

Lúc bụng Thường Manh được năm tháng, Khuê Mật hẹn đi dạo phố. Thịnh Thần Hi mới đầu không đồng ý, nguyên nhân là không an toàn. Thường Manh nói: "Em cũng không phải là ưỡn bụng chém ngân hàng, có cái gì không an toàn."

Thịnh tổng lạnh nhạt nói: "Cướp ngân hàng cũng còn được, ít nhất ngân hàng ở nơi này anh cũng là khách hàng lớn, em muốn đòi bao nhiêu cũng không có vấn đề gì. Anh lo lắng là không nắm giữ được chuyện bên trong kia."

A Manh: "........Thịnh Thượng đế, em chỉ là tùy tiện đi mua một ít đồ, sau đó dọc đường ăn chút đồ ăn vặt thôi mà."

Thịnh tổng cuối cùng nói: "Được rồi." Sau đó nói: "Anh để cho tài xế mang bọn em đi."

"........."

Tình cảnh lúc ấy, Thường Manh cùng Khuê Mật mua ba đồng tiền một cây kẹo đường ở hàng quà bánh  một con phố khác, phía sau đi theo một chiếc xe sang trọng. Làm cho Khuê Mật vừa vui vừa buồn, "Manh Manh a, chồng cậu khí phách cũng quá lộ ra ngoài."

Thường Manh liếc cô ấy một cái: "Cậu còn chưa có chân chính gặp mặt anh ấy."

Khuê Mật cả kinh, lập tức kéo tay Thường Manh nói: "Thật thế? Mau mau lộ ra để tớ xem một chút!"

Thường Manh làm bộ bổ nhào về phía Khuê Mật, "Cởi quần áo, sau đó cứ như vậy, cứ như vậy."

Khuê Mật cười điên rồi, nằm ở trên người Thường Manh, "Tớ không đươc, Manh Manh, hình tượng ưu nhã của chồng cậu đều bị cậu phá hư hết rồi."

Thường Manh vỗ bụng một cái nói: "Hắn nếu ưu nhã, trong bụng tớ cũng sẽ không có đứa nhỏ!"

Lúc này, tài xế lái chiếc xe sang trọng đã tới, nhìn Thường Manh nói: "Thiếu phu nhân, Thịnh tổng nói không nên cười đàu cãi lộn nơi công cộng, cộng thêm, ho khan một cái, không được phỉ báng vô tội."

".........."

Sau đó, tiếp tục bình tĩnh mà đi dạo, đồng chí Khuê Mật đột nhiên có cảm giác hứng khởi, "Manh Manh, chồng bạn như vậy.........loại đẹp trai mà từ ngữ đơn điệu không đủ để hình dung, ừ, như vậy........Một báu vật, bên cạnh hẳn là có rất nhiều người theo đuổi đi, hoặc là người âm thầm dòm ngó?"

"Chưa từng thấy qua." Thường Manh "A" một tiếng,"Đúng nga, lẽ ra bên cạnh hắn không thể nào không có hoa hoa cỏ cỏ a?" Vừa nói vừa cảm ích vỗ vai Khuê Mật, "Tiểu Yêu, đa tạ cậu nhắc nhở, quay trở về tớ thuận tiện kiểm tra một phen!"

Tiểu Yêu khoát tay, "Khách sáo làm gì! Đối với phụ nữ chưa lập gia đình mà nói, phá hoại hạnh phúc của người đã có gia đình là một loại thái độ cuộc sống."

".........."

Ngày đó, Thường Manh về đến nhà, ăn xong cơm tối, sau khi lên giường, nhớ tới lời của Tiểu Yêu, vòng quanh như có như không hỏi Thịnh tổng bên cạnh đang lật tạp chí tài chính, "Thịnh Thần Hi a, hồi nhỏ anh có đẹp trai như vậy không?"

Thịnh tổng liếc cô một cái, "Em muốn nói cái gì?"

Ho khan, chiến lược quanh co không đươc, chỉ có thể chĩa thẳng súng vào, "Thịnh tổng, từ nhỏ đến lớn, có người từng theo đuổi anh không? Hoặc là anh theo đuổi người khác.......?" Thường Manh càng nói càng nhỏ, bởi vì ánh mắt của đối phương ngày càng sắc bén.

Thịnh tổng không nhanh không chậm thả tạp chí trong tay xuống, "Anh chưa từng theo đuổi người khác. Nhưng mà, có người theo đuổi anh." Vừa nói vừa nhìn về phía người nào đó, "Cần anh lặp lại một lần nữa sao?"

Đồng chí Thường Manh Manh đột nhiên run lên một cái, cô nhớ lại hôn lễ của bọn họ ngày đó, người dẫn chương trình hỏi bọn họ "Chuyện tình yêu" Thịnh tổng tao nhã nói như thế này: "Cô ấy đề cập kết giao, cũng là cô ấy đề cập kết hôn. Tôi không có ý kiến."

Đông đảo tân khách rối rít bày tỏ: Thịnh thiếu phu nhân chủ động a! Tích cực a! Khẳng định rất yêu Thịnh tổng a!

Cuộc tình này vừa bắt đầu liền nhất định, người nằm ở chỗ yếu, trọn đời không thể thoát thân được, có câu nói như thế nào nhỉ: "Người nào đi trước bước đầu, người đó liền thua."

Thường Manh thua híp mắt ôm lấy cánh tay Thịnh Thần Hi lay động: "Thịnh tổng, em chỉ biết anh theo em cũng thế, đều là tuyết trắng!

Thịnh Thần Hi nói: "Không trắng, chúng ta có con rồi."

"........."

Lúc kim tôn của Thịnh gia ra đời, quả thực khắp chốn ăn mừng.

Tên do Thịnh lão phu nhân đặt, "Thịnh Thế Nguyên" Thường Manh cầm giấy đỏ lão phu nhân tặng cho, yếu ớt nghĩ.........đây cũng quá.........tầm thường đi? Cũng thật sâu có loại cảm xác xuyên qua đến Trung Hoa Dân quốc. Thường Manh nhìn về phía cha đứa nhỏ bên cạnh, cha đứa nhỏ bình tĩnh nói: "Chờ bọn họ ồn ào xong, anh sẽ đi đổi."

"Thịnh tổng!" Thường Manh sùng bái mà ngắm.

Thịnh Thần Hi ho khan một tiếng, "Chuyện riêng tư để về nàh nói."

Thường Manh bật cười.

Trước khi kết hôn, Thường Manh chẳng qua cảm thấy gả cho hắn không xấu. Ít nhất người ta so với mình, so với mình có tiền, so với mình sâu kín. Cũng thừa nhận mình có chút động tâm, mặc dù có thể nói là cô từ khi sinh ra lần đầu tiên động tâm, nhưng loại động tâm này không mãnh liệt đến mức không phải là hắn thì không được.

Hôm nay, Thường Manh trong lòng nói, không có so đo gả cho Thịnh Thần Hi càng khiến cho cô cảm thấy chuyện hài lòng.

Một nhà ba người trở lại nhà mình, Thường Manh cho cục cưng uống sữa mẹ, đứa nhỏ rất nhanh ngủ thiếp đi, Thịnh Thần Hi tắm xong ra ngoài liền thấy Manh Manh nằm bên cạnh đứa nhỏ, đùa tay nhỏ bé của cục cưng.

Thịnh tổng đi qua, đem con ôm lấy đặt trong nôi bên cạnh. Thường Manh ngồi dậy nói: "Để cho cục cưng ngủ giữa chúng ta đi, dù sao giường lớn như vậy."

"Không được." Thịnh tổng cự tuyệt.

"Tại sao?"

"Sẽ đè vào."

"Anh không phải nói tướng ngủ của em rất khá sao? Nói sau nếu có khuynh hướng "nguy hiểm", anh ở bên cạnh cũng sẽ chú ý nha."

"Lúc làm- tình không chú ý tới."

"........A?"

"Làm- tình, hiện tại."

".......Thịnh tổng, anh không thể kín đáo một chút?" Đã kết hôn, phụ nữ đã sinh con cũng đỏ mặt.

Thần Hi nhã nhặn nói: "Dù sao lại không có người khác."

Vì vậy, hai vợ chồng sau khi cách gần nửa năm H.

"......... Thịnh tổng, em có thể nói anh lưu manh hay không a?"

"Em có thể thử nhìn một chút."

".........Vậy hay là không cần."

Một giờ sau.

Thanh âm đứt quãng.

"Thịnh Thần Hi..........anh nhịn nửa năm.........không cần giải quyết một ngày a."

"........."

".........Thịnh tỏng, anh đỏ mặt??"

"Thường Manh, em câm miệng."

Đời này, tìm được một người muốn hướng về phía TA giở trò lưu manh, cũng làm cho TA hướng về phía người đó giở trò lưu manh, đây cũng là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời này. (Chắc đây là phần tác giả viết)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.