Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia

Chương 11: 11: Không Quen




"Kinh doanh??.

.

"_Hạ Vĩ Quang và Đường Cẩn Du kinh ngạc đồng thanh nói.

"Ừm.

.

em biết chuyện này.

.

hơi không được bình thường nhưng hai người cũng đừng la vào tai em như thế chứ"
"Em muốn học nó để làm gì?"
Hạ Vĩ Quang khó tin, cô em gái này của anh hôm nay lại hứng thú với cái thứ nó từng bảo nhàm chán ư?
"Chẳng phải lúc đầu em muốn làm diễn viên sao? Học kinh doanh để làm gì?"
"Anh đừng quan tâm đ ến việc đó mà.

.

giúp em đi"
Haizz! con gái đúng là sáng nắng chiều mưa mà.

.

thật khó hiểu.

"Em chắc là mình muốn học đúng không?"
"Đúng đúng.

.

em chắc mà"_Hạ Y Nguyệt vui vẻ gật đầu.

"Được rồi! lúc nào không có giờ học cứ đến đây, anh với Cẩn Du dạy cho em.

.

nhưng anh không chắc là hiệu quả đạt được sẽ cao đâu.

.

"
"Hiệu quả còn tùy thuộc vào em nữa.


.

"
Đường Cẩn Du đưa ly nước cam cho cô, nói tiếp lời của Hạ Vĩ Quang.

"Em sẽ cố gắng mà.

.

à đúng rồi, còn chỗ ở của anh ba thì sao?
"Anh chuẩn bị xong rồi, cuối tuần này chúng ta sẽ qua phụ tên nhóc đó sắp xếp đồ đạc"
!
"Hai chị em đi chơi đi! hôm nay cho cậu nghỉ sớm đó"
Hạ Vĩ Quang hào phóng đi về bàn làm việc.

"Thế còn lịch trình chiều nay! "
"Chiều nay Vĩ Quang với anh đi gặp khách hàng.

.

nhân tiện ăn cơm với vài người bạn cũ luôn"
Người vừa bước vào là Lữ Kiến Dương cũng là bạn từ thời đại học với Hạ Vĩ Quang.

"Em mới đến à?"
"Em đến cũng được một lúc rồi"
Lữ Kiến Dương bước đến tặng vào má Đường Cẩn Du một chiếc hôn, ngoài là bạn của Hạ Vĩ Quang thì anh ta còn là người yêu của Đường Cẩn Du.

Và cũng không quên đi sự hiện diện của Hạ Y Nguyệt mà cốc nhẹ lên trán cô, cưng chiều nhìn hai chị em nói.

"Hai chị em cứ ra ngoài chơi đi, đừng quan tâm đ ến hai tên già nhạt nhẽo này"
"Vậy thì em không khách sáo nữa! chiều nay chị Cẩn Du thuộc về em"_Hạ Y Nguyệt "cướp" Đường Cẩn Du đi một cách trắng trợn.

Lữ Kiến Dương cũng chỉ biết cười đối với đứa em gái này.

- ------*-------
Sau khi đi dạo một vòng thì cô và Đường Cẩn Du quyết định đi mua sắm!
Hai người vào trung tâm thương mai, đi đến một khu bán đồ nam.

.

"Chị định mua cho Kiến Dương cái áo này em thấy sao?"_Đường Cẩn Du cầm trên tay một chiếc sơ mi màu xanh ngọc lam.

"Chị mua cái gì anh ấy cũng thích mà, lát nữa chúng ta đi mua cho chị một bộ cùng màu luôn.

.

"
"Em cũng sẽ mua cho anh hai và anh ba vài cái món.

.

"
Mua sắm cho các anh trai xong thì hai người liền đi mua sắm cho bản thân mình.

"Chiếc váy này hợp với chị nè.

.

"
"Nó có phải hơi hở quá rồi không.

.

Kiến Dương sẽ không thích đâu?"
Đường Cẩn Du hoang mang khi nhìn chiếc váy mỏng gần như trong suốt và phía dưới chỉ vừa đủ che hết vòng ba.

"Mặc ngủ mà có sao đâu"_Hạ Y Nguyệt cười "đê tiện" nhét chiếc váy ngủ vào người Cẩn Du.

"Với lại làm sao anh ấy không thích được chứ, chẳng phải anh ấy thích nhất là khi chị!.

"
Không biết Hạ Y Nguyệt thì thầm vào tai Đường Cẩn Du điều gì chỉ thấy vẻ mặt cô ấy đã đỏ lại càng đỏ hơn.

"Làm.

.

làm gì có chuyện đó chứ.

.


"
"Haizz.

.

có hay không chị rõ nhất mà.

.

"
Hạ Y Nguyệt cười "ngây ngơ" sau đó liền chạy đi lựa đồ cho mình.

!
Trong lúc tính tiền thì cô và Đường Cẩn Du nghe tiếng cãi vã bay bổng đâu đó.

Khi tìm được nguồn của âm thanh! bất ngờ thay.

.

đó là Triệu Vũ Gia và cô gái.

.

trông giống với người Nhiếp Cảnh Thiên ôm trong khách sạn?
Hai người cãi vã rất to, mọi người xung quanh đều dừng lại quan sát.

.

những cô gái ăn mặc sang trọng nhưng lại cãi nhau như dân chợ búa.

.

Khi tính tiền xong cô định sẽ như người lạ mà rời đi.

.

chỉ là không ngờ mũi Triệu Vũ Gia lại thính như thế.

.

cô đứng xa thế mà vẫn đánh hơi được.

.

"Y Nguyệt là cậu phải không? Cậu có thể qua đây giúp mình không?"
Lần trước cô đã giới thiệu tên mình đâu nhỉ? Diễn như thế là không đạt rồi!
Triệu Vũ Gia thấy cô vẫn không quan tâm còn tưởng cô không nghe nên đã chạy luôn đến chỗ cô.

"Y Nguyệt cậu không nghe mình gọi sao? Cậu mau giúp mình với, con đàn bà kia! "
Thấy mình lỡ lời cô ta liền chột dạ sau đó xem như không có gì mà nói tiếp.

"Không.

.

ý mình là cậu xem cô gái kia quá đáng thật, rõ ràng chiếc váy này mình chọn trước mà cô ta lại dành với mình.


.

"
"Ừm.

.

cho hỏi bạn là ai? Bạn có quen với mình sao?"
"Cậu.

.

cậu bị làm sao vậy? Rõ ràng chúng ta là bạn mà, lần trước ở buổi tiệc anh cậu với cậu còn đưa mình về nhà, cậu không nhớ sao?"_Triệu Vũ Gia sượng trân giải thích.

"À.

.

thì ra bạn là cô gái đó sao? Nhưng chúng ta đã làm bạn khi nào thế? Lần đó là anh mình vô tình đụng trúng bạn nên mới đưa bạn về nhà mà"
_"Cô ta đây là không cãi lại cô gái kia nên giả bộ nhận người quen nhờ giúp đỡ sao?"
_"Người ta chỉ là thấy có lỗi nên mới đưa về nhà thôi vậy mà lại đi nhận là bạn luôn sao?"
_"Cô ta lại đi cãi nhau với người khác chỉ vì một chiếc váy ngủ hở hang thôi sao? Thật mất mặt"
_"Cô ta trông cứ như con công điên ấy"
_"Đúng vậy.

.

đã ăn mặc lòe loẹt, không ra gì rồi mà còn khùng khùng điên điên nữa chứ.

.

"
Những tiếng xì xào từ đám đông vang lên khiến Triệu Vũ Gia vừa tức giận vừa nhục nhã.

"Mình đi thôi em, kệ cô ta đi"_Đường Cẩn Du thấy tình hình dần không ổn liền kéo Hạ Y Nguyệt rời đi.

Mắt thấy Hạ Y Nguyệt đi khỏi nhưng cả người Triệu Vũ Gia cứng đơ, chân cứ như bị đổ chì mà đứng im một chỗ không nhúc nhích.

Không biết vì tức giận hay nhục nhã mà mặt cô ta càng lúc càng đỏ.

Cô gái vừa nãy gây sự với cô ta cũng không chần chừ, nắn ná lại lâu mà liền đi tính tiền rồi rời đi.

Đang không biết làm như nào thì một chiếc áo khoác to bỗng chùm lên đầu rồi cô ta bị kéo đi trong lời bàn tán.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.