Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia

Chương 23: 23: Thử Thách




Sau cuộc vui, Nhiếp Hạo Phong biết được địa chỉ nhà bạn thân của Hạ Y Nguyệt thì như lời hứa mà đưa người bạn ấy vào viện để chăm sóc.

Ông ta còn mở lời muốn mua cho cô một căn hộ để tiện bề qua lại, suy nghĩ xong thì Hạ Y Nguyệt cũng đồng ý.

Hạ Y Nguyệt tuy đồng ý mua nhưng cô không ở! căn hộ này rất gần với công ty của ông ta nên sẽ không an toàn khi cô ở đây một mình!
!
Kể từ ngày gặp mặt ở quán cà phê thì số lần Hạ Y Nguyệt nhận điện thoại của Nhiếp Hạo Phong tăng đáng kể!
Cả khi cô đến trường sự quấy rối đó cũng không hề giảm khiến điện thoại cô lúc nào cũng phải trong chế độ im lặng.

.

Hôm nay có lẻ là khoảng thời gian hiếm hoi nhất mà điện thoại của Hạ Y Nguyệt được nghỉ ngơi, không phải nhận bất kì cuộc gọi nào của Nhiếp Hạo Phong.

Mà hôm nay Hạ Y Nguyệt cũng không phải học ở chỗ "thầy" nên chắc phải tìm việc gì đó làm thôi.

.

Cô lấy điện thoại gọi cho Triệu Vũ Gia: "Alo.

.

Vũ Gia à? Hôm nay cô có thời gian rảnh không? Chúng ta gặp nhau một chút đi"
"Rảnh.

.

rảnh chứ, chúng ta gặp nhau ở đâu?"
Triệu Vũ gia như chờ cuộc gọi này đã lâu, điện thoại vừa reng mấy hồi chuông đầu cô ta đã nhanh chóng bắt máy.

"Để tôi gửi địa chỉ cho cô"
"Được rồi, để mình đi chuẩn bị.

.

"
!
Sau nửa tiếng thì hai người đã gặp nhau trước trung tâm thương mại.

"Lần trước tôi cũng đã nói rồi! tôi là một người khó tính trong việc chọn bạn bè nên mong cô chịu được!
"Không sao đâu mà, mình chịu được hết.

.

"_Triệu Vũ Gia tự tin chắc chắn.

"Được rồi.

.

muốn làm bạn với tôi thì trước hết phải giàu.


.

hôm nay tôi đi mua săm ít đồ cô thanh toán giúp tôi được không?"
"À.

.

ờ.

.

được.

.

được mà, để mình thanh toán cho.

.

"
Chỉ mới yêu cầu đầu tiên mà nụ cười của Triệu Vũ Gia đã sượng trân, mặt cứng đơ.

.

nhưng vì mục đích nên cô ta phải cắn răng chịu đựng.

.

"Được rồi.

.

vào thôi"
Sau gần một tiếng dạo chơi trung tâm thương mại thì hai người đã tay xách nách mang rời khỏi.

Mỗi khi đến quầy thanh toán, nhìn thấy vẻ mặt cau có vì mất tiền của Triệu Vũ Gia, Hạ Y Nguyệt lại cảm thấy vui vẻ không thôi.

"Đi nãy giờ cũng mệt rồi, hay giờ chúng ta đi ăn đi để lấy lại sức"_Hạ Y Nguyệt bỏ đồ lên xe, quay qua nói với Triệu Vũ Gia.

"Cũng được.

.

mình cũng thấy đói rồi"
Cô ta nhanh chóng bước lên xe, hào hứng vì nghĩ sắp được ăn ngon mà không mất tiền!
Đến nhà hàng, Triệu Vũ Gia liền chọn phòng VIP mà ngồi, miệng thì không ngừng kêu những món đắt nhất.

.

và cô ta còn kêu rất nhiều.

Tổng những món ăn này chắc cũng phải bằng hoặc có khi hơn đống đồ Hạ Y Nguyệt mua lúc nãy!
Đang vui vẻ vì thấy Hạ Y Nguyệt sắp mất một khoảng tiền lớn như mình thì hiện thực lại tát vào mặt Triệu Vũ Gia một cái đau đớn, khi Hạ Y Nguyệt cất tiếng.

"Ôi chết! tôi quên mất không mang tiền rồi.

.

chắc bữa cơm này phải nhờ cô mời tôi rồi.

.

"
Triệu Vũ Gia như hóa đá khi nghe Hạ Y Nguyệt quên mang tiền.

.

"Cậu có thể chuyển khoản được mà! "
"Nhưng hôm qua tôi vừa mua đồ hết tiền mất rồi! cô sẽ không keo kiệt đến mức có một bữa cơm cũng không mời bạn mình được đúng không?"
"Nhưng mà! "
"Tôi chỉ thích làm bạn với những người giàu.

.

những người không keo kiệt với bạn mình một bữa cơm.

.

"_Hạ Y Nguyệt như không hài lòng nhìn Triệu Vũ Gia.

"Được! được rồi, mình! trả được mà.

.

"
Triệu Vũ Gia cười mà còn xấu hơn khóc, sự hớn hở chờ đồ ăn lên bây giờ chỉ còn lại sự cam chịu, tức giận.


Cả quá trình ăn uống Triệu Vũ Gia chẳng nói một lời, cứ cúi đầu ăn nhưng có vẻ cô ta nuốt cũng không trôi rồi!
Ăn uống no nê thì cũng đã trôi qua hơn nửa tiếng.

Triệu Vũ Gia cứ ngỡ cô ta sẽ được giải thoát, được về nhà nhưng thần may mắn lại quên mất cô ta rồi.

"Ăn no rồi thì chúng ta phải tìm gì đó để vận động thôi, bây giờ đi thanh toán rồi ta sẽ đến một nơi nữa! "
"Đi! đi nữa hả?"
"Đúng vậy, sao thế? Cô không muốn đi hay là cô muốn bỏ cuộc?"
"Ý mình không phải vậy! chỉ là chúng ta không thể nghỉ ngơi một chút hay để hôm khác đi sao?
"Chỉ sợ sau hôm nay tôi lại không có thời gian mất rồi.

.

không biết đến khi nào mới rảnh lại thôi.

.

"
"! "
"Nếu như cô không muốn đi cũng không sao, bây giờ chúng ta đi về! xem như cô chưa vượt qua được thử thách của tôi.

.

"
"Đợi mình thanh toán rồi chúng ta sẽ đi.

.

"
Triệu Vũ Gia nghiến răng nói ra từng chữ.

!
Sau khi đến địa điểm cuối thì Triệu Vũ Gia hoang mang khi đây là một trại trẻ mồ côi.

"Cô giúp tôi xách đồ vào đi"
Hai người lại lần nữa tay xách nách mang một đống đồ từ trong xe vào.

"Y Nguyệt đã đến rồi đấy à?"
"Dạ, cháu chào cô Khương, hôm nay cháu có mang đến cho tụi nhỏ một ít đồ.

.

"
"Cô thay mấy em nó cảm ơn cháu, cảm ơn cháu nhiều lắm"
"Không có gì đâu ạ"
Hai người cứ thế trò chuyện mà quên mất sự có mặt của Triệu Vũ Gia.

Cô ta tìm cho mình một góc nào đó ngồi nghịch điện thoại, Hạ Y Nguyệt không nói gì, cô cũng muốn cô ta ngồi nghỉ để dành sức lát còn "làm việc".

Sau hơn nửa tiếng thăm hỏi và vui đùa với mấy đứa trẻ thì Hạ Y Nguyệt đi tìm Triệu Vũ Gia để nhờ cô ta tí "việc vặt".

.

"Vũ Gia tôi có việc muốn nhờ cô một chút"
"Có việc gì cậu cứ nói đi"
Hạ Y Nguyệt không nói lời nào nhưng lại kéo cô ta vào phòng giặt giũ.

"Cậu kéo mình đến đây để làm gì?"
Tuy phần nào đoán được việc Hạ Y Nguyệt nhờ nhưng cô ta vẫn cố chấp hỏi lại.

"Tôi muốn nhờ cô giặt ít đồ của tụi nhỏ, hôm nay ở đây chỉ có mỗi cô Khương thôi, những người quản lý khác đều có việc xin nghỉ mất rồi.


.

"
"Vậy.

.

có thể đợi họ đến rồi giặt sau được mà"
Triệu Vũ Gia cố tìm đường lui cho mình nhưng không may là!
"Cô Khương không biết khi nào họ sẽ trở lại mà đồ tụi cũng dơ hết rồi nên chỉ đành nhờ cô vậy.

.

"
Triệu Vũ Gia đứng bất động nhìn bốn năm thao đồ trong phòng.

.

"Đây cũng là một phần trong thử thách nếu cô vượt qua được thì coi như cô vượt qua được thử thách nếu không thì! "
"Được rồi.

.

mình sẽ làm"
Triệu Vũ Gia bước vào phòng bắt đầu công tác giặt giũ, vừa bước vào thì cửa phòng chợt đóng lại, bị khóa ngoài.

"Này cậu làm gì vậy, mau mở cửa ra.

.

"
"Không sao đâu cô giặt xong chỗ đồ đó thì cửa sẽ mở thôi"
"! ".

Truyện Tổng Tài
Triệu Vũ Gia bất lực không thể làm gì khác ngoài chấp nhận giặt đống đồ dơ kia.

"Aaa! cái gì ghê thế này? Ôi kinh quá đi mất.

.

"
Nghe tiếng hết thất thanh trong phòng, Hạ Y Nguyệt cười sảng khoái.

Đây là đống tả của bọn trẻ mà cô cất công nhờ người ta giữ lại.

.

để dành cho Triệu Vũ Gia "thưởng thức"!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.