Buổi sáng đầu tiên sau khi vào làm, Cố Bảo Đăng dẫn Quế Anh đi đến sở cảnh sát của thành phố để chào các viên chức cấp trên một tiếng. Nói gì thì nói, dù là trợ lý riêng nhưng vẫn phải báo cáo, bởi vì cô sẽ phụ anh ghi chép các thông tin liên quan đến vụ án.
Hai người gõ cửa phòng của Thượng tướng Hoàng, một cảnh sát cấp cao đã phá được rất nhiều vụ án lớn nhỏ trong thành phố trước khi được điều về chăm lo sổ sách.
"Vào đi”
Nghe giọng nói ôm đồm phát ra từ bên trong, Quế Anh đã tưởng tượng ra một viên cảnh sát lớn tuổi và lão làng.
Quả thật đúng như cô nghĩ, Thượng tướng Hoàng tóc đã điểm bạc. Ông đang ngồi trên bàn làm việc với mớ giấy tờ.
Sau khi nghe giới thiệu, Thượng tướng và hai người ngồi trò chuyện một lúc. Nhắc đến mấy chiến tích trong ngành, ông không quên khen:
- À, tôi đã xem hồ sơ vụ án hợp tác cùng phía Tây Bắc của các anh. Đã tìm ra hung thủ và chờ ngày xét xử tại tòa. Đại tá Cố, cậu giỏi thật đấy. Quả thật là "thiên bất dung gian. Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát”. Ha ha ha!
Bảo Đăng điềm đạm trả lời:
- Thượng tướng quá khen. Cũng nhờ gợi ý của Quế Anh cả. Ngay từ đầu vụ án bế tắc một phần là do tôi chưa nghĩ thấu đáo.
Quế Anh được dịp nở lỗ mũi. Cô chỉ dám yên lặng ngồi nghe. Bảo Đăng lại tiếp lời:
- Lần này coi như tôi may mắn. Nhưng làm sao bằng chiến công huyền thoại của Thượng tướng khi phá thành công vụ “sát nhân 18 tuổi” được.
Nói đến đây, nét mặt Thượng tướng Hoàng có chút thay đổi. Ông đột nhiên kêu bận rồi đuổi khéo cả hai ra khỏi phòng.
Bên ngoài, Quế Anh thì thầm với Bảo Đăng:
- Nè… anh có thấy thái độ vừa nãy của Thượng tướng…
- Đừng nghĩ nhiều, ông ấy ngại thôi. Sau vụ đó, sự nghiệp của ông ấy cứ lên như diều gặp gió. Lần nào nhắc cũng đều tìm cớ như vậy.
Cô gái không biết có nghe lọt tai không, mà đứng đó ngẫm nghĩ. Một khoảng lặng khiến Bảo Đăng có cơ hội ngắm nhìn cô kĩ hơn. Thú thật thì giờ đây anh cảm thấy bản thân rung động nhẹ.
Quế Anh trong mắt chàng trai là người thông minh, nhanh nhẹn, bây giờ lại thêm tính đa nghi. Quả thật là rất thú vị.
Nhìn Quế Anh ở khoảng cách gần thế này, Bảo Đăng chợt nhớ đến vết sẹo dưới lòng bàn chân, và đây cũng là lí do anh giữ cô lại bên mình. Anh muốn hỏi thẳng nhưng vết sẹo đó lại dính đến một vụ án khi anh mới vào nghề. Để điều tra thêm mà không bứt dây động rừng, Bảo Đăng quyết định giữ kín mọi nghi ngờ.
- Anh kể em nghe được không ạ?
Cô gái ngẩng đầu lên hỏi, kéo anh ra khỏi mạch suy nghĩ của mình:
- Hửm? Kể gì?
- Vụ "sát nhân 18 tuổi” là sao ạ?
- À… Đó là vụ đưa tên tuổi của Thượng tướng lên cao. Cũng lâu rồi, tôi cũng chỉ là nghe kể lại thôi.
11 giờ đêm ngày hôm đó, có hai thanh niên trẻ 18 tuổi hồng hộc chạy đến đồn cảnh sát báo án. Một trong hai người, tạm gọi là A, đã khai rằng trong lúc đi ngang qua một nhà vệ sinh công cộng, cậu đã nghe thấy tiếng la hét trong nhà vệ sinh nữ. Do sợ bị liên luỵ nên cậu A đã chạy ngược lại chỗ xưởng làm và rủ một người đồng nghiệp đi cùng để xem có chuyện gì. Dù sao có thêm người vẫn an toàn hơn.
Khi cả hai đến, không gian đã im lặng. Lúc này là khoảng 10 rưỡi. Hai thanh niên vào trong nhà vệ sinh và mở từng buồng. Cuối cùng phát hiện một cô gái đã tử vong trong tình trạng bị xé quần áo. Nhưng cậu A vẫn chưa biết cô ấy đã mất. Cậu ra sức hô hấp nhân tạo trong khi đồng nghiệp lại sợ đến cứng đờ, đứng bất động với cái miệng há hốc.
Sau khi thử mọi cách và xác nhận nạn nhân đã vô phương cứu chữa, họ mới chạy đến đồn công an.
Nhưng cảnh sát nào phải trẻ con? Lúc này có một lính trẻ trong đội điều tra viên, đã đưa ra những nghi vấn.
“Tại sao cậu A lại đi ngang nhà vệ sinh nữ lúc nửa đêm? Và tại sao không báo cảnh sát luôn mà phải vòng ngược về xưởng gọi thêm người?”
Như đã giải thích ở trên, cậu chỉ vô tình đi ngang vì đây là con đường đi làm về nhà của cậu. Nhưng phía cảnh sát cho rằng cậu đang nói dối, và trên cơ thể nạn nhân cũng chỉ xuất hiện dấu vân tay của cậu. Phải chăng hô hấp nhân tạo chỉ là cái cớ để che đi những dấu vết đã để lại trước đó? Việc gọi thêm người cũng nhằm mục đích xoá mình khỏi diện tình nghi?
Trong phòng thẩm vấn, không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng kết quả là cậu đã khai nhận toàn bộ tội lỗi, nói rằng mình là kẻ h**** d** và giết người. Toà kết án tử hình cho cậu. Cả quá trình phá án và xử án chỉ xảy ra vỏn vẹn trong vòng 2 tháng.
Thật không may khi phía cảnh sát làm mất mẫu t*nh tr*ng của kẻ thủ ác thu được ở trong cơ thể nạn nhân. Nhưng nhờ sự suy luận tài tình của một điều tra viên trẻ mà đã nhanh chóng phá được vụ án, không cần phải xét nghiệm ADN làm gì.
Và điều tra viên trẻ năm đó, chính là Thượng tướng Hoàng.