Tia Sét Hoang (Savage Thunder)

Chương 11



Billy lẽ ra nên biết rằng Colt không phải là người dễ bị thuyết phục. Anh không hề có ý định đưa nữ Công tước và đoàn tùy tùng của nàng đi lên phía bắc. Theo lời anh nói trong khi họ đợi nàng bên ngoài khách sạn, thì nàng đã chu du ba năm rồi và vẫn còn nguyên vẹn. Nàng có sự bảo vệ chu đáo từ đội quân nhỏ của riêng mình, và có thể theo sau các xe hàng để tránh bị lac đường. Nếu nàng muốn có người dẫn đường, thì có thể thuê ngay được chỉ trong vài giờ và vẫn lên đường được trong vòng ngày hôm nay. Thứ nàng không cần, và cũng không có được, chính là anh, và anh ở đây để cho nàng biết rằng đừng hy vọng gì vào chuyện này nữa.

Anh định làm như thế nào thì Billy không hề biết. Colt đã nêu ra quan điểm và không phí thêm lời nào nữa. Nhưng khi họ dừng ngựa trước khách sạn Grand, quan sát hành lý và rương hòm đang được chất lên mấy chiếc xe hàng ở trước tòa nhà, thì Billy sợ rằng Colt sẽ không cảm thấy dễ chịu gì. Và Colt có thể trở nên rất khó chịu một khi anh cố tình muốn thế. Nhưng anh cũng không cư xử như bình thường. Trong khi họ chờ đợi, quai hàm anh vẫn luôn hoạt động như thể anh đang nghiến răng trèo trẹo vậy, anh còn đưa tay lên chỉnh mũ đến sáu lần, và dường như rất căng thẳng khi mỗi lần cửa khách sạn mở ra.

Nếu Billy không biết rõ hơn, thì cậu sẽ nghĩ là Colt đang bối rối, nhưng điều đó là không thể. Chẳng có vật thể sống nào có thể đe dọa được Colt cả, theo những gì Billy biết. Anh chỉ không phản ứng giống như những người khác thôi.

Bên trong khách sạn, không còn nghi ngờ gì nữa về chuyện Jocelyn đang gần như hồi hộp đến phát run khi nàng tiến gần đến cửa khách sạn. Nàng đã được thông báo rằng Colt Thunder đang đứng đợi bên ngoài cùng với em trai anh. Chính nàng còn không tin được anh sẽ xuất hiện, vì anh không có ý để nàng có được thứ nàng muốn. Hơn nữa, anh hoàn toàn có quyền giận dữ về cái cách nàng lôi kéo cậu em trai anh. Anh sẽ không bỏ qua cho nàng chuyện này, và có thể chỉ ở đó để nói cho nàng biết anh nghĩ gì về sự độc đoán của nàng.

“Dừng lại và hít sâu vào nếu không em sẽ tự làm mình mệt đấy,” Vanessa nói giọng khiêm khắc, đặt tay lên cánh tay Jocelyn để kéo nàng dừng bước, và ra hiệu cho cận vệ lùi lại. “Chuyện đã làm thì cũng làm rồi. Tất cả những gì em có thể làm bây giờ là nói xin lỗi thôi.”

“Em có thể cầu xin.”

“Em sẽ không làm như vậy!” Vanessa tức giận ngắt lời. “Chúng ta không quá cần sự giúp đỡ của anh ta, và em cũng không quá tha thiết với thể xác của anh ta, dù sao thì cũng chưa đến nỗi như vậy. Em đã quá bị hấp dẫn, một cách mù quáng, điên rồ. Em sẽ quên anh ta sớm hơn là em nghĩ đấy.”

“Và mãi mãi vẫn còn trinh,” Jocelyn thở dài.

Vanessa không nhin được, phải bật cười vì vẻ mặt đau khổ ấy. “Điều đó có lẽ không xảy ra đâu, em yêu, và em biết thế mà. Em quên rằng mình chỉ định tìm người tình thôi à. Trước đó, em đâu có hăng hái đi tìm kiếm đối tượng, nhưng bây giờ khi em tích cực, em sẽ ngạc nhiên khi thấy còn bao nhiêu người đàn ông hấp hẫn khác mà em chưa để ý tới.”

“Nhưng em đã chọn rồi.”

“Đối tượng của em không hợp tác, em thân yêu, hay là em không nhận ra?” Vanessa lạnh lùng nhắc nhở, rồi thấy ân hận vì lời nói của mình khi Jocelyn tiu nghỉu. “Bây giờ, quên hết mọi thứ đi. Có thể có lý do tại sao người da đỏ Bắc Mỹ lại được gọi là kẻ hoang dã, em biết đấy. Chắc gì em sẽ thích kiểu làm tì-nh của anh ta, thế nên vui lên vì nó không tiến triển được.”

“Anh ấy không phải là người hoang dã, chị Vana.”

“Giữ lại quan điểm đó đến sau khi em đối mặt với anh ta đi. Và chúng ta tốt nhất nên nói chuyện này sau, giờ thì đi nào.”

Khi họ đi tiếp, bốn cận vệ mà Vanessa ra hiệu lui lại lúc nãy lại di chuyển lên đằng sau họ lần nữa, và hai cận vệ đang ở hành lang bước theo bên cạnh họ. Sáu cận vệ còn lại đã chờ ở ngoài. Họ có lẽ đã kiểm tra toàn bộ khu vực bên ngoài, cả những tòa nhà bên kia đường. Nếu có thậm chí chỉ một người thuộc dạng khả nghi ở bất cứ nơi nào xung quanh mà không thể đuổi đi, thì Jocelyn sẽ không được phép rời khỏi khách sạn. Việc đề phòng như vậy làm mất rất nhiều thời gian, và chuyện này cũng thường xuyên xảy ra. Nếu gã Mũi Dài thuê một tay súng kha khá, thì có đề phòng cũng vô ích, nhưng may thay, chưa tay súng nào hắn từng thuê bắn tốt cả, nhất là từ đằng xa.

Ngài Parker đã ở đấy để mở cửa cho họ với nụ cười trên môi. Ông ta yêu mến Jocelyn, nhưng chỉ dám nhìn nàng từ xa. Nàng như mẫu người lý tưởng đối với ông, để tôn thờ, nhưng ông sẽ chẳng đời nào cả gan bày tỏ tình cảm. Và chẳng ai biết cả, bao gồm luôn cả Jocelyn. Nàng như tiên nữ trong mơ, trong khi người trần tục như Babette mới có thực, nên Parker và nửa số cận vệ đều chạy theo cái bằng da bằng thịt đó. Nhưng thật buồn cười khi quan sát cả Parker và Jocelyn đều đặc biệt cố gắng giả vờ không biết những tình cảm của ông đối với nàng.

Thật tồi tệ là ông ta cảm thấy Jocelyn ở ngoài tầm với của mình, Vanessa nghĩ, với độ tuổi ba mươi hoàn hảo, ông sở hữu lượng lớn tài sản ở Kent, và ông rõ ràng là điển trai nhất trong những cận vệ với mái tóc đen và đôi mắt xanh đậm. Rắc rối là, ông ta sẽ không bao giờ chịu làm người tình của nàng, ngay cả khi nàng xem ông là ứng cử viên. Ông ta chưa sẵn sàng ổn định cuộc sống—cho nên ông rất hứng thú với công việc mà ngài Công tước giao cho—nhưng nếu ông nghĩ Jocelyn muốn mình, thì ông sẽ đề nghị ngay với nàng.

Không, Jocelyn sẽ không đời nào cân nhắc bất kỳ ai trong đoàn cho những thử nghiệm đầu tiên của nàng với chuyện ân ái, bởi vì điều này sẽ làm hỏng mục đích muốn bảo vệ ký ức về ngài Công tước của nàng. Nhưng sự khó chịu của Vanessa với ông Thunder của nàng đã tăng lên đáng kể hôm nay, và giờ đây cô càng chắc chắn rằng anh ta cũng chẳng hợp với nàng.

Một cô gái còn trinh cần sự nhẹ nhàng và nhạy cảm cho lần quan hệ đầu tiên, và ông Thunder chắc chẳng hề có những đức tính đó. Ngoại hình và lời nói của ạnh ta dễ dàng để hiểu hơn hầu hết những người miền Tây ở đây, bất kể đến xuất thân, anh ta đã được nuôi lớn tại nơi được xem là văn minh miền Tây này. Nhưng thật ngạc nhiên khi nghe được em trai của anh lại sống ở một nơi khác. Nếu một người được những người hoang dã nuôi lớn, thì chẳng phải anh ta cũng là người hoang dã sao? Vẻ bề ngoài văn minh của Colt Thunder chỉ là lớp bỏ bọc mỏng manh, và thật may là anh ta không đáp lại sự yêu thích của Jocelyn.

Vanessa lúc này buộc phải thay đổi quan điểm của mình lần nữa khi họ bước ra ngoài khách sạn và trông thấy người đàn ông đó, vẫn ngồi yên trên lưng ngựa. Văn minh bên ngoài ư? Thậm chí còn không phải thế. Chẳng có gì văn minh trong cách anh ta nhìn thẳng vào Jocelyn cả. Nó diễn đạt còn rõ ràng hơn cả lời nói rằng nàng sẽ gặp rắc rối nếu hai người họ chỉ ở một mình. Nàng ta có nhận ra không, hay vẫn bị mù quáng trước vẻ đẹp trai rắn rỏi của anh ta? Và quả thât anh ta rất đẹp trai. Vanessa không có dịp nhìn rõ trước kia, nhưng bây giờ cũng không khó hiểu tại sao anh ta lại tác động đến Jocelyn mạnh như vậy.

Jocelyn biết rõ ẩn ý đằng sau cái nhìn của Colt, nhưng nàng cũng không mong chờ hơn thế. Anh chàng đang nổi giận với nàng và muốn nàng biết điều đó. Nhưng, anh không quát tháo nàng, chưa thì đúng hơn, trong khi nàng tiên liệu là sẽ như thế. Tất nhiên là nàng đâu ở riêng một mình với anh ngay lúc này. Nàng có cận vệ đang đứng bao quanh mình. Nhưng không hiểu sao nàng lại nghĩ điều đó sẽ chẳng cản trở anh nếu anh muốn quát tháo nàng.

Sự căng thẳng càng kéo dài khi anh tiếp tục nhìn nàng chằm chằm, xé tan ý chí của nàng ra thành từng mảnh một. Nàng nên nói lời xin lỗi thôi. Có thể đó là điều mà anh đang chờ đợi. Nhưng nàng chưa kịp thốt, thì anh đã mở lời trước.

“Giá năm mươi ngàn đô la đấy, nữ Công tước. Có chấp nhận hay không là tùy ở cô.”

May thay, Jocelyn không thể thấy vẻ mặt các cận vệ phía sau nàng khi đó, nếu không nàng đã cho rằng một trận đổ máu sẽ sắp xảy ra. Nàng nghe được tiếng thở gấp của Vanessa và biết nữ Bá tước đang đặt tay lên cánh tay của Parker để ngăn ông ta không phản ứng lại với lời sỉ nhục mà Jocelyn đã hứng chịu. Và nàng cũng biết mình bị xúc phạm, không chỉ bởi lời nói, ám chỉ rằng chỉ có số tiền kếch sù mới có thể khiến anh đồng ý làm việc cho nàng và rằng anh chẳng quan tâm cách này hay cách khác, mà còn bởi giọng điệu khi anh thốt ra những lời này.

Ồ, Colt thật khôn ngoan, quả thật là vậy. Anh mong đợi rằng nàng sẽ tức giận với mức tiền thù lao đó. Anh tin như vậy. Anh cũng khẳng định là nàng sẽ từ chối; nên đã hô giá cao như vậy để nàng buộc phải từ chối; nếu không thì anh sẽ không đưa ra lời đề nghị. Nàng phải cố nín cười. Nàng có thể thuê được cả trăm người dẫn đường với giá đó và cả hai đều biết thế, nhưng anh không biết là đó không phải là thứ nàng muốn ở anh. Anh có lẽ sẽ là người tình đắt giá nhất từ trước tới giờ, nhưng nàng biết dùng tiền của mình vào việc nào khác nữa đây?

“Được thôi, ông Thunder,” Jocelyn vui thích đáp, “Bây giờ anh sẽ làm việc cho tôi.” Nàng phải quay nhanh người đi không thì sẽ phì cười trước cái vẻ mặt không thể tin được của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.