Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 26



“Lục ca… Lục ca…” Mộ Dung Nghi vươn tay muốn đẩy Phi Dật ra, nhưng lại càng cố sức khiến đầu xoay qua, làm đường cong nơi cổ bất đắc dĩ lộ ra, còn có vết tơ máu đỏ rượm kia. Lưỡi Phi Dật liếm dọc theo vết thương đến yết hầu nó, nhẹ nhàng cắn một cái, Mộ Dung Nghi nắm lấy tóc Phi Dật ở kéo về phía sau, nhưng chỉ trong nháy mắt, hai cổ tay nó liền bị Phi Dật bắt lấy, giữ chặt ở hai bên mạn sườn, Phi Dật vẫn men theo cổ lần đến xương quai xanh, trượt xuống ngực, cách một lớp áo, chơi đùa với với quả anh đào nhỏ xinh, cả người Mộ Dung Nghi đều run rẩy, càng làm cho nó không ngờ tới, chính là, Phi Dật cắn lấy quần lót của nó, chính là, đem quần nó kéo xuống.

“Lục ca!” Mộ Dung Nghi vừa sợ vừa thẹn, giãy dụa muốn đưa tay che nơi riêng tư kia lại, nhưng một khắc sau, thứ ‘đó’ của nó đã bị Lục ca ngậm vào, bị răng hắn nhẹ nhàng rê lên, Mộ Dung Nghi giật mình run lên không kềm chế được, khoái cảm trượt từ gốc chạy đến đỉnh, Mộ Dung Nghi chỉ thấy trong một khoảnh khắc tất cả thân nhiệt của mình đều tụ dồn về chỗ ấy, không khống chế được mà phun trào.

“A ha!” Theo sau là một tiếng kêu sợ hãi, Mộ Dung Nghi say đắm nhìn gương mặt Lục ca dính những vệt trắng đục.

“Đệ… Đệ không cố ý…” Mộ Dung Nghi muốn lau đi, nhưng tay vươn ra lại bị nắm lấy, sau đó Phi Dật đem tay nó đặt lên thứ nóng rực kia, Mộ Dung Nghi muốn rụt tay về nhưng lại bị giữ chặt lấy.

“Cho em hai lựa chọn: dùng tay,” Gương mặt đỏ ửng của Phi Dật mang theo vẻ mị hoặc, tay hắn chỉ đến đôi chân còn chưa khép lại kịp của Mộ Dung Nghi, chỗ giữa hai cánh mông “hoặc dùng nơi này?”

Mộ Dung Nghi ngơ nhác nhìn dung nhan tuyệt thế của Lục ca, không nói nên lời.

Khóe miệng Phi Dật vươn ra một nụ cười mê hoặc, “Nể tình đệ đang bị thương, tha cho đệ một lần…” Sau đó cầm tay Mộ Dung Nghi đặt lên thân dưới nóng cháy của mình mà lên xuống.

Mộ Dung Nghi cảm thấy thứ nóng hây hẩy trong tay mình vừa lớn thêm một vòng nữa, cất mắt lên liền nhìn thấy Lục ca nhắm hai mắt lại, đầu hơi ngửa, yết hầu thỉnh thoảng phát ra vài tiếng ngâm nhẹ. Nó thấy mặt mình nóng kinh khủng, tầm mắt không biết nên để ở chỗ nào mới đúng.

Không biết là bao lâu, thứ trong tay Mộ Dung Nghi giật lên, có thứ gì đó bắn ra, sau đó Phi Dật đem tay nó vục xuống nước, giúp nó rửa lấy.

“Sao thế? Chưa tự thử qua lần nào sao? Phi Dật châm chọc.

Mộ Dung Nghi cúi đầu nhìn đối phương đang rửa tay cho mình, căn bản không biết phải nói gì.

“Nghe này, sau khi trở về phải nói là vết thương của đệ là do bị ngã mà có.”

“Tại sao?”

“Nếu không muốn chết thì nghe lời ta.”

“Dạ.” Mộ Dung Nghi gật đầu.

Phi Dật đứng cách đó không xa cởi mũ giáp ra hết, cho nó mặc vào, rồi sau đó dắt ngựa đến, nâng nó lên, bảo: “Đệ đi trước, ta ở ngay phía sau.”

Trên đường đi, tim Mộ Dung Nghi đập thình thình thiếu điều lao ra khỏi lồng ngực, muốn quay đầu lại cũng không dám, vì vừa quay lại sẽ bắt gặp ánh mắt Mộ Dung Phi Dật.

Mãi đến khi vào trướng, bị bọn Thái Y vừa nhào vừa nặn, Mộ Dung Nghi nhanh chóng khóc ra nước mắt.

“Lục đệ, hình như đệ không có săn được gì cả.” Ngũ hoàng tử vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

“Không bị người ta xem như con mồi để bắn là mừng rồi.” Phi Dật cười, nhấp một ngụm trà, một câu này thôi cũng khiến Mộ Dung Nghi run bây bẩy.

“Câu nói này sao lại giống như có hàm ý khác nhỉ?”

“Thôi không nói chuyện này nữa, lễ hội săn bắn năm nay, phần thắng không phải lại thuộc về Tam ca nữa chứ?”

“Đúng rồi.” Ngũ điện hạ buồn bực sờ cằm.

Đúng lúc đó, Đinh Hiên tiến vào. Vừa nhìn thấy Mộ Dung Nghi bị thương, liền lập tức tiến đến bên cạnh.

“Ầy… Làm sao lại ra nông nỗi này chứ?” Đinh Hiên nhíu mày, ôm lấy chân Mộ Dung Nghi xoa rượu thuốc giúp nó, “Sớm biết vậy huynh đã đi cùng đệ rồi.”

“Đệ bị…” Mộ Dung Nghi mém chút nữa đã buột miệng bảo mình bị tên bắn trúng, nhưng chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Phi Dật, “…té”.

“Làm thế nào lại bất cẩn vậy chứ?”

“Đừng có nhắc chuyện này nữa, Tứ ca săn được gì vậy?” Mộ Dung Nghi vội vàng lảng sang chuyện khác.

“Cũng không có gì nhiều nhặn, chỉ có một con hồ li với vài ba con thỏ rừng, lát nữa sẽ nướng cho đồ ngốc này ăn.” Đinh Hiên cười cưng chiều với nó, “Hay là làm cho đệ một cái găng tay bằng da hồ li?”

“Ây gù, vậy thì hay quá,” Mộ Dung Nghi suy nghĩ một hồi, “Cái bao tay đó, đệ có được quyền cho người khác không?”

“Ai? Uẩn nương nương?”

“Ừm, không phải, là Như Thần tỉ tỉ. Chị ấy suốt ngày ru rú trong cung, thường chẳng được ai tặng cái gì đẹp cả, cho nên đệ…”

“Được, được, chờ làm xong rồi cho đệ đem đi làm quà, được không?”

“Cảm ơn Tứ ca!”

Mùa săn bắn cũng kết thúc, bảng đầu không ngoài dự đoán lại rơi vào tay Tam hoàng tử Mộ Dung Lăng, nhưng thật ra cái tên công tử Thanh Trúc gì đó cũng thu hoạch khá bộn, Phụ Hoàng mừng rỡ ra mặt cứ không ngừng khen hắn ‘văn võ song toàn’, trong khi Mộ Dung Nghi đau đến trợn trắng cũng không thèm để ý tới.

Trở về cung, quả nhiên Tiểu Lam tử oai oái đến tận nửa ngày “Tiểu chủ tử của tôi ơi!” Làm cho lỗ tai Mộ Dung Nghi sắp điếc tới nơi, Mẫu phi cũng trách cả nửa ngày là tại sao lại không cẩn thận tới vậy, Mộ Dung Nghi ngoại trừ cười trừ hì hì thì là cười ruồi hì hì.

Vài ngày sau, đôi găng tay làm bằng da hồ li đã giao đến, Mộ Dung Nghi liền mang theo nó đi thăm Như Thần. Như Thần cứ vân vê đôi găng một lần lại một lần, Mộ Dung Nghi nghĩ thầm, có thể làm cho tỉ tỉ vui đến thế, bản thân chịu chút thương tích cũng coi như không có gì đáng tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.